Cô biểu thị rõ ràng như vậy anh còn có thể không nhìn ra ý cô sao?
Hô hấp của anh ngưng trọng, anh nhìn cô nói: "Hôm nay làm sao lại chủ động thế?"
Thật ra anh cũng không làm cái gì, giúp bác gái của cô làm chút chuyện, cô cũng không cần cảm kích đến lấy thân báo đáp như vậy
Diệp Phồn Tinh hôn lên môi anh, không trả lời
Hôm nay cô chính là đặc biệt muốn hôn anh, không vì cái gì cả, muốn ở bên anh, muốn yêu anh
Diệp Phồn Tinh phát hiện bản thân mình mãi chẳng thể đuổi kịp anh
Cứ nhìn anh chỉ tùy tiện phẩy tay thôi đã làm cho cô cảm kích rơi nước mắt, cô chỉ muốn đơn thuần hồi báo anh mà thôi
Cô đè Phó Cảnh Ngộ ra, tay thò vào bên trong áo sơ mi của anh, cúi xuống hôn lên cơ ngực của anh một cách chậm rãi, sau đó cô ngước lên nhìn anh nói " Anh rất tốt với em"
"Đây không phải là điều đương nhiên sao?" Phó Cảnh Ngộ nhẹ giọng, "Lúc nào thì em mới không khách sáo với anh nữa đây? Em nhìn chị anh với anh rể ở bên nhau đã nhiều năm như vậy rồi, chưa bao giờ khách sáo như này, có chuyện gì hai người cùng nhau xử lý, đều coi chuyện của đối phương là chuyện của chính mình Vậy mà em vẫn còn tính đếm với anh "
Diệp Phồn Tinh phân bua nói: "chúng ta có giống hai người họ đâu! Anh rể và chị Linh Lung môn đăng hậu đối, bọn họ có thể trợ giúp lẫn nhau, nhưng em lại không thể giúp được anh gì cả "
"Đồ ngốc" Phó Cảnh Ngộ tăng lực cánh tay ôm chặt hông của cô, " Em sống sắp hai mươi năm rồi mà anh đã nuôi em được ngày nào đâu, thế mà tự nhiên anh lại được không một cô vợ vừa xinh đẹp lại giỏi giang, em bảo như thế có lời hay không? Ban đầu chúng ta kết hôn, ngay cả sính lễ của đám cưới em cũng không thèm lấy, em nhìn xem người khác nói như thế nào? Nói nhà anh xem thường em, nói anh không yêu em Nhưng bọn họ làm sao biết được, Phồn Tinh chính là bảo bối trân quý nhất đời này của Phó Cảnh Ngộ chứ "
Nghe anh nói xong, Diệp Phồn Tinh cảm giác trái tim của mình mềm nhũn ra, cô xúc động nói "Đó là bởi vì anh rất tốt"
"Em cũng rất tốt" Phó Cảnh Ngộ nói: " Em rất chân thành, mọi người trong nhà đều cảm giác được Thứ Tô Lâm Hoan có, sau này em cũng sẽ có, nhưng thứ mà em có thứ, cả đời này cô ta có muốn cũng không có được "
Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, "Chồng em dẻo miệng quá, mỗi lần nghe anh khen em đều cho là thật đấy "
Phó Cảnh Ngộ dương khóe miệng lên, " Đổi thành người khác, muốn anh khen, anh cũng không mở mồm khen nửa chữ đâu "
"Ông xã em yêu anh chết đi được " Diệp Phồn Tinh nói tiếp: " Ở bên anh, chẳng những em cảm thấy mình được che chở, hơn nữa, anh sẽ luôn làm cho em cảm thấy tự tin"
Anh luôn khích lệ cô, mặc dù có lúc anh rất nghiêm khắc với cô, nhưng cô biết anh làm vậy đều vì muốn tốt cho cô
Cô nằm ở trên người anh, một bên cùng anh nói chuyện, một bên lại châm lửa phóng hỏa nhà tranh
Lúc đầu Phó Cảnh Ngộ còn rất khắc chế, bị Diệp Phồn Tinh gợi lên dục vọng, cũng không còn cách nào nhẫn nại
Anh chuyển khách thành chủ, ép cô dưới thân mình, nhanh chóng đưa tay cởi quần áo của cô, đột nhiên mặt Diệp Phồn Tinh biến sắc, bắt tay anh lại, "Chờ một chút"
"" Phó Cảnh Ngộ nhìn cô " Sao thế?"
Con vịt chín dâng đến miệng rồi còn định mọc cánh bay mất sao?
Phía dưới xông ra một luồng nhiệt, Diệp Phồn Tinh có chút cứng đờ nhìn anh, " Hình như "bà dì "của em lại đến rồi "
Phó Cảnh Ngộ: ""
Cái này là đang con mịa nó trêu chọc anh đấy à?
Diệp Phồn Tinh chột dạ đẩy anh ra, tiến vào phòng tắm, quả nhiên thấy quần lót của mình dính màu đỏ
Lần này hoàn toàn đột ngột, làm cho người ta ứng phó không kịp
Diệp Phồn Tinh ở trong phòng tắm đổi quần xong đi ra, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ nằm ở trên giường sắc mặt có vài phần khó coi, "Thật sự tới rồi"
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, anh không nói gì, mặt đen như đít nồi
Đừng quên like và bỏ phiếu cho Sữa để vả vào mặt mấy đứa bẩn tính nhé!
