Phó Cảnh Ngộ đứng ở lầu hai, nhìn thấy Ngôn Triết đang hỏi thăm Tưởng Sâm về nguyên nhân Diệp Phồn Tinh tức giận, đôi mắt anh trở nên sâu thẳm, nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, Ngôn Triết ở ngay trước mặt anh và Diệp Phồn Tinh nói những lời đó...
Phỏng chừng cũng chỉ có anh mới biết nguyên nhân Diệp Phồn Tinh tức giận.
Phó Cảnh Ngộ xoay người, đi về phòng ngủ, đẩy cửa vào phòng ngủ.
Diệp Phồn Tinh đang nằm úp sấp ở trên bàn đọc sách, lật đi lật lại quyển sách.
Những lúc tức giận cô cảm thấy chỉ có đọc sách mới có thể làm cho bản thân bình tĩnh lại.
Phó Cảnh Ngộ đi vào, đứng ở bên cạnh cô, xoa xoa đầu của cô, nói "Không ngủ à?"
Diệp Phồn Tinh nhìn chằm chằm chữ trong sách, "Không ngủ được."
Trong lòng có bí mật lớn như vậy thì làm sao ngủ được?
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở bên cạnh Diệp Phồn Tinh, cô nhìn về phía anh, phát hiện ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ đang nhìn mình vô cùng ôn nhu.
Một loại cảm giác khổ sở tuôn ra ngoài, " Ông xã."
Cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không tìm được cơ hội để nói ra.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, Diệp Phồn Tinh biết những gì mình sắp nói ra sẽ chạm vào vết thương lòng của anh, nhưng cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi " Anh còn nhớ những gì mà Ngôn Triết nói tối qua không?"
"Không nhớ." Phó Cảnh Ngộ nói.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh, Áng mắt của cô rất phức tạp, quả nhiên anh đã quên rồi.
Cô mở miệng, nói: "Ngôn Triết nói, chân của anh bị thương có liên quan đến..."
" Phồn Tinh." Diệp Phồn Tinh còn chưa nói hết đã bị Phó Cảnh Ngộ trực tiếp mở miệng cắt đứt. Một giây kế tiếp, nụ hôn của anh dán lên môi của cô, giống như là muốn ngăn cản những gì mà cô định nói tiếp.
Môi của anh lành lạnh,xúc cảm trên môi làm cho Diệp Phồn Tinh có chút kinh ngạc, cô có thể cảm giác được Phó Cảnh Ngộ đang cố gắng đè nén cái gì đó.
Từ bên trong nụ hôn này, cô có có thể cảm giác được anh nhớ tất cả mọi thứ xảy ra tối quả, chỉ là... Anh cố tình quên đi hoặc không muốn nói ra mà thôi.
Cho nên, mới vừa nói không nhớ gì đều là lừa cô ư?
Phó Cảnh Ngộ buông Diệp Phồn Tinh ra, bàn tay anh vuốt nhẹ má cô, anh nhẹ giọng nói: "Có một số chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, không nên đào bới nó lên để mọi người đều khó xử nữa."
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, " Anh đã sớm biết chuyện này rồi sao?"
"Coi là vậy đi." Thời gian dài, có một số việc, suy nghĩ một chút liền thông tường sáng tỏ rồi.
Diệp Phồn Tinh nói tiếp: "Nhưng mà, chẳng lẽ anh không cảm thấy như vậy rất bất bằng sao? Anh ta quá đáng như thế, anh còn coi anh ta là anh em."
Mặc dù, cô không thể không thừa nhận, bây giờ Ngôn Triết đối xử rất tốt với chồng cô, quan hệ của hai người cũng làm cho Diệp Phồn Tinh phải hâm mộ.
Nhưng...
Chuyện đã qua, giống như cái gai nhọn đâm sau trong lòng, làm cho cô không thể nào thoải mái cho được.
Phỏng chừng cũng chỉ có anh mới biết nguyên nhân Diệp Phồn Tinh tức giận.
Phó Cảnh Ngộ xoay người, đi về phòng ngủ, đẩy cửa vào phòng ngủ.
Diệp Phồn Tinh đang nằm úp sấp ở trên bàn đọc sách, lật đi lật lại quyển sách.
Những lúc tức giận cô cảm thấy chỉ có đọc sách mới có thể làm cho bản thân bình tĩnh lại.
Phó Cảnh Ngộ đi vào, đứng ở bên cạnh cô, xoa xoa đầu của cô, nói "Không ngủ à?"
Diệp Phồn Tinh nhìn chằm chằm chữ trong sách, "Không ngủ được."
Trong lòng có bí mật lớn như vậy thì làm sao ngủ được?
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở bên cạnh Diệp Phồn Tinh, cô nhìn về phía anh, phát hiện ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ đang nhìn mình vô cùng ôn nhu.
Một loại cảm giác khổ sở tuôn ra ngoài, " Ông xã."
Cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không tìm được cơ hội để nói ra.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, Diệp Phồn Tinh biết những gì mình sắp nói ra sẽ chạm vào vết thương lòng của anh, nhưng cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi " Anh còn nhớ những gì mà Ngôn Triết nói tối qua không?"
"Không nhớ." Phó Cảnh Ngộ nói.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh, Áng mắt của cô rất phức tạp, quả nhiên anh đã quên rồi.
Cô mở miệng, nói: "Ngôn Triết nói, chân của anh bị thương có liên quan đến..."
" Phồn Tinh." Diệp Phồn Tinh còn chưa nói hết đã bị Phó Cảnh Ngộ trực tiếp mở miệng cắt đứt. Một giây kế tiếp, nụ hôn của anh dán lên môi của cô, giống như là muốn ngăn cản những gì mà cô định nói tiếp.
Môi của anh lành lạnh,xúc cảm trên môi làm cho Diệp Phồn Tinh có chút kinh ngạc, cô có thể cảm giác được Phó Cảnh Ngộ đang cố gắng đè nén cái gì đó.
Từ bên trong nụ hôn này, cô có có thể cảm giác được anh nhớ tất cả mọi thứ xảy ra tối quả, chỉ là... Anh cố tình quên đi hoặc không muốn nói ra mà thôi.
Cho nên, mới vừa nói không nhớ gì đều là lừa cô ư?
Phó Cảnh Ngộ buông Diệp Phồn Tinh ra, bàn tay anh vuốt nhẹ má cô, anh nhẹ giọng nói: "Có một số chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, không nên đào bới nó lên để mọi người đều khó xử nữa."
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, " Anh đã sớm biết chuyện này rồi sao?"
"Coi là vậy đi." Thời gian dài, có một số việc, suy nghĩ một chút liền thông tường sáng tỏ rồi.
Diệp Phồn Tinh nói tiếp: "Nhưng mà, chẳng lẽ anh không cảm thấy như vậy rất bất bằng sao? Anh ta quá đáng như thế, anh còn coi anh ta là anh em."
Mặc dù, cô không thể không thừa nhận, bây giờ Ngôn Triết đối xử rất tốt với chồng cô, quan hệ của hai người cũng làm cho Diệp Phồn Tinh phải hâm mộ.
Nhưng...
Chuyện đã qua, giống như cái gai nhọn đâm sau trong lòng, làm cho cô không thể nào thoải mái cho được.
/1829
|