Phó Cảnh Ngộ dương khóe miệng lên, " Còn người không thể cứ chìm đắm trong quá khứ được. Hơn nữa, nếu như không phải xảy ra biến cố đó thì làm sao anh gặp được em, làm sao anh lấy được em, em nói xem những gì anh gặp phải trước đây đều rất đáng giá không?"
"Nhưng mà những thứ anh mất đi không chỉ có vậy." Diệp Phồn Tinh biết, cuộc sống trước kia của anh rực rỡ huy hoàng đến nhường nào.
Nhưng anh lại không muốn trở về nơi mình đáng nhẽ thuộc về, có lẽ chính là bởi vì quan hệ của anh và Ngôn Triết đi!
Phó Cảnh Ngộ nói: "Đối với anh mà nói, trước mắt, chỉ có em và tương lai của hai chúng ta mới là quan trọng nhất."
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, thở dài nói, " Anh đừng có như vậy nữa, anh mà cứ như thế này em yêu anh sao cho đủ chứ."
Cô sẽ đau lòng vì anh, muốn bảo vệ anh.
Phó Cảnh Ngộ cười một tiếng.
Diệp Phồn Tinh cầm tay anh, " Lúc anh biết những chuyện này có phải anh rất khó chịu không?"
Phó Cảnh Ngộ nói: "Cũng không hẳn."
Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ.
Phó Cảnh Ngộ nhớ lại trước kia nói: " Ngôn Triết không phải là người xấu, chỉ là đó cuộc đời xô đẩy mà thôi, còn nữa, em nhìn xem, không phải bố mẹ rất quý cậu ta sao? Chẳng nhẽ em đành lòng phá hỏng mọi thứ sao?"
Đều đã là chuyện đã qua rồi.
Anh cũng đã đồng ý cho Ngôn Triết cơ hội sửa sai.
Cả đời dài thế nhưng liệu mấy lần gặp được một người bạn thật sự.
Hơn nữa, nể mặt Lão thủ trưởng, anh cũng sẽ không so đo với Ngôn Triết.
Gần đây lúc nào anh cũng nghĩ, khả năng trước kia mình đã vô tâm, không để ý đến cảm thụ của Ngôn Triết.
Từ trong ánh mắt thâm trầm của Phó Cảnh Ngộ, Diệp Phồn Tinh dần minh bạch điều gì đó.
-
Buổi tối, dùng bữa ở Phó gia xong, Ngôn Triết liền suốt đêm trở về.
Trước khi đi, anh ra gửi lại cho Diệp Phồn Tinh một món quà, Diệp Phồn Tinh ngồi ở trên ghế sa lon, tò mò mở hộp ra, nhìn thấy bên trong có rất nhiều ảnh của Phó Cảnh Ngộ.
Đây là ảnh mà xế chiều Ngôn Triết đi in ra, tất cả đều là ảnh lúc trước của anh ta với Phó Cảnh Ngộ khi hai người còn học với nhau ở trường Sĩ quan, chỉ là từ trong ảnh chụp, liền có thể nhìn ra được, quan hệ của bọn họ tốt đến mức nào.
Diệp Phồn Tinh liếc nhìn ảnh chụp, ở phía dưới Ngôn Triết để lại tờ giấy: Nhóc con đừng giận anh nữa!
Phó Cảnh Ngộ đi tới, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh đang xem ảnh, ảnh hỏi " Em đang xem cái gì đấy?"
"Ngôn Triết cho em." Diệp Phồn Tinh nói: " Toàn là ảnh anh chụp trước kia."
"..." Nghe đến đó, mặt của Phó Cảnh Ngộ đen xì, " Đưa đây, không xem nữa."
Anh không muốn bị Diệp Phồn Tinh nhìn thấy bộ dạng trẻ trâu trước kia của mình.
Dù sao ở trong mắt cô, anh luôn là một người đàn ông trưởng thành chín chắn, ưu tú, lúc trước quậy phá trời đất với Ngôn Triết hoàn toàn không phải là như bây giờ.
"Không nhé! Còn lâu em mới đưa cho anh " Những thứ có liên quan đến Phó Cảnh Ngộ thì Diệp Phồn Tinh đều sẽ coi như bảo bối, không thể không nói, Ngôn Triết rất biết đoán tâm tư của cô, ngay cả cô thích cái gì nhất cũng biết.
Diệp Phồn Tinh cầm lấy ảnh chụp từ từ thưởng thức, Phó Cảnh Ngộ ngồi ở một bên, thấp thỏm quan sát phản ứng của cô, như thể lần đầu bị người yêu nhìn thấy ảnh chụp trong chứng minh thư nhân dân.
Anh ngượng ngùng như thiếu niên mới lớn hỏi: "Lúc trước anh có đẹp trai không?"
Lúc này anh chỉ sợ cô lại nói anh không đẹp trai, cảm giác hình tượng sắp sụp đổ đến nơi.