Hô hấp của anh ngưng trọng, anh nhìn cô nói: "Hôm nay làm sao lại chủ động thế?"
Thật ra anh cũng không làm cái gì, giúp bác gái của cô làm chút chuyện, cô cũng không cần cảm kích đến lấy thân báo đáp như vậy
Diệp Phồn Tinh hôn lên môi anh, không trả lời
Hôm nay cô chính là đặc biệt muốn hôn anh, không vì cái gì cả, muốn ở bên anh, muốn yêu anh
Diệp Phồn Tinh phát hiện bản thân mình mãi chẳng thể đuổi kịp anh
Cứ nhìn anh chỉ tùy tiện phẩy tay thôi đã làm cho cô cảm kích rơi nước mắt, cô chỉ muốn đơn thuần hồi báo anh mà thôi
Cô đè Phó Cảnh Ngộ ra, tay thò vào bên trong áo sơ mi của anh, cúi xuống hôn lên cơ ngực của anh một cách chậm rãi, sau đó cô ngước lên nhìn anh nói " Anh rất tốt với em"
"Đây không phải là điều đương nhiên sao?" Phó Cảnh Ngộ nhẹ giọng, "Lúc nào thì em mới không khách sáo với anh nữa đây? Em nhìn chị anh với anh rể ở bên nhau đã nhiều năm như vậy rồi, chưa bao giờ khách sáo như này, có chuyện gì hai người cùng nhau xử lý, đều coi chuyện của đối phương là chuyện của chính mình Vậy mà em vẫn còn tính đếm với anh "
Diệp Phồn Tinh phân bua nói: "chúng ta có giống hai người họ đâu! Anh rể và chị Linh Lung môn đăng hậu đối, bọn họ có thể trợ giúp lẫn nhau, nhưng em lại không thể giúp được anh gì cả "
"Đồ ngốc" Phó Cảnh Ngộ tăng lực cánh tay ôm chặt hông của cô, " Em sống sắp hai mươi năm rồi mà anh đã nuôi em được ngày nào đâu, thế mà tự nhiên anh lại được không một cô vợ vừa xinh đẹp lại giỏi giang, em bảo như thế có lời hay không? Ban đầu chúng ta kết hôn, ngay cả sính lễ của đám cưới em cũng không thèm lấy, em nhìn xem người khác nói như thế nào? Nói nhà anh xem thường em, nói anh không yêu em Nhưng bọn họ làm sao biết được, Phồn Tinh chính là bảo bối trân quý nhất đời này của Phó Cảnh Ngộ chứ "
Nghe anh nói xong, Diệp Phồn Tinh cảm giác trái tim của mình mềm nhũn ra, cô xúc động nói "Đó là bởi vì anh rất tốt"
"Em cũng rất tốt" Phó Cảnh Ngộ nói: " Em rất chân thành, mọi người trong nhà đều cảm giác được Thứ Tô Lâm Hoan có, sau này em cũng sẽ có, nhưng thứ mà em có thứ, cả đời này cô ta có muốn cũng không có được "
Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, "Chồng em dẻo miệng quá, mỗi lần nghe anh khen em đều cho là thật đấy "
Phó Cảnh Ngộ dương khóe miệng lên, " Đổi thành người khác, muốn anh khen, anh cũng không mở mồm khen nửa chữ đâu "
"Ông xã em yêu anh chết đi được " Diệp Phồn Tinh nói tiếp: " Ở bên anh, chẳng những em cảm thấy mình được che chở, hơn nữa, anh sẽ luôn làm cho em cảm thấy tự tin"
Anh luôn khích lệ cô, mặc dù có lúc anh rất nghiêm khắc với cô, nhưng cô biết anh làm vậy đều vì muốn tốt cho cô
Cô nằm ở trên người anh, một bên cùng anh nói chuyện, một bên lại châm lửa phóng hỏa nhà tranh
Lúc đầu Phó Cảnh Ngộ còn rất khắc chế, bị Diệp Phồn Tinh gợi lên dục vọng, cũng không còn cách nào nhẫn nại
Anh chuyển khách thành chủ, ép cô dưới thân mình, nhanh chóng đưa tay cởi quần áo của cô, đột nhiên mặt Diệp Phồn Tinh biến sắc, bắt tay anh lại, "Chờ một chút"
"" Phó Cảnh Ngộ nhìn cô " Sao thế?"
Con vịt chín dâng đến miệng rồi còn định mọc cánh bay mất sao?
Phía dưới xông ra một luồng nhiệt, Diệp Phồn Tinh có chút cứng đờ nhìn anh, " Hình như "bà dì "của em lại đến rồi "
Phó Cảnh Ngộ: ""
Cái này là đang con mịa nó trêu chọc anh đấy à?
Diệp Phồn Tinh chột dạ đẩy anh ra, tiến vào phòng tắm, quả nhiên thấy quần lót của mình dính màu đỏ
Lần này hoàn toàn đột ngột, làm cho người ta ứng phó không kịp
Diệp Phồn Tinh ở trong phòng tắm đổi quần xong đi ra, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ nằm ở trên giường sắc mặt có vài phần khó coi, "Thật sự tới rồi"
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, anh không nói gì, mặt đen như đít nồi
Đừng quên like và bỏ phiếu cho Sữa để vả vào mặt mấy đứa bẩn tính nhé!
/1829
|