Mỗi ngày đều không ngủ yên giấc, cảm giác bị mất ngủ làm cho Ngôn Triết thật sự bị giày vò sống khổ sống sở
Có lúc Con Người chính là như vậy, biết sai mà vẫn làm.
Nhưng Sau khi làm xong lại hối hận, lại cắn rứt lương tâm.
Phó Cảnh Ngộ trầm mặt, sắc mặt biến đổi một cách đáng sợ.
Diệp Phồn Tinh đứng ở bên cạnh, nghe xong cả câu chuyện mới hiểu được anh ta đang nói gì.
Không phải cô vừa nghe nhầm chứ?
Việc chồng cô bị thương lại có liên quan đến Ngôn Triết?
Phó Cảnh Ngộ nhìn về phía Diệp Phồn Tinh, nói: " Phồn Tinh, em đi ra ngoài đi."
Có mấy lời, anh cũng không muốn để cho Diệp Phồn Tinh nghe được.
Diệp Phồn Tinh còn đang khiếp sợ trong lòng: "Nhưng mà, anh ta mới vừa nói những thứ kia... Đều là thật sao?"
Phó Cảnh Ngộ giống như là bị Diệp Phồn Tinh chọc trúng chỗ đau, sắc mặt lạnh xuống, " Anh bảo em đi ra ngoài!"
Ngữ khí của anh rất lạnh lùng, giống như đang nổi giận, Diệp Phồn Tinh dừng một chút, không nghĩ tới anh lại lớn tiếng với mình.
Hơn nữa, bộ dạng bây giờ của Phó Cảnh Ngộ, thoạt nhìn cực độ đáng sợ.
Làm cho người ta cơ hồ không thể thở nổi.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ như đang chìm trong vũng lầy đêm đen, không thấy được một chút ánh sáng, khả năng sự thật này... cũng làm anh bị tổn thương sâu sắc.
Trong căn phòng nhất thời yên tĩnh lại, Diệp Phồn Tinh khắc chế cảm xúc của bản thân, xoay người đi ra khỏi cửa.
Cô sang căn phòng cách vách, ngồi ở trên giường.
Sắc đèn trong phòng phủ lên người, Diệp Phồn Tinh dựa vào đầu giường, nắm tay của mình, cúi đầu, nhìn nước mắt của mình đang rơi xuống.
Đây là lần đầu tiên Phó Cảnh Ngộ làm vậy đối với cô.
Nhưng điều làm cho Diệp Phồn Tinh đau lòng thật sự lại là chân tướng đằng sau.
Nếu như những điều Ngôn Triết nói là sự thật, chuyện Phó Cảnh Ngộ từng phải trải qua đều có liên quan đến anh ta, như thế, giờ phút này, trong lòng của anh vỡ nát đến mức nào?
Bị chính anh em của mình phản bội sẽ đau khổ đến chừng nào?
-
Sáng hôm sau, Diệp Phồn Tinh từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Ngôn Triết và Phó Cảnh Ngộ đều ở phòng ăn, đang chuẩn bị ăn sáng.
Diệp Phồn Tinh đi tới vị trí của mình ngồi xuống, ánh mắt rơi vào trên người Phó Cảnh Ngộ, tối hôm qua Phó Cảnh Ngộ cũng không đi tìm cô, cô một mình ngủ ở phòng cách vách, ngủ đến lúc này mới dậy.
Giờ phút này, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ, Diệp Phồn Tinh rất muốn hỏi chuyện đêm qua nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Cô nghĩ, nghe được sự thật như vậy, chắc chắn anh đang rất đau khổ.
" Hi, nhóc!" Ngôn Triết thấy Diệp Phồn Tinh im lặng khác thường, chủ động bắt chuyện.
Diệp Phồn Tinh nhìn này kẻ cầm đầu một cái cái, không nói gì, chẳng qua chỉ cúi đầu.
Ngôn Triết tò mò nói: " Hai người lại cãi nhau à? Em đừng nói do đêm qua anh say rượu chiếm giường của em nên em mới tức giận đấy nhé?"
Sáng nay Ngôn Triết tỉnh dậy tại phòng ngủ của Diệp Phồn Tinh, cũng nghe người giúp việc nói lại chuyện hoang đường của mình. Cho nên, nếu Diệp Phồn Tinh tức giận cũng có thể lý giải được.
