Chỉ có điều, Diệp Phồn Tinh nghĩ, mẹ chồng lo lắng cho hạnh phúc hai vợ chồng cô cũng là chuyện bình thường.
Cho nên cô cũng không nói gì, chẳng qua chỉ len lén gửi tin nhắn cho Phó Cảnh Ngộ: Mẹ muốn dẫn em đi bệnh viện kiểm tra xem làm sao mà mãi không thấy em có thai.
Một lát sau Phó Cảnh Ngộ nhắn lại: Mẹ mong có cháu quá ấy mà, em cứ kệ mẹ đi.
Diệp Phồn Tinh nhắn tiếp: Không phải đâu, mẹ đang sợ bà cô già ly dị rồi lại bám lấy anh, sợ anh ngoại tình nên mới bảo em phải nhanh có thai để trói chân anh đấy.
Phó Cảnh Ngộ:...
Đây là mẹ ruột của anh ư?! Không phải anh được nhặt về từ thùng rác bệnh viện chứ?
Chẳng mấy chốc Diệp Phồn Tinh và bà Phó đã đến bệnh viện, Kỷ Minh Viễn tới đón hai người, " Cháu chào Cô ạ."
Nếu như cô đoán không sai, thì người mà mẹ chồng cô sắp xếp chính là anh ta.
Kỷ Minh Viễn nhìn về phía Diệp Phồn Tinh, cười xã giao chào hỏi " Chào cô Phó."
" Bác sĩ Kỷ à, anh đừng xàm nữa."
Cái gì mà cô Phó chứ, chạm mặt đến mòn da mặt luôn rồi mà còn ra vẻ, Diệp Phồn Tinh căn bản không quen tiếng xưng hô này, cô đã quen gọi tên theo cách dân dã.
Kỷ Minh Viễn dẫn bọn họ đi vào bên trong, hỏi Diệp Phồn Tinh, "Nghe nói Ngôn Triết tới à?"
"Tối hôm qua về rồi."
" Đang định hẹn cậu ta ra làm một bữa " Kỷ Minh Viễn nói: "Hai ngày nay My My bị bệnh nên bận quá."
"My My?" Diệp Phồn Tinh tò mò hỏi: "Bạn gái anh à?"
"Bạn gái gì chứ? Con chó tôi nuôi."
" Anh còn nuôi chó á!" Diệp Phồn Tinh kinh ngạc nhìn lấy anh ta.
Kỷ Minh Viễn nói: " Sống chung với chó dễ hơn sống chúng với người nhiều."
"..." Diệp Phồn Tinh nghĩ thầm trong lòng, vậy thì anh cứ sống với chó cả đời đi, đừng lấy vợ nữa!?
Kiểm tra xong, bác sĩ nhìn kết quả, kết luận sức khỏe sinh sản của Diệp Phồn Tinh không có bất cứ vấn đề gì.
Diệp Phồn Tinh cũng biết, mỗi ngày cô được Phó Cảnh Ngộ cưng chiều bảo vệ, cho dù có bệnh, thì cũng đã hết lâu rồi.
Bởi vì anh thật sự rất nghiêm khắc, cho nên ăn uống sinh hoạt của cô đều rất lành mạnh.
Ví dụ như
Lúc trước cô thường gội đầu xong lười không sấy tóc, tật xấu này đã bị anh thay bằng tật xấu khác đó chính là ỉ vào anh, để anh sấy cho.
Lúc trước mỗi khi tới kinh nguyệt cô vẫn ăn cay ăn đồ lạnh như bình thường nhưng sau này anh đã cấm tiệt, không cho cô ăn uống linh tinh, cho nên thói quen xấu này cũng dần biến mất.
Mẹ chồng cô thắc mắc: "Nhưng vợ chồng nó lấy nhau rất lâu rồi mà sao không có có bầu."
Kỷ Minh Viễn đứng ở một bên, cầm lấy kết quả từ vị bác sĩ đang đọc kết quả cho Diệp Phồn Tinh, anh ta nhíu mày, nói: "Có phải vấn đề bên phía Cảnh Ngộ không?"
Diệp Phồn Tinh: "..."
Khả năng đây là anh em cây khế trong truyền thuyết?
Không hiểu sao có chút đau lòng cho chồng cô có những người bạn đểu như này?
