Cô ở chỗ này đau thành như vậy rồi mà anh lại ở bên kia giận dỗi cô, anh thật đáng chết!
Không suy nghĩ nhiều, anh vội vàng bế cô lên, đưa cô đi đến bệnh viện.
Buổi sáng, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, Diệp Phồn Tinh mở mắt ra, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ ngồi gục ở mép giường ngủ thiếp đi, nhưng tay anh vẫn nắm tay cô không rời.
Tối hôm qua cô bị đau bụng do bị rối loạn tiêu hóa, anh đưa cô tới bệnh viện, chăm sóc cả đêm, chắc là vừa mới ngủ không lâu.
Trên người anh còn mặc đồ ngủ, bởi vì lo lắng cho cô nên chẳng cần giữ hình tượng.
Nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ như vậy, Diệp Phồn Tinh cũng không làm ồn anh.
Không biết qua bao lâu, Phó Cảnh Ngộ mới tỉnh lại, anh ngẩng đầu lên, nhìn cô đầy ôn nhu, "Tỉnh rồi à?"
Diệp Phồn Tinh không lên tiếng, chỉ dịu dàng đưa tay ra, chạm lên gò má của anh...
Không suy nghĩ nhiều, anh vội vàng bế cô lên, đưa cô đi đến bệnh viện.
Buổi sáng, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, Diệp Phồn Tinh mở mắt ra, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ ngồi gục ở mép giường ngủ thiếp đi, nhưng tay anh vẫn nắm tay cô không rời.
Tối hôm qua cô bị đau bụng do bị rối loạn tiêu hóa, anh đưa cô tới bệnh viện, chăm sóc cả đêm, chắc là vừa mới ngủ không lâu.
Trên người anh còn mặc đồ ngủ, bởi vì lo lắng cho cô nên chẳng cần giữ hình tượng.
Nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ như vậy, Diệp Phồn Tinh cũng không làm ồn anh.
Không biết qua bao lâu, Phó Cảnh Ngộ mới tỉnh lại, anh ngẩng đầu lên, nhìn cô đầy ôn nhu, "Tỉnh rồi à?"
Diệp Phồn Tinh không lên tiếng, chỉ dịu dàng đưa tay ra, chạm lên gò má của anh...
/1039
|