Diệp Phồn Tinh nghiêm túc nhìn Phó Cảnh Ngộ, tò mò hỏi: " Anh rán trứng thành như thế này là muốn làm gì thế?"
Nhìn đẹp mắt như vậy, ai mà nỡ lòng nào ăn vào dạ dày cơ chứ
Phó Cảnh Ngộ: ""
Chẳng qua hôm nay anh đột nhiên nổi hứng muốn nấu ăn cho bà xã ăn
Kết quả cô còn cố ý hỏi như vậy, lúc này anh chỉ muốn mang cô lên phòng, đóng cửa dậy vợ
Anh nói: "Muốn nói anh yêu em, không được à?"
Hùng hồn trả lời như kiểu có lý chẳng sợ!
Ai dám nói không được?
"Được chứ " Diệp Phồn Tinh bật cười
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy cái bộ dạng đắc ý của cô, nụ cười giảo hoạt, trở nên nghiêm túc, "Ngôn Triết nói muốn dẫn em gái của cậu ta qua đây chơi hai ngày"
"Được đấy " Diệp Phồn Tinh mong đợi nói
Nhớ tới Ngôn An, cô lại cảm thấy thật đáng yêu!
Phó Cảnh Ngộ có chút kỳ quái nhìn cô một cái, "Sao anh thấy em như thể rất mong đợi vậy?"
"Đó là bởi vì An An rất đáng yêu" Diệp Phồn Tinh nói: " Ông xã, anh chưa gặp cô ấy thôi, anh mà gặp thế nào cũng cảm thấy cô ấy rất đáng yêu Nói không chừng anh còn thích cô ấy ý chứ "
Phó Cảnh Ngộ: ""
Đương nhiên anh từng gặp Ngôn An rất nhiều lần rồi
Nhưng mà nói là thích thì không hẳn!
Phó Cảnh Ngộ hỏi: " Em không cảm thấy em gái của Ngôn Triết không bình thường sao?"
Ngôn An là một người bệnh thần kinh, cử chỉ hành động đều rất không được bình thường, thỉnh thoảng còn gây phiền toái
Diệp Phồn Tinh cơ hồ là không do dự nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, " Làm gì có! Chẳng qua cô ấy chỉ không giống chúng ta thôi, nhưng không phải cô ấy rất đáng yêu sao "
Sự chân thành của cô làm cho Phó Cảnh Ngộ có chút ngoài ý muốn, anh nói với cô: "Tinh thần của Ngôn An có chút vấn đề, gia đình nhà cô ấy đều cảm thấy cô ấy là một người điên"
Không nghĩ tới Diệp Phồn Tinh lại không để ý cái này Lại
Còn rất thích Ngôn An nữa kia chứ
Diệp Phồn Tinh nói: " Cô ấy chỉ đang bị bệnh thôi mà, giống như lúc trước anh cũng phải ngồi trên xe lăn vậy Đây là chuyện cô ấy không thể tự lựa chọn được Cho nên, em không ghét cô ấy đâu "
Nghe Diệp Phồn Tinh nói như vậy, Phó Cảnh Ngộ không biết phải nói gì
Nghe Diệp Phồn Tinh phân tích, anh cũng cảm thấy phần nào đồng cảm với Ngôn An
Anh nhìn cô, không nghĩ tới, cách nhìn nhận cuộc sống của lại khác người như vậy
-
Nghe nói Ngôn An sắp tới, Diệp Phồn Tinh ăn xong cơm tối, liền đi chuẩn bị phòng cho cô ấy
Dọn dẹp căn phòng đây ra đấy, cô còn ra ngoài mua thêm mấy món đồ trang trí đáng yêu mà mấy bé gái thích
Tối thứ sáu hai anh em Ngôn Triết tới, Ngôn An đi theo sau lưng anh ta, e dè bám gấu áo của Ngôn Triết, lâu rồi không ra khỏi cửa, bị nhốt ở nhà nên khi được ra ngoài cảm thấy vô cùng lạ lẫm sợ hãi
Nhưng mà, trên người Diệp Phồn Tinh như có ma lực, chưa đến nửa giờ sau, Ngôn An đã bám dính lấy cô
Cuối cùng, lúc Ngôn Triết đi tìm Ngôn An thì cô ấy đang ở trong phòng đàn dương cầm
Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh Ngôn An, tỏ ra khó tin, " An An giỏi quá đi mất "
Hiện tại Diệp Phồn Tinh có chút hoài nghi cuộc sống, bản thân mình luyện đàn lâu như vậy, nhưng lại chẳng bằng 1 phần 3 của người ta
Ngôn An nghe thấy Diệp Phồn Tinh khen mình liền cười tươi như hoa
Đã rất lâu rồi không được nghe ai khen mình rồi
Ngôn An cầm tay Diệp Phồn Tinh, đặt ở đỉnh đầu của Cô ấy, "Xoa một cái đi "
Diệp Phồn Tinh: ""
Cho nên, đây là kiểu khen ngợi mà Ngôn An muốn sao?
Cách khen ngợi này đáng yêu quá đi mất
Ngôn Triết đứng ở cửa, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh không hề ghét bỏ em gái mình, còn chơi đùa vô cùng vui vẻ, anh mắt anh ta cứ dán trên người cô, không muốn rời đi
Lần đầu tiên gặp cô, Ngôn Triết còn cảm thấy hoài nghi, cô bé này có chỗ nào đáng giá để Phó Cảnh Ngộ yêu chiều bảo vệ tới như vậy, nhưng bây giờ lại phát hiện, trên người cô có một sự thu hút không thể cưỡng lại được!