Đấy, bạn bè trong truyền thuyết là đây!
Cho nên cô cũng không nói gì, chẳng qua chỉ len lén gửi tin nhắn cho Phó Cảnh Ngộ: Mẹ muốn dẫn em đi bệnh viện kiểm tra xem làm sao mà mãi không thấy em có thai.
Một lát sau Phó Cảnh Ngộ nhắn lại: Mẹ mong có cháu quá ấy mà, em cứ kệ mẹ đi.
Diệp Phồn Tinh nhắn tiếp: Không phải đâu, mẹ đang sợ bà cô già ly dị rồi lại bám lấy anh, sợ anh ngoại tình nên mới bảo em phải nhanh có thai để trói chân anh đấy.
Phó Cảnh Ngộ:...
Đây là mẹ ruột của anh ư?! Không phải anh được nhặt về từ thùng rác bệnh viện chứ?
Chẳng mấy chốc Diệp Phồn Tinh và bà Phó đã đến bệnh viện, Kỷ Minh Viễn tới đón hai người, " Cháu chào Cô ạ."
Nếu như cô đoán không sai, thì người mà mẹ chồng cô sắp xếp chính là anh ta.
Kỷ Minh Viễn nhìn về phía Diệp Phồn Tinh, cười xã giao chào hỏi " Chào cô Phó."
" Bác sĩ Kỷ à, anh đừng xàm nữa."
Cái gì mà cô Phó chứ, chạm mặt đến mòn da mặt luôn rồi mà còn ra vẻ, Diệp Phồn Tinh căn bản không quen tiếng xưng hô này, cô đã quen gọi tên theo cách dân dã.
Kỷ Minh Viễn dẫn bọn họ đi vào bên trong, hỏi Diệp Phồn Tinh, "Nghe nói Ngôn Triết tới à?"
"Tối hôm qua về rồi."
" Đang định hẹn cậu ta ra làm một bữa " Kỷ Minh Viễn nói: "Hai ngày nay My My bị bệnh nên bận quá."
"My My?" Diệp Phồn Tinh tò mò hỏi: "Bạn gái anh à?"
"Bạn gái gì chứ? Con chó tôi nuôi."
" Anh còn nuôi chó á!" Diệp Phồn Tinh kinh ngạc nhìn lấy anh ta.
Kỷ Minh Viễn nói: " Sống chung với chó dễ hơn sống chúng với người nhiều."
"..." Diệp Phồn Tinh nghĩ thầm trong lòng, vậy thì anh cứ sống với chó cả đời đi, đừng lấy vợ nữa!?
Kiểm tra xong, bác sĩ nhìn kết quả, kết luận sức khỏe sinh sản của Diệp Phồn Tinh không có bất cứ vấn đề gì.
Diệp Phồn Tinh cũng biết, mỗi ngày cô được Phó Cảnh Ngộ cưng chiều bảo vệ, cho dù có bệnh, thì cũng đã hết lâu rồi.
Bởi vì anh thật sự rất nghiêm khắc, cho nên ăn uống sinh hoạt của cô đều rất lành mạnh.
Ví dụ như
Lúc trước cô thường gội đầu xong lười không sấy tóc, tật xấu này đã bị anh thay bằng tật xấu khác đó chính là ỉ vào anh, để anh sấy cho.
Lúc trước mỗi khi tới kinh nguyệt cô vẫn ăn cay ăn đồ lạnh như bình thường nhưng sau này anh đã cấm tiệt, không cho cô ăn uống linh tinh, cho nên thói quen xấu này cũng dần biến mất.
Mẹ chồng cô thắc mắc: "Nhưng vợ chồng nó lấy nhau rất lâu rồi mà sao không có có bầu."
Kỷ Minh Viễn đứng ở một bên, cầm lấy kết quả từ vị bác sĩ đang đọc kết quả cho Diệp Phồn Tinh, anh ta nhíu mày, nói: "Có phải vấn đề bên phía Cảnh Ngộ không?"
Diệp Phồn Tinh: "..."
Khả năng đây là anh em cây khế trong truyền thuyết?
Không hiểu sao có chút đau lòng cho chồng cô có những người bạn đểu như này?
Đấy, bạn bè trong truyền thuyết là đây!
/1829
|