nh nhìn cô một cái, ngón tay thon dài nâng bình trà lên, tự rót trà cho mình.
Ngón tay của Diệp Phồn Tinh bất an cuốn một góc áo, "Chuyện Cố Vũ Trạch là chuyện ngoài ý muốn. Hôm đó cậu ta tìm em nói chuyện, em cũng không nghĩ tới cậu ta lại đột nhiên... khi đó em cũng rất tức giận. Em không thích Cố Vũ Trạch, bị cậu ta cưỡng hôn em cũng rất khổ sở, em cảm thấy có lỗi với anh. Khoảng thời gian này, lúc nào em cũng lo lắng anh biết chuyện này, không biết anh có tức giận hay không... Nhưng mà bây giờ anh đã biết rồi, nếu như anh không muốn nghe em giải thích, em cũng sẽ không oán thán nửa lời."
Nếu đổi lại là Tô Lâm Hoan, coi như Phó Cảnh Ngộ không cố tình để cho cô ta hôn thì Diệp Phồn Tinh vẫn sẽ rất tức giận.
Chỉ khi không yêu người ta mới không thèm để ý!
Diệp Phồn Tinh nói xong câu đó, liền cúi đầu, không dám nhìn Phó Cảnh Ngộ.
Cô có thể cảm giác được, Phó Cảnh Ngộ đang nhìn mình.
chẳng qua anh vẫn không nói lời nào.
Điều này càng làm cho nội tâm của cô chịu sự hành hạ dày vò.
Coi như có tức giận thì cô nói nhiều như vậy, anh cũng phải nói lại một câu chứ?
Coi như mắng cô một trận thì cũng sẽ giúp nội tâm của cô dễ chịu đôi chút!
Nhưng anh lại không nói gì cả, cô cũng không biết phải nói gì cả.
Do cô đuối lý, coi như anh có tức giận như nào cô cũng không có quyền phản bác.
Ngồi một lúc rồi mà anh vẫn không đáp lại, Diệp Phồn Tinh có chút khẩn trương đứng lên, " Em không quấy rầy anh nữa. Chừng nào anh hết giận thì nói với một tiếng."
Cô đứng lên chuẩn bị đi ra cửa.
Đột nhiên trong lòng cô lúc này có một loại cảm giác khổ sở chua xót, nếu như anh bởi vì chuyện này mà ghét bỏ cô thì cô phải làm gì?
Nếu thật sự yêu một người thì mặc định đã dấn thân vào nỗi sợ hãi thấp thỏm, sợ sẽ có một ngày bị người kia ruồng bỏ.
Trong lúc cô đang vô cùng tuyệt vọng này, Phó Cảnh Ngộ bất ngờ lên tiếng, " Quay lại."
Thanh âm của anh vang lên trong căn phòng lạnh lẽo vắng vẻ, nghe không ra có đang tức giận hay không.
Diệp Phồn Tinh đứng lại, khẩn trương nhìn anh, " Ông xã, em sai rồi, anh đừng bỏ rơi em có được không? Em biết em chưa đủ tốt, không đủ ưu tú, nhưng mà, em yêu anh. Nếu như anh giận em, em sẽ rất khổ sở. Nếu như anh không để ý tới em, em sẽ đau lòng..."
Nhất là, chỉ cần nghĩ đến hôm nay anh vì cô mà chuẩn bị nhiều như thế, mà cô lại để cho anh phải thất vọng, cô càng không biết phải làm thế nào.
Trên đường trở về, cô vẫn đang suy nghĩ chuyện này.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, trong âm thanh mang theo sự bất đắc dĩ, " Anh không tức giận."
Diệp Phồn Tinh sửng sốt, "Có thật không?"
Anh lại không tức giận?
Rõ ràng đã biết chuyện kia...
Hơn nữa...
Anh tỉ mỉ chuẩn bị cầu hôn cô cả ngày, cô để cho anh leo cây, vậy mà anh lại không tức giận.
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở trên ghế, nhìn cô, nói: "Tức giận có tác dụng không? Chuyện thằng nhóc kia hôn em có thể chưa từng xảy ra sao?"
Diệp Phồn Tinh nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, rõ ràng không thể tin được anh lại còn có thể nghĩ tới như này.
Chẳng qua, nhớ tới màn cầu hôn bất ngờ của anh, Diệp Phồn Tinh vẫn cảm thấy mất mát.
Cô nói: " Em đến nhà hàng, thấy những thứ mà anh chuẩn bị
..."
Mặc dù đã bị thu dọn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vài vết tích.
Phó Cảnh Ngộ không được tự nhiên nhìn cô một cái, " Anh còn tưởng rằng em bận quá nên không nhớ chứ."