Nhìn đẹp mắt như vậy, ai mà nỡ lòng nào ăn vào dạ dày cơ chứ
Phó Cảnh Ngộ: ""
Chẳng qua hôm nay anh đột nhiên nổi hứng muốn nấu ăn cho bà xã ăn
Kết quả cô còn cố ý hỏi như vậy, lúc này anh chỉ muốn mang cô lên phòng, đóng cửa dậy vợ
Anh nói: "Muốn nói anh yêu em, không được à?"
Hùng hồn trả lời như kiểu có lý chẳng sợ!
Ai dám nói không được?
"Được chứ " Diệp Phồn Tinh bật cười
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy cái bộ dạng đắc ý của cô, nụ cười giảo hoạt, trở nên nghiêm túc, "Ngôn Triết nói muốn dẫn em gái của cậu ta qua đây chơi hai ngày"
"Được đấy " Diệp Phồn Tinh mong đợi nói
Nhớ tới Ngôn An, cô lại cảm thấy thật đáng yêu!
Phó Cảnh Ngộ có chút kỳ quái nhìn cô một cái, "Sao anh thấy em như thể rất mong đợi vậy?"
"Đó là bởi vì An An rất đáng yêu" Diệp Phồn Tinh nói: " Ông xã, anh chưa gặp cô ấy thôi, anh mà gặp thế nào cũng cảm thấy cô ấy rất đáng yêu Nói không chừng anh còn thích cô ấy ý chứ "
Phó Cảnh Ngộ: ""
Đương nhiên anh từng gặp Ngôn An rất nhiều lần rồi
Nhưng mà nói là thích thì không hẳn!
Phó Cảnh Ngộ hỏi: " Em không cảm thấy em gái của Ngôn Triết không bình thường sao?"
Ngôn An là một người bệnh thần kinh, cử chỉ hành động đều rất không được bình thường, thỉnh thoảng còn gây phiền toái
Diệp Phồn Tinh cơ hồ là không do dự nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, " Làm gì có! Chẳng qua cô ấy chỉ không giống chúng ta thôi, nhưng không phải cô ấy rất đáng yêu sao "
Sự chân thành của cô làm cho Phó Cảnh Ngộ có chút ngoài ý muốn, anh nói với cô: "Tinh thần của Ngôn An có chút vấn đề, gia đình nhà cô ấy đều cảm thấy cô ấy là một người điên"
Không nghĩ tới Diệp Phồn Tinh lại không để ý cái này Lại
Còn rất thích Ngôn An nữa kia chứ
Diệp Phồn Tinh nói: " Cô ấy chỉ đang bị bệnh thôi mà, giống như lúc trước anh cũng phải ngồi trên xe lăn vậy Đây là chuyện cô ấy không thể tự lựa chọn được Cho nên, em không ghét cô ấy đâu "
Nghe Diệp Phồn Tinh nói như vậy, Phó Cảnh Ngộ không biết phải nói gì
Nghe Diệp Phồn Tinh phân tích, anh cũng cảm thấy phần nào đồng cảm với Ngôn An
Anh nhìn cô, không nghĩ tới, cách nhìn nhận cuộc sống của lại khác người như vậy
-
Nghe nói Ngôn An sắp tới, Diệp Phồn Tinh ăn xong cơm tối, liền đi chuẩn bị phòng cho cô ấy
Dọn dẹp căn phòng đây ra đấy, cô còn ra ngoài mua thêm mấy món đồ trang trí đáng yêu mà mấy bé gái thích
Tối thứ sáu hai anh em Ngôn Triết tới, Ngôn An đi theo sau lưng anh ta, e dè bám gấu áo của Ngôn Triết, lâu rồi không ra khỏi cửa, bị nhốt ở nhà nên khi được ra ngoài cảm thấy vô cùng lạ lẫm sợ hãi
Nhưng mà, trên người Diệp Phồn Tinh như có ma lực, chưa đến nửa giờ sau, Ngôn An đã bám dính lấy cô
Cuối cùng, lúc Ngôn Triết đi tìm Ngôn An thì cô ấy đang ở trong phòng đàn dương cầm
Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh Ngôn An, tỏ ra khó tin, " An An giỏi quá đi mất "
Hiện tại Diệp Phồn Tinh có chút hoài nghi cuộc sống, bản thân mình luyện đàn lâu như vậy, nhưng lại chẳng bằng 1 phần 3 của người ta
Ngôn An nghe thấy Diệp Phồn Tinh khen mình liền cười tươi như hoa
Đã rất lâu rồi không được nghe ai khen mình rồi
Ngôn An cầm tay Diệp Phồn Tinh, đặt ở đỉnh đầu của Cô ấy, "Xoa một cái đi "
Diệp Phồn Tinh: ""
Cho nên, đây là kiểu khen ngợi mà Ngôn An muốn sao?
Cách khen ngợi này đáng yêu quá đi mất
Ngôn Triết đứng ở cửa, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh không hề ghét bỏ em gái mình, còn chơi đùa vô cùng vui vẻ, anh mắt anh ta cứ dán trên người cô, không muốn rời đi
Lần đầu tiên gặp cô, Ngôn Triết còn cảm thấy hoài nghi, cô bé này có chỗ nào đáng giá để Phó Cảnh Ngộ yêu chiều bảo vệ tới như vậy, nhưng bây giờ lại phát hiện, trên người cô có một sự thu hút không thể cưỡng lại được!
/1039
|