Diệp Phồn Tinh vô cùng ngạc nhiên: "Không nhìn ra nha, anh còn biết công - thụ."
"..." Ngôn Triết liếc cô một cái, "Đi ngủ."
Hôm nay Ngôn Triết tới sớm, căn bản ngủ không ngon.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy anh ta lên lầu, thu dọn đồ đạc đi học.
Buổi chiều bọn họ ra bên ngoài ăn cơm, Diệp Phồn Tinh cũng đi theo.
Ngôn An cũng ở đây,cho nên Ngôn Triết đến chỗ Cố Khải đón cô ấy.
Ngôn An ngồi bên cạnh, nũng nịu gọi " Anh ơi!"
Gần đây Ngôn An chuyển về nhà Cố Khải, đã rất lâu rồi không gặp anh trai.
Cho nên khi Ngôn An nhìn thấy anh ta cảm thấy rất vui vẻ.
Ngôn Triết nhìn em gái mình, dịu dàng hỏi "Cố Khải có bắt nạt em không?"
"Không ạ." Ngôn An lắc đầu, " Khải thương An lắm, nhưng mà Khải bảo em không được gọi anh ấy là Khải nữa mà phải gọi là ông xã, anh ơi, ông xã là gì thế?"
"..." Ngôn Triết vò đầu bứt tóc không biết phải nói thế nào cho cô em gái ngốc này hiểu. Càng nghĩ càng cảm thấy hại não.
Nhưng mà hiện tại hai người họ cũng đã đăng ký kết hôn rồi, quả thật cũng nên đổi cách xưng hô.
Cơm nước xong, Ngôn Triết và Phó Cảnh Ngộ đi uống rượu, đây cũng là lần đầu tiên Diệp Phồn Tinh nhìn thấy bọn họ uống rượu, cô ngồi ở bên cạnh, giúp An An bóc tôm.
Sau khi tan làm Cố Khải cũng tới đây, anh ta vừa đi vào phòng bao đã nhìn thấy Ngôn An nhào tới, " Ông xã."
Một tiếng ông xã nghe ngọt ngào tới tận xương, Diệp Phồn Tinh là một cô gái mà khi nghe xong cũng muốn tan chảy, chỉ hận mình không phải là con trai để cưới được một cô vợ đáng yêu như vậy.
Cố Khải đón Ngôn An vào lòng, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ và Ngôn Triết ngồi uống rượu, cười nói, "Hai người tự nhiên lại nổi hứng nhỉ?"
"Muốn nhập hội không?" Ngôn Triết đưa ly ra.
"Không cần đâu." Cố Khải lịch sự cự tuyệt nói: " Tửu lượng của em không cao, sợ khi say sẽ làm An An sợ."
Cố Khải ngồi xuống, trò chuyện một lúc rồi đón Ngôn An về.
Hai người đàn ông vẫn đang uống rượu, Diệp Phồn Tinh cũng không muốn ở lại, liền đi nhờ xe Cố Khải về.
Mười một giờ đêm, Diệp Phồn Tinh giải quyết xong công việc hôm nay, lúc này mới nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ xe dừng ở dưới cửa.
Cũng không lâu sau, cửa phòng ngủ mở ra, Tưởng Sâm đỡ Phó Cảnh Ngộ xuất hiện ở cửa, nói với Diệp Phồn Tinh: " Anh Phó uống say rồi."
Sau khi Phó Cảnh Ngộ uống say liền gọi điện thoại để cho Tưởng Sâm đi đón.
Tưởng Sâm đưa Phó Cảnh Ngộ vào, Diệp Phồn Tinh cùng Tưởng Sâm đưa anh lên giường.
Tưởng Sâm nói: "Vậy cô chăm sóc anh ấy đi nhé, tôi ra ngoài trước?"
Diệp Phồn Tinh gật đầu: "Được, tôi biết rồi. Thế Ngôn Triết đâu?"
" Tôi nhờ dì Ngô chăm sóc anh ta rồi." Tối nay hai người đều uống hơi nhiều, lúc Tưởng Sâm đến đó thấy trên bàn toàn vỏ chai rỗng.
Tưởng Sâm nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ, Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ ở trên giường, kiên nhẫn giúp anh cởi áo khoác, giày, quần dài ra.
Cô ngồi ở một bên, nhìn con sâu rượu Phó Cảnh Ngộ đang im re, dương khóe miệng lên, ngón tay lướt nhẹ lên lông mày của anh, sau đó cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên môi anh.
