Anh biết Diệp Phồn Tinh còn nhỏ, nếu như Tô Lâm Hoan chết thật thì nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng tâm lý với vợ anh.
Chỉ sợ suy nghĩ nhiều.
Diệp Phồn Tinh không lên tiếng, Phó Cảnh Ngộ tắt đi TV, cùng cô lên lầu.
Mới vừa vào phòng, điện thoại của Tô Chấn Đông gọi tới, " Cậu Phó, Lâm Hoan nhà chúng tôi nằm viện rồi."
Thái độ của Phó Cảnh Ngộ lãnh đạm thờ ơ, "Có chuyện gì không?"
"Tôi chỉ có một đứa con gái thôi, nếu con bé mà chết thì vợ chồng tôi cũng sống không nổi nữa." Trong giọng nói của ông ta tràn đầy ảo não, hối hận lúc trước khi Tô Lâm Hoan đòi ly dị đã không đồng ý.
Làm sao có thể nghĩ đến tên súc sinh kia lại bạo hành con gái mình đến thân tàn ma dại phải tìm tới cái chết để giải thoát!
Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, "Cho nên?"
"Cho nên, tôi xin cậu cho con bé và Thịnh Hy ly hôn đi" Ông ta tiếp tục khẩn cầu: " Cậu Phó, sau này tôi sẽ quản giáo con gái thật tốt, tôi chỉ cầu xin cậu có thể cho con gái tôi một con đường sống."
"..." Phó Cảnh Ngộ không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc Cố Khải gọi điện thoại tới, Phó Cảnh Ngộ đại khái liền đoán được Tô Chấn Đông sẽ tìm đến mình.
Nghe ông ta nói vậy anh cũng không cảm thấy bất ngờ.
-
Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, ôm lấy gối, nhìn Phó Cảnh Ngộ nghe điện thoại xong, tò mò hỏi: "Điện thoại của ai thế?"
"Cha của Tô Lâm Hoan." Phó Cảnh Ngộ nằm xuống bên cạnh cô, "Ngoan, ngủ đi."
Diệp Phồn Tinh nhìn anh, " Ông ta tìm anh làm cái gì?"
"Nói muốn để cho Tô Lâm Hoan lý hôn với Thịnh Hy." Phó Cảnh Ngộ cúi đầu xuống, hôn lên trán của cô, nhắm hai mắt lại.
Hiển nhiên không muốn nói đến vấn đề này.
Diệp Phồn Tinh cũng không nói thêm gì nữa, chẳng qua chỉ tựa vào trong lòng anh.
Lúc Tô Lâm Hoan tỉnh lại là đêm khuya, Thịnh Hy đang ở lại trông vợ.
Bị cha đánh nên mặt hắn vẫn còn sưng, nhìn thấy Tô Lâm Hoan tỉnh lại, thái độ ôn nhu rất nhiều, " Em tỉnh rồi?"
Tô Lâm Hoan nhìn thấy hắn, lạnh lùng nhìn đi chỗ khác.
Thịnh Hy cầm tay cô, "Hoan Hoan à, là anh sai, nhưng em có hận thì cũng không được làm loại chuyện ngu ngốc này chứ."
Hắn thừa nhận hắn đã đối xử quá đáng với Tô Lâm Hoan, nhưng đó cũng bởi vì Tô Lâm Hoan làm hắn tổn thương trước.
Tô Lâm Hoan vô hồn nói với Thịnh Hy: "Chúng ta ly dị đi."
Cô ta biết, chỉ có vào lúc này, mình nói gì những người này cũng phải nghe.
Coi như có chết, cô ta cũng tuyệt đối không muốn nửa đời sau của mình phải sống chung một chỗ với Thịnh Hy.
Coi như cho tới bây giờ, cô ta cũng cảm thấy, Thịnh Hy không xứng với mình.
Thịnh Hy ấp úng nói: "Nhưng mà anh không muốn ly dị. Chúng ta vất vả lắm mới có thể kết hôn..."