Ngộ như thanh niên mới lớn ý nhỉ, đáng yêu quá đi mất
"Nhưng mà những thứ anh mất đi không chỉ có vậy." Diệp Phồn Tinh biết, cuộc sống trước kia của anh rực rỡ huy hoàng đến nhường nào.
Nhưng anh lại không muốn trở về nơi mình đáng nhẽ thuộc về, có lẽ chính là bởi vì quan hệ của anh và Ngôn Triết đi!
Phó Cảnh Ngộ nói: "Đối với anh mà nói, trước mắt, chỉ có em và tương lai của hai chúng ta mới là quan trọng nhất."
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, thở dài nói, " Anh đừng có như vậy nữa, anh mà cứ như thế này em yêu anh sao cho đủ chứ."
Cô sẽ đau lòng vì anh, muốn bảo vệ anh.
Phó Cảnh Ngộ cười một tiếng.
Diệp Phồn Tinh cầm tay anh, " Lúc anh biết những chuyện này có phải anh rất khó chịu không?"
Phó Cảnh Ngộ nói: "Cũng không hẳn."
Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ.
Phó Cảnh Ngộ nhớ lại trước kia nói: " Ngôn Triết không phải là người xấu, chỉ là đó cuộc đời xô đẩy mà thôi, còn nữa, em nhìn xem, không phải bố mẹ rất quý cậu ta sao? Chẳng nhẽ em đành lòng phá hỏng mọi thứ sao?"
Đều đã là chuyện đã qua rồi.
Anh cũng đã đồng ý cho Ngôn Triết cơ hội sửa sai.
Cả đời dài thế nhưng liệu mấy lần gặp được một người bạn thật sự.
Hơn nữa, nể mặt Lão thủ trưởng, anh cũng sẽ không so đo với Ngôn Triết.
Gần đây lúc nào anh cũng nghĩ, khả năng trước kia mình đã vô tâm, không để ý đến cảm thụ của Ngôn Triết.
Từ trong ánh mắt thâm trầm của Phó Cảnh Ngộ, Diệp Phồn Tinh dần minh bạch điều gì đó.
-
Buổi tối, dùng bữa ở Phó gia xong, Ngôn Triết liền suốt đêm trở về.
Trước khi đi, anh ra gửi lại cho Diệp Phồn Tinh một món quà, Diệp Phồn Tinh ngồi ở trên ghế sa lon, tò mò mở hộp ra, nhìn thấy bên trong có rất nhiều ảnh của Phó Cảnh Ngộ.
Đây là ảnh mà xế chiều Ngôn Triết đi in ra, tất cả đều là ảnh lúc trước của anh ta với Phó Cảnh Ngộ khi hai người còn học với nhau ở trường Sĩ quan, chỉ là từ trong ảnh chụp, liền có thể nhìn ra được, quan hệ của bọn họ tốt đến mức nào.
Diệp Phồn Tinh liếc nhìn ảnh chụp, ở phía dưới Ngôn Triết để lại tờ giấy: Nhóc con đừng giận anh nữa!
Phó Cảnh Ngộ đi tới, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh đang xem ảnh, ảnh hỏi " Em đang xem cái gì đấy?"
"Ngôn Triết cho em." Diệp Phồn Tinh nói: " Toàn là ảnh anh chụp trước kia."
"..." Nghe đến đó, mặt của Phó Cảnh Ngộ đen xì, " Đưa đây, không xem nữa."
Anh không muốn bị Diệp Phồn Tinh nhìn thấy bộ dạng trẻ trâu trước kia của mình.
Dù sao ở trong mắt cô, anh luôn là một người đàn ông trưởng thành chín chắn, ưu tú, lúc trước quậy phá trời đất với Ngôn Triết hoàn toàn không phải là như bây giờ.
"Không nhé! Còn lâu em mới đưa cho anh " Những thứ có liên quan đến Phó Cảnh Ngộ thì Diệp Phồn Tinh đều sẽ coi như bảo bối, không thể không nói, Ngôn Triết rất biết đoán tâm tư của cô, ngay cả cô thích cái gì nhất cũng biết.
Diệp Phồn Tinh cầm lấy ảnh chụp từ từ thưởng thức, Phó Cảnh Ngộ ngồi ở một bên, thấp thỏm quan sát phản ứng của cô, như thể lần đầu bị người yêu nhìn thấy ảnh chụp trong chứng minh thư nhân dân.
Anh ngượng ngùng như thiếu niên mới lớn hỏi: "Lúc trước anh có đẹp trai không?"
Lúc này anh chỉ sợ cô lại nói anh không đẹp trai, cảm giác hình tượng sắp sụp đổ đến nơi.
Ngộ như thanh niên mới lớn ý nhỉ, đáng yêu quá đi mất
/1039
|