Anh không muốn cô phải bận tâm áy náy nên khi về anh đã bảo họ dọn dẹp cho sạch sẽ. Không ngờ cô vẫn thấy những thứ đó.
Diệp Phồn Tinh nói: "Làm sao có thể như vậy được? Sau khi giải quyết xong chuyện kia em đã ba chân bốn cẳng chạy tới đó nhưng kết quả vẫn không kịp, anh đã về mất rồi."
Trong lòng cô, anh là người quan trọng nhất, không có gì có thể sánh bằng!
Lúc nói lời này, Diệp Phồn Tinh có thể cảm giác được ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ giống như dán chặt vào người cô.
Cô ủ rủ nói: " Em xin lỗi."
Chuyện hôm nay đều là lỗi của cô, hiện tại càng giải thích thì càng sai.
Phó Cảnh Ngộ nghiêm túc nói: "Tại sao không nói cho anh biết chuyện này?"
Nếu anh biết sớm hơn thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Diệp Phồn Tinh xấu hổ nói: " Em cho rằng nếu anh không biết thì sẽ không giận em."
"Em cho rằng?" Từ trong giọng nói Phó Cảnh Ngộ có thể thấy được anh đang không vui, " Anh thấy chẳng qua em lừa anh thành quen rồi. Em nhìn xem, cuối cùng không phải anh vẫn biết hết sao?"
Phó Cảnh Ngộ nói xong ném điện thoại cho cô xem...
Mặc dù Diệp Phồn Tinh đã xóa được bài viết đó, nhưng vẫn truyền ra rất nhiều lời nói bóng nói gió.
Nói cái gì mà Lâm Vi và Cố Vũ Trạch chia tay là đó cô...
Nói cái gì mà tình yêu không có lỗi, lỗi ở bạn thân...
Cuộc sống bây giờ rất buồn cười, chỉ cần người khác đã muốn chú ý đến bạn thì sẽ lôi hết mọi chuyện của bạn ra để nói, không cần biết đúng sai phải trái.
Mọi chuyện rõ ràng không phải như vậy, những thứ này rất rõ ràng, đều là ác ý vu khống hãm hại.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, "Vui vẻ không?"
"Không vui." Ai nhìn thấy những thứ này mà còn vui được?
Phó Cảnh Ngộ nói tiếp: "Đây chính là hậu quả của việc em không nói cho anh biết. Nếu như em để anh biết sớm hơn thì anh đã không để những thứ này xuất hiện."
Ngón tay của Diệp Phồn Tinh bất an cuốn một góc áo, "Chuyện Cố Vũ Trạch là chuyện ngoài ý muốn. Hôm đó cậu ta tìm em nói chuyện, em cũng không nghĩ tới cậu ta lại đột nhiên... khi đó em cũng rất tức giận. Em không thích Cố Vũ Trạch, bị cậu ta cưỡng hôn em cũng rất khổ sở, em cảm thấy có lỗi với anh. Khoảng thời gian này, lúc nào em cũng lo lắng anh biết chuyện này, không biết anh có tức giận hay không... Nhưng mà bây giờ anh đã biết rồi, nếu như anh không muốn nghe em giải thích, em cũng sẽ không oán thán nửa lời."
Nếu đổi lại là Tô Lâm Hoan, coi như Phó Cảnh Ngộ không cố tình để cho cô ta hôn thì Diệp Phồn Tinh vẫn sẽ rất tức giận.
Chỉ khi không yêu người ta mới không thèm để ý!
Diệp Phồn Tinh nói xong câu đó, liền cúi đầu, không dám nhìn Phó Cảnh Ngộ.
Cô có thể cảm giác được, Phó Cảnh Ngộ đang nhìn mình.
chẳng qua anh vẫn không nói lời nào.
Điều này càng làm cho nội tâm của cô chịu sự hành hạ dày vò.
Coi như có tức giận thì cô nói nhiều như vậy, anh cũng phải nói lại một câu chứ?
Coi như mắng cô một trận thì cũng sẽ giúp nội tâm của cô dễ chịu đôi chút!
Nhưng anh lại không nói gì cả, cô cũng không biết phải nói gì cả.
Do cô đuối lý, coi như anh có tức giận như nào cô cũng không có quyền phản bác.
Ngồi một lúc rồi mà anh vẫn không đáp lại, Diệp Phồn Tinh có chút khẩn trương đứng lên, " Em không quấy rầy anh nữa. Chừng nào anh hết giận thì nói với một tiếng."
Cô đứng lên chuẩn bị đi ra cửa.
Đột nhiên trong lòng cô lúc này có một loại cảm giác khổ sở chua xót, nếu như anh bởi vì chuyện này mà ghét bỏ cô thì cô phải làm gì?
