Mọi người qua đường có like thưởng Like, có phiếu Thưởng phiếu,có like và có phiếu thì Tưởng cả hai vô đây vô đây!
Nhớ ủng hộ cho sữa nhà=
Hôm nay là thứ bảy, người nhà họ Phó phần lớn đều ở nhà, Phó Linh Lung mang theo Cố Vũ Trạch tới rồi, Diệp Phồn Tinh cũng đi theo Phó Cảnh Ngộ đến phó trạch.
Đến cửa, Diệp Phồn Tinh mới nhớ tới lần trước mẹ Phó muốn hẹn gặp cha mẹ của cô, cô có chút lo lắng, hướng về phía Phó Cảnh Ngộ hỏi: chú ơi, chuyện kia tôi vẫn chưa báo với ba mẹ tôi, nếu lát nữa bọn họ hỏi tôi thì phải làm thế nào?"
Chuyện này Diệp Phồn Tinh những ngày qua cũng một mực đang nghĩ, chẳng qua là... Cô còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Nếu là đợi lát nữa mẹ Phó hỏi tới, còn tưởng rằng cô không có để ở trong lòng ấy chứ!
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô bộ dáng đang lo lắng, nói: "Không có việc gì. Bất quá... Em dự định lúc nào cùng ba mẹ em nói?"
"Tôi..." Vừa nhắc tới cái này, Diệp Phồn Tinh cũng rất buồn rầu, cô một chút chủ ý cũng không có, "tôi cũng không biết."
"Vậy thì cuối tuần, cuối tuần mọi người đều có thời gian, em có rảnh rỗi liền gọi điện thoại hỏi một chút ba mẹ em." Để cho cô như vậy một mực do do dự dự không biết lúc nào là một cái đầu, Phó Cảnh Ngộ dứt khoát thay cô quyết định rồi.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy anh, nghĩ nói gì nữa, lại phát hiện cũng không có gì để nói, sớm muộn cũng phải đối mặt của người nhà, cô gật đầu một cái: "Được!"
Tiến vào phòng khách, phát hiện mọi người đều ở đây.
Nhìn thấy Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ trở lại, mẹ Phó mặt mày hớn hở, "Tiểu Tinh, hai con trở lại rồi!"
"Cha, mẹ..." Diệp Phồn Tinh cùng ba mẹ của Phó Cảnh Ngộ chào hỏi bắt chuyện xong, ánh mắt rơi vào trên người Cố Vũ Trạch.
Chỉ thấy Cố Vũ Trạch lãnh đạm ngồi ở chỗ đó, phảng phất không nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, Diệp Phồn Tinh cũng không cùng hắn tiếp lời.
]
Trải qua chuyện lần trước, Diệp Phồn Tinh suy đoán, Cố Vũ Trạch thì sẽ không lại để ý đến cô nữa.
Như vậy cũng tốt, tránh cho cùng hắn có cái gì không minh bạch dính dáng, đến lúc đó truyền đi, chẳng những để cho mình khó chịu, mặt mũi của chú cũng không nén giận được.
Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ chân trước mới vừa ở trong phòng khách ngồi xuống, Triệu Gia Kỳ chân sau liền tới rồi, là quản gia dẫn cô ta tiến vào.
Triệu Gia Kỳ là bạn gái của Cố Vũ Trạch, xuất hiện ở nơi này, Diệp Phồn Tinh cũng không nghĩ gì.
Nhưng mà, Cố Vũ Trạch nhưng là một mặt mộng bức: Hắn gần đây căn bản không có hẹn Triệu Gia Kỳ!
Quản gia đi tới, nói: "Triệu tiểu thư tới rồi."
Trong phòng khách tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Triệu Gia Kỳ, Triệu Gia Kỳ lễ phép đi tới, chào hỏi, "Ông ngoại, bà ngoại, chú Phó..."
Cô ta mỉm cười nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, được Phó Cảnh Ngộ mời tới, cô ta tỏ vẻ rất vinh hạnh, vì vậy, nụ cười trên mặt cũng rất rực rỡ.
Diệp Phồn Tinh không nói gì, chẳng qua là len lén đánh giá lấy Triệu Gia Kỳ, luôn cảm thấy hôm nay Triệu Gia Kỳ rất không giống nhau, cô ta là gặp phải chuyện tốt gì?
Một bộ xuân quang mặt mày bộ dáng.
Diệp Phồn Tinh mới vừa nghĩ như thế, Triệu Gia Kỳ liền nhìn cô một cái, tầm mắt của hai người trong không khí cọ xát ra tia lửa, Triệu Gia Kỳ lộ ra nụ cười chiến thắng.
Cô ta hiện tại chờ nhìn Diệp Phồn Tinh bêu xấu đây!
Triệu Gia Kỳ nhìn về phía một bên không lên tiếng Phó Cảnh Ngộ, nội tâm đã sớm nhao nhao muốn thử: "chú Phó hôm nay gọi cháu đến, xin hỏi... Là có chuyện gì khác sao?"
Cô ta hiện tại có chút không kịp chờ đợi muốn thấy được Diệp Phồn Tinh kết quả.
"..." Diệp Phồn Tinh nghe xong lời Triệu Gia Kỳ nói, không hiểu nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ.
Là chú kêu Triệu Gia Kỳ tới? Không phải là Cố Vũ Trạch?
Phó Cảnh Ngộ không phải là rất ghét Triệu Gia Kỳ sao?
Làm sao hẹn cô ta qua tới nơi này?
Diệp Phồn Tinh có chút mất hứng.
Không biết tại sao, Cố Vũ Trạch cùng Triệu Gia Kỳ bên nhau, cô cũng không có khó chịu như vậy.
Có thể, không biết từ lúc nào, cô trong tiềm thức, đã nhận định: Phó Cảnh Ngộ là của mình!
Nghĩ đến việc anh lại mời Triệu Gia Kỳ làm khách, Diệp Phồn Tinh liền có chút bi thương.
Nguyên bản theo sát Phó Cảnh Ngộ đang ngồi, hướng bên cạnh dời một chút, cùng Phó Cảnh Ngộ kéo ra một khoảng cách.
Phó Cảnh Ngộ: "..."
(Vợ ơi, anh có làm gì đâu, sao em lại xa lánh anh, oan uổng quá, cầu an ủi- Ngộ Said)
Nhớ ủng hộ cho sữa nhà=
Hôm nay là thứ bảy, người nhà họ Phó phần lớn đều ở nhà, Phó Linh Lung mang theo Cố Vũ Trạch tới rồi, Diệp Phồn Tinh cũng đi theo Phó Cảnh Ngộ đến phó trạch.
Đến cửa, Diệp Phồn Tinh mới nhớ tới lần trước mẹ Phó muốn hẹn gặp cha mẹ của cô, cô có chút lo lắng, hướng về phía Phó Cảnh Ngộ hỏi: chú ơi, chuyện kia tôi vẫn chưa báo với ba mẹ tôi, nếu lát nữa bọn họ hỏi tôi thì phải làm thế nào?"
Chuyện này Diệp Phồn Tinh những ngày qua cũng một mực đang nghĩ, chẳng qua là... Cô còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Nếu là đợi lát nữa mẹ Phó hỏi tới, còn tưởng rằng cô không có để ở trong lòng ấy chứ!
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô bộ dáng đang lo lắng, nói: "Không có việc gì. Bất quá... Em dự định lúc nào cùng ba mẹ em nói?"
"Tôi..." Vừa nhắc tới cái này, Diệp Phồn Tinh cũng rất buồn rầu, cô một chút chủ ý cũng không có, "tôi cũng không biết."
"Vậy thì cuối tuần, cuối tuần mọi người đều có thời gian, em có rảnh rỗi liền gọi điện thoại hỏi một chút ba mẹ em." Để cho cô như vậy một mực do do dự dự không biết lúc nào là một cái đầu, Phó Cảnh Ngộ dứt khoát thay cô quyết định rồi.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy anh, nghĩ nói gì nữa, lại phát hiện cũng không có gì để nói, sớm muộn cũng phải đối mặt của người nhà, cô gật đầu một cái: "Được!"
Tiến vào phòng khách, phát hiện mọi người đều ở đây.
Nhìn thấy Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ trở lại, mẹ Phó mặt mày hớn hở, "Tiểu Tinh, hai con trở lại rồi!"
