Từ sau khi Tô Lâm Hoan tự sát, người nhà họ Thịnh nhìn thấy Tô Lâm Hoan đều là thận trọng, lúc nào gặp cô ta bọn họ cũng cười như vậy.
Nữ cười này làm cho trong lòng Tô Lâm Hoan có một loại dự cảm vô cùng xấu.
Thịnh Hy mong đợi nhìn Tô Lâm Hoan, nói: "Lâm Hoan, nghe nói em mang thai rồi!"
Quả nhiên!
Người nhà họ Thịnh bắt đầu hỏi han về cái thai.
Ông Thịnh nói với ông Tô: "Nếu Lâm Hoan đã mang thai rồi thì chuyện ly dị kia có thể suy nghĩ lại không ông thông gia? Tôi biết, chuyện lúc trước là Thịnh Hý nhà tôi sai, tôi cũng đã dậy dỗ cho nó một trận nên thân rồi, sau này nó không bao giờ dám động đến Lâm Hoan nữa đâu."
Thái độ Thịnh gia rất tốt, ông Tô và cha của Thịnh Hy cũng coi là bạn thân nhiều năm rồi, hơn nữa, coi như trưởng bối, có con rồi, mọi người cũng sẽ nhìn nhận vấn đề xét theo góc độ của đứa bé mà xem xét.
Ông Tô cũng đồng tình ý của cha Thịnh Hy, ông ta nhìn về phía Tô Lâm Hoan, nói: "Lâm Hoan, con cảm thấy thế nào? Nếu như bây giờ con và Thịnh Hy ly dị, sau này con của hai đứa sẽ ra sao?"
Dù sao sau khi ly dị, đứa bé sẽ không có một gia đình hoàn chỉnh, vừa sinh ra đã phải chịu khổ.
Tô Lâm Hoan thái độ lãnh đạm thờ ơ: " Con không muốn sinh đứa bé này."
"Không được." Bà Thịnh kích động nói, "Đứa bé này là con cháu nhà tôi, nhất định phải sinh ra."
Nếu đã là con của Thịnh Hy, Tô Lâm Hoan có muốn sinh ra hay không thì cuối cùng vẫn phải sinh. Chuyện này không phải do Tô Lâm Hoan nói mà được.
Tô Lâm Hoan nhìn lấy bọn họ, " Con đã quyết định lý hôn với Thịnh Hy rồi, con không có tình cảm với anh ta, cũng không muốn tiếp tục dây dưa gì nữa."
Chuyện ly dị, cô ta đã quyết định rồi, không có ý định hối hận.
Nếu không, lần trước liều mạng diễn khổ nhục kế chẳng phải sẽ đổ sông đổ biển hết sao?
Bà Tô sốt ruột nhìn Tô Lâm Hoan, chỉ sợ con gái bị ép quẫn quá lại làm ra chuyện ngốc nghếch, bà ta lớn lối nói: "Chuyện ly dị không phải là đã sớm nói xong rồi sao? Thịnh Hy trước quá đáng như thế, nhất định phải ly hôn."
Nghe bà Tô nói, mấy người nhà họ Thịnh đều trầm mặc lại, cuối cùng vẫn là ông Thịnh nghĩ ra biện pháp giải quyết, "Nếu như đã nhất quyết muốn ly dị, vậy cũng được thôi! Có điều, ít nhất phải chờ khi nào đứa bé này sinh ra đời thì hẵng bàn đến chuyện ly dị, Lâm Hoan, con nói xem có được không?"
"..." Tô Lâm Hoan nghe xong nội tâm tan nát, cuối cùng thì họ vẫn ép cô ta sinh đứa bé này ra!
Làm sao có thể như vậy được?
Cô ta đang muốn mở miệng, ông Thịnh đã cường thế mà đe dọa nói, "Đứa bé này là maus mủ của Thịnh gia, chúng tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý phá nó, hoặc là sinh nó ra hoặc là không ly hôn, nếu như muốn ly hôn, ít nhất cũng phải chờ đứa bé được sinh ra rồi tính tiếp."