Có ngửi thấy mùi gì không hả mọi người thử đoán xem là mùi gì nào!
"..." Ngôn Triết liếc cô một cái, "Đi ngủ."
Hôm nay Ngôn Triết tới sớm, căn bản ngủ không ngon.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy anh ta lên lầu, thu dọn đồ đạc đi học.
Buổi chiều bọn họ ra bên ngoài ăn cơm, Diệp Phồn Tinh cũng đi theo.
Ngôn An cũng ở đây,cho nên Ngôn Triết đến chỗ Cố Khải đón cô ấy.
Ngôn An ngồi bên cạnh, nũng nịu gọi " Anh ơi!"
Gần đây Ngôn An chuyển về nhà Cố Khải, đã rất lâu rồi không gặp anh trai.
Cho nên khi Ngôn An nhìn thấy anh ta cảm thấy rất vui vẻ.
Ngôn Triết nhìn em gái mình, dịu dàng hỏi "Cố Khải có bắt nạt em không?"
"Không ạ." Ngôn An lắc đầu, " Khải thương An lắm, nhưng mà Khải bảo em không được gọi anh ấy là Khải nữa mà phải gọi là ông xã, anh ơi, ông xã là gì thế?"
"..." Ngôn Triết vò đầu bứt tóc không biết phải nói thế nào cho cô em gái ngốc này hiểu. Càng nghĩ càng cảm thấy hại não.
Nhưng mà hiện tại hai người họ cũng đã đăng ký kết hôn rồi, quả thật cũng nên đổi cách xưng hô.
Cơm nước xong, Ngôn Triết và Phó Cảnh Ngộ đi uống rượu, đây cũng là lần đầu tiên Diệp Phồn Tinh nhìn thấy bọn họ uống rượu, cô ngồi ở bên cạnh, giúp An An bóc tôm.
Sau khi tan làm Cố Khải cũng tới đây, anh ta vừa đi vào phòng bao đã nhìn thấy Ngôn An nhào tới, " Ông xã."
Một tiếng ông xã nghe ngọt ngào tới tận xương, Diệp Phồn Tinh là một cô gái mà khi nghe xong cũng muốn tan chảy, chỉ hận mình không phải là con trai để cưới được một cô vợ đáng yêu như vậy.
Cố Khải đón Ngôn An vào lòng, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ và Ngôn Triết ngồi uống rượu, cười nói, "Hai người tự nhiên lại nổi hứng nhỉ?"
"Muốn nhập hội không?" Ngôn Triết đưa ly ra.
"Không cần đâu." Cố Khải lịch sự cự tuyệt nói: " Tửu lượng của em không cao, sợ khi say sẽ làm An An sợ."
Cố Khải ngồi xuống, trò chuyện một lúc rồi đón Ngôn An về.
Hai người đàn ông vẫn đang uống rượu, Diệp Phồn Tinh cũng không muốn ở lại, liền đi nhờ xe Cố Khải về.
Mười một giờ đêm, Diệp Phồn Tinh giải quyết xong công việc hôm nay, lúc này mới nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ xe dừng ở dưới cửa.
Cũng không lâu sau, cửa phòng ngủ mở ra, Tưởng Sâm đỡ Phó Cảnh Ngộ xuất hiện ở cửa, nói với Diệp Phồn Tinh: " Anh Phó uống say rồi."
Sau khi Phó Cảnh Ngộ uống say liền gọi điện thoại để cho Tưởng Sâm đi đón.
Tưởng Sâm đưa Phó Cảnh Ngộ vào, Diệp Phồn Tinh cùng Tưởng Sâm đưa anh lên giường.
Tưởng Sâm nói: "Vậy cô chăm sóc anh ấy đi nhé, tôi ra ngoài trước?"
Diệp Phồn Tinh gật đầu: "Được, tôi biết rồi. Thế Ngôn Triết đâu?"
" Tôi nhờ dì Ngô chăm sóc anh ta rồi." Tối nay hai người đều uống hơi nhiều, lúc Tưởng Sâm đến đó thấy trên bàn toàn vỏ chai rỗng.
Tưởng Sâm nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ, Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ ở trên giường, kiên nhẫn giúp anh cởi áo khoác, giày, quần dài ra.
Cô ngồi ở một bên, nhìn con sâu rượu Phó Cảnh Ngộ đang im re, dương khóe miệng lên, ngón tay lướt nhẹ lên lông mày của anh, sau đó cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên môi anh.
Có ngửi thấy mùi gì không hả mọi người thử đoán xem là mùi gì nào!
/1039
|