Nếu thật sự yêu một người thì mặc định đã dấn thân vào nỗi sợ hãi thấp thỏm, sợ sẽ có một ngày bị người kia ruồng bỏ.
Trong lúc cô đang vô cùng tuyệt vọng này, Phó Cảnh Ngộ bất ngờ lên tiếng, " Quay lại."
Thanh âm của anh vang lên trong căn phòng lạnh lẽo vắng vẻ, nghe không ra có đang tức giận hay không.
Diệp Phồn Tinh đứng lại, khẩn trương nhìn anh, " Ông xã, em sai rồi, anh đừng bỏ rơi em có được không? Em biết em chưa đủ tốt, không đủ ưu tú, nhưng mà, em yêu anh. Nếu như anh giận em, em sẽ rất khổ sở. Nếu như anh không để ý tới em, em sẽ đau lòng..."
Nhất là, chỉ cần nghĩ đến hôm nay anh vì cô mà chuẩn bị nhiều như thế, mà cô lại để cho anh phải thất vọng, cô càng không biết phải làm thế nào.
Trên đường trở về, cô vẫn đang suy nghĩ chuyện này.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, trong âm thanh mang theo sự bất đắc dĩ, " Anh không tức giận."
Diệp Phồn Tinh sửng sốt, "Có thật không?"
Anh lại không tức giận?
Rõ ràng đã biết chuyện kia...
Hơn nữa...
Anh tỉ mỉ chuẩn bị cầu hôn cô cả ngày, cô để cho anh leo cây, vậy mà anh lại không tức giận.
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở trên ghế, nhìn cô, nói: "Tức giận có tác dụng không? Chuyện thằng nhóc kia hôn em có thể chưa từng xảy ra sao?"
Diệp Phồn Tinh nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, rõ ràng không thể tin được anh lại còn có thể nghĩ tới như này.
Chẳng qua, nhớ tới màn cầu hôn bất ngờ của anh, Diệp Phồn Tinh vẫn cảm thấy mất mát.
Cô nói: " Em đến nhà hàng, thấy những thứ mà anh chuẩn bị
..."
Mặc dù đã bị thu dọn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vài vết tích.
Phó Cảnh Ngộ không được tự nhiên nhìn cô một cái, " Anh còn tưởng rằng em bận quá nên không nhớ chứ."
Anh không muốn cô phải bận tâm áy náy nên khi về anh đã bảo họ dọn dẹp cho sạch sẽ. Không ngờ cô vẫn thấy những thứ đó.
Diệp Phồn Tinh nói: "Làm sao có thể như vậy được? Sau khi giải quyết xong chuyện kia em đã ba chân bốn cẳng chạy tới đó nhưng kết quả vẫn không kịp, anh đã về mất rồi."
Trong lòng cô, anh là người quan trọng nhất, không có gì có thể sánh bằng!
Lúc nói lời này, Diệp Phồn Tinh có thể cảm giác được ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ giống như dán chặt vào người cô.
Cô ủ rủ nói: " Em xin lỗi."
Chuyện hôm nay đều là lỗi của cô, hiện tại càng giải thích thì càng sai.
Phó Cảnh Ngộ nghiêm túc nói: "Tại sao không nói cho anh biết chuyện này?"
Nếu anh biết sớm hơn thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Diệp Phồn Tinh xấu hổ nói: " Em cho rằng nếu anh không biết thì sẽ không giận em."
"Em cho rằng?" Từ trong giọng nói Phó Cảnh Ngộ có thể thấy được anh đang không vui, " Anh thấy chẳng qua em lừa anh thành quen rồi. Em nhìn xem, cuối cùng không phải anh vẫn biết hết sao?"
Phó Cảnh Ngộ nói xong ném điện thoại cho cô xem...
Mặc dù Diệp Phồn Tinh đã xóa được bài viết đó, nhưng vẫn truyền ra rất nhiều lời nói bóng nói gió.
Nói cái gì mà Lâm Vi và Cố Vũ Trạch chia tay là đó cô...
Nói cái gì mà tình yêu không có lỗi, lỗi ở bạn thân...
Cuộc sống bây giờ rất buồn cười, chỉ cần người khác đã muốn chú ý đến bạn thì sẽ lôi hết mọi chuyện của bạn ra để nói, không cần biết đúng sai phải trái.
Mọi chuyện rõ ràng không phải như vậy, những thứ này rất rõ ràng, đều là ác ý vu khống hãm hại.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, "Vui vẻ không?"
"Không vui." Ai nhìn thấy những thứ này mà còn vui được?
Phó Cảnh Ngộ nói tiếp: "Đây chính là hậu quả của việc em không nói cho anh biết. Nếu như em để anh biết sớm hơn thì anh đã không để những thứ này xuất hiện."
/1829
|