Chỉ sợ suy nghĩ nhiều.
Diệp Phồn Tinh không lên tiếng, Phó Cảnh Ngộ tắt đi TV, cùng cô lên lầu.
Mới vừa vào phòng, điện thoại của Tô Chấn Đông gọi tới, " Cậu Phó, Lâm Hoan nhà chúng tôi nằm viện rồi."
Thái độ của Phó Cảnh Ngộ lãnh đạm thờ ơ, "Có chuyện gì không?"
"Tôi chỉ có một đứa con gái thôi, nếu con bé mà chết thì vợ chồng tôi cũng sống không nổi nữa." Trong giọng nói của ông ta tràn đầy ảo não, hối hận lúc trước khi Tô Lâm Hoan đòi ly dị đã không đồng ý.
Làm sao có thể nghĩ đến tên súc sinh kia lại bạo hành con gái mình đến thân tàn ma dại phải tìm tới cái chết để giải thoát!
Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, "Cho nên?"
"Cho nên, tôi xin cậu cho con bé và Thịnh Hy ly hôn đi" Ông ta tiếp tục khẩn cầu: " Cậu Phó, sau này tôi sẽ quản giáo con gái thật tốt, tôi chỉ cầu xin cậu có thể cho con gái tôi một con đường sống."
"..." Phó Cảnh Ngộ không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc Cố Khải gọi điện thoại tới, Phó Cảnh Ngộ đại khái liền đoán được Tô Chấn Đông sẽ tìm đến mình.
Nghe ông ta nói vậy anh cũng không cảm thấy bất ngờ.
-
Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, ôm lấy gối, nhìn Phó Cảnh Ngộ nghe điện thoại xong, tò mò hỏi: "Điện thoại của ai thế?"
"Cha của Tô Lâm Hoan." Phó Cảnh Ngộ nằm xuống bên cạnh cô, "Ngoan, ngủ đi."
Diệp Phồn Tinh nhìn anh, " Ông ta tìm anh làm cái gì?"
"Nói muốn để cho Tô Lâm Hoan lý hôn với Thịnh Hy." Phó Cảnh Ngộ cúi đầu xuống, hôn lên trán của cô, nhắm hai mắt lại.
Hiển nhiên không muốn nói đến vấn đề này.
Diệp Phồn Tinh cũng không nói thêm gì nữa, chẳng qua chỉ tựa vào trong lòng anh.
Lúc Tô Lâm Hoan tỉnh lại là đêm khuya, Thịnh Hy đang ở lại trông vợ.
Bị cha đánh nên mặt hắn vẫn còn sưng, nhìn thấy Tô Lâm Hoan tỉnh lại, thái độ ôn nhu rất nhiều, " Em tỉnh rồi?"
Tô Lâm Hoan nhìn thấy hắn, lạnh lùng nhìn đi chỗ khác.
Thịnh Hy cầm tay cô, "Hoan Hoan à, là anh sai, nhưng em có hận thì cũng không được làm loại chuyện ngu ngốc này chứ."
Hắn thừa nhận hắn đã đối xử quá đáng với Tô Lâm Hoan, nhưng đó cũng bởi vì Tô Lâm Hoan làm hắn tổn thương trước.
Tô Lâm Hoan vô hồn nói với Thịnh Hy: "Chúng ta ly dị đi."
Cô ta biết, chỉ có vào lúc này, mình nói gì những người này cũng phải nghe.
Coi như có chết, cô ta cũng tuyệt đối không muốn nửa đời sau của mình phải sống chung một chỗ với Thịnh Hy.
Coi như cho tới bây giờ, cô ta cũng cảm thấy, Thịnh Hy không xứng với mình.
Thịnh Hy ấp úng nói: "Nhưng mà anh không muốn ly dị. Chúng ta vất vả lắm mới có thể kết hôn..."
/1829
|