Có lúc Con Người chính là như vậy, biết sai mà vẫn làm.
Nhưng Sau khi làm xong lại hối hận, lại cắn rứt lương tâm.
Phó Cảnh Ngộ trầm mặt, sắc mặt biến đổi một cách đáng sợ.
Diệp Phồn Tinh đứng ở bên cạnh, nghe xong cả câu chuyện mới hiểu được anh ta đang nói gì.
Không phải cô vừa nghe nhầm chứ?
Việc chồng cô bị thương lại có liên quan đến Ngôn Triết?
Phó Cảnh Ngộ nhìn về phía Diệp Phồn Tinh, nói: " Phồn Tinh, em đi ra ngoài đi."
Có mấy lời, anh cũng không muốn để cho Diệp Phồn Tinh nghe được.
Diệp Phồn Tinh còn đang khiếp sợ trong lòng: "Nhưng mà, anh ta mới vừa nói những thứ kia... Đều là thật sao?"
Phó Cảnh Ngộ giống như là bị Diệp Phồn Tinh chọc trúng chỗ đau, sắc mặt lạnh xuống, " Anh bảo em đi ra ngoài!"
Ngữ khí của anh rất lạnh lùng, giống như đang nổi giận, Diệp Phồn Tinh dừng một chút, không nghĩ tới anh lại lớn tiếng với mình.
Hơn nữa, bộ dạng bây giờ của Phó Cảnh Ngộ, thoạt nhìn cực độ đáng sợ.
Làm cho người ta cơ hồ không thể thở nổi.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ như đang chìm trong vũng lầy đêm đen, không thấy được một chút ánh sáng, khả năng sự thật này... cũng làm anh bị tổn thương sâu sắc.
Trong căn phòng nhất thời yên tĩnh lại, Diệp Phồn Tinh khắc chế cảm xúc của bản thân, xoay người đi ra khỏi cửa.
Cô sang căn phòng cách vách, ngồi ở trên giường.
Sắc đèn trong phòng phủ lên người, Diệp Phồn Tinh dựa vào đầu giường, nắm tay của mình, cúi đầu, nhìn nước mắt của mình đang rơi xuống.
Đây là lần đầu tiên Phó Cảnh Ngộ làm vậy đối với cô.
Nhưng điều làm cho Diệp Phồn Tinh đau lòng thật sự lại là chân tướng đằng sau.
Nếu như những điều Ngôn Triết nói là sự thật, chuyện Phó Cảnh Ngộ từng phải trải qua đều có liên quan đến anh ta, như thế, giờ phút này, trong lòng của anh vỡ nát đến mức nào?
Bị chính anh em của mình phản bội sẽ đau khổ đến chừng nào?
-
Sáng hôm sau, Diệp Phồn Tinh từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Ngôn Triết và Phó Cảnh Ngộ đều ở phòng ăn, đang chuẩn bị ăn sáng.
Diệp Phồn Tinh đi tới vị trí của mình ngồi xuống, ánh mắt rơi vào trên người Phó Cảnh Ngộ, tối hôm qua Phó Cảnh Ngộ cũng không đi tìm cô, cô một mình ngủ ở phòng cách vách, ngủ đến lúc này mới dậy.
Giờ phút này, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ, Diệp Phồn Tinh rất muốn hỏi chuyện đêm qua nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Cô nghĩ, nghe được sự thật như vậy, chắc chắn anh đang rất đau khổ.
" Hi, nhóc!" Ngôn Triết thấy Diệp Phồn Tinh im lặng khác thường, chủ động bắt chuyện.
Diệp Phồn Tinh nhìn này kẻ cầm đầu một cái cái, không nói gì, chẳng qua chỉ cúi đầu.
Ngôn Triết tò mò nói: " Hai người lại cãi nhau à? Em đừng nói do đêm qua anh say rượu chiếm giường của em nên em mới tức giận đấy nhé?"
Sáng nay Ngôn Triết tỉnh dậy tại phòng ngủ của Diệp Phồn Tinh, cũng nghe người giúp việc nói lại chuyện hoang đường của mình. Cho nên, nếu Diệp Phồn Tinh tức giận cũng có thể lý giải được.
/1829
|