"Cha, mẹ..." Diệp Phồn Tinh cùng ba mẹ của Phó Cảnh Ngộ chào hỏi bắt chuyện xong, ánh mắt rơi vào trên người Cố Vũ Trạch.
Chỉ thấy Cố Vũ Trạch lãnh đạm ngồi ở chỗ đó, phảng phất không nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, Diệp Phồn Tinh cũng không cùng hắn tiếp lời.
]
Trải qua chuyện lần trước, Diệp Phồn Tinh suy đoán, Cố Vũ Trạch thì sẽ không lại để ý đến cô nữa.
Như vậy cũng tốt, tránh cho cùng hắn có cái gì không minh bạch dính dáng, đến lúc đó truyền đi, chẳng những để cho mình khó chịu, mặt mũi của chú cũng không nén giận được.
Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ chân trước mới vừa ở trong phòng khách ngồi xuống, Triệu Gia Kỳ chân sau liền tới rồi, là quản gia dẫn cô ta tiến vào.
Triệu Gia Kỳ là bạn gái của Cố Vũ Trạch, xuất hiện ở nơi này, Diệp Phồn Tinh cũng không nghĩ gì.
Nhưng mà, Cố Vũ Trạch nhưng là một mặt mộng bức: Hắn gần đây căn bản không có hẹn Triệu Gia Kỳ!
Quản gia đi tới, nói: "Triệu tiểu thư tới rồi."
Trong phòng khách tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Triệu Gia Kỳ, Triệu Gia Kỳ lễ phép đi tới, chào hỏi, "Ông ngoại, bà ngoại, chú Phó..."
Cô ta mỉm cười nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, được Phó Cảnh Ngộ mời tới, cô ta tỏ vẻ rất vinh hạnh, vì vậy, nụ cười trên mặt cũng rất rực rỡ.
Diệp Phồn Tinh không nói gì, chẳng qua là len lén đánh giá lấy Triệu Gia Kỳ, luôn cảm thấy hôm nay Triệu Gia Kỳ rất không giống nhau, cô ta là gặp phải chuyện tốt gì?
Một bộ xuân quang mặt mày bộ dáng.
Diệp Phồn Tinh mới vừa nghĩ như thế, Triệu Gia Kỳ liền nhìn cô một cái, tầm mắt của hai người trong không khí cọ xát ra tia lửa, Triệu Gia Kỳ lộ ra nụ cười chiến thắng.
Cô ta hiện tại chờ nhìn Diệp Phồn Tinh bêu xấu đây!
Triệu Gia Kỳ nhìn về phía một bên không lên tiếng Phó Cảnh Ngộ, nội tâm đã sớm nhao nhao muốn thử: "chú Phó hôm nay gọi cháu đến, xin hỏi... Là có chuyện gì khác sao?"
Cô ta hiện tại có chút không kịp chờ đợi muốn thấy được Diệp Phồn Tinh kết quả.
"..." Diệp Phồn Tinh nghe xong lời Triệu Gia Kỳ nói, không hiểu nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ.
Là chú kêu Triệu Gia Kỳ tới? Không phải là Cố Vũ Trạch?
Phó Cảnh Ngộ không phải là rất ghét Triệu Gia Kỳ sao?
Làm sao hẹn cô ta qua tới nơi này?
Diệp Phồn Tinh có chút mất hứng.
Không biết tại sao, Cố Vũ Trạch cùng Triệu Gia Kỳ bên nhau, cô cũng không có khó chịu như vậy.
Có thể, không biết từ lúc nào, cô trong tiềm thức, đã nhận định: Phó Cảnh Ngộ là của mình!
Nghĩ đến việc anh lại mời Triệu Gia Kỳ làm khách, Diệp Phồn Tinh liền có chút bi thương.
Nguyên bản theo sát Phó Cảnh Ngộ đang ngồi, hướng bên cạnh dời một chút, cùng Phó Cảnh Ngộ kéo ra một khoảng cách.
Phó Cảnh Ngộ: "..."
(Vợ ơi, anh có làm gì đâu, sao em lại xa lánh anh, oan uổng quá, cầu an ủi- Ngộ Said)
/1039
|