Thịnh Hy có lỗi với Tô Lâm Hoan là một chuyện, nhưng con cái lại là một chuyện khác!
Coi như đánh đổi cả giá sản, nhà bọn họ cũng muốn giữ được đứa bé này.
Để xem TLH dùng cách gì để ruồng bỏ con đẻ của mình nào!
Nữ cười này làm cho trong lòng Tô Lâm Hoan có một loại dự cảm vô cùng xấu.
Thịnh Hy mong đợi nhìn Tô Lâm Hoan, nói: "Lâm Hoan, nghe nói em mang thai rồi!"
Quả nhiên!
Người nhà họ Thịnh bắt đầu hỏi han về cái thai.
Ông Thịnh nói với ông Tô: "Nếu Lâm Hoan đã mang thai rồi thì chuyện ly dị kia có thể suy nghĩ lại không ông thông gia? Tôi biết, chuyện lúc trước là Thịnh Hý nhà tôi sai, tôi cũng đã dậy dỗ cho nó một trận nên thân rồi, sau này nó không bao giờ dám động đến Lâm Hoan nữa đâu."
Thái độ Thịnh gia rất tốt, ông Tô và cha của Thịnh Hy cũng coi là bạn thân nhiều năm rồi, hơn nữa, coi như trưởng bối, có con rồi, mọi người cũng sẽ nhìn nhận vấn đề xét theo góc độ của đứa bé mà xem xét.
Ông Tô cũng đồng tình ý của cha Thịnh Hy, ông ta nhìn về phía Tô Lâm Hoan, nói: "Lâm Hoan, con cảm thấy thế nào? Nếu như bây giờ con và Thịnh Hy ly dị, sau này con của hai đứa sẽ ra sao?"
Dù sao sau khi ly dị, đứa bé sẽ không có một gia đình hoàn chỉnh, vừa sinh ra đã phải chịu khổ.
Tô Lâm Hoan thái độ lãnh đạm thờ ơ: " Con không muốn sinh đứa bé này."
"Không được." Bà Thịnh kích động nói, "Đứa bé này là con cháu nhà tôi, nhất định phải sinh ra."
Nếu đã là con của Thịnh Hy, Tô Lâm Hoan có muốn sinh ra hay không thì cuối cùng vẫn phải sinh. Chuyện này không phải do Tô Lâm Hoan nói mà được.
Tô Lâm Hoan nhìn lấy bọn họ, " Con đã quyết định lý hôn với Thịnh Hy rồi, con không có tình cảm với anh ta, cũng không muốn tiếp tục dây dưa gì nữa."
Chuyện ly dị, cô ta đã quyết định rồi, không có ý định hối hận.
Nếu không, lần trước liều mạng diễn khổ nhục kế chẳng phải sẽ đổ sông đổ biển hết sao?
Bà Tô sốt ruột nhìn Tô Lâm Hoan, chỉ sợ con gái bị ép quẫn quá lại làm ra chuyện ngốc nghếch, bà ta lớn lối nói: "Chuyện ly dị không phải là đã sớm nói xong rồi sao? Thịnh Hy trước quá đáng như thế, nhất định phải ly hôn."
Nghe bà Tô nói, mấy người nhà họ Thịnh đều trầm mặc lại, cuối cùng vẫn là ông Thịnh nghĩ ra biện pháp giải quyết, "Nếu như đã nhất quyết muốn ly dị, vậy cũng được thôi! Có điều, ít nhất phải chờ khi nào đứa bé này sinh ra đời thì hẵng bàn đến chuyện ly dị, Lâm Hoan, con nói xem có được không?"
"..." Tô Lâm Hoan nghe xong nội tâm tan nát, cuối cùng thì họ vẫn ép cô ta sinh đứa bé này ra!
Làm sao có thể như vậy được?
Cô ta đang muốn mở miệng, ông Thịnh đã cường thế mà đe dọa nói, "Đứa bé này là maus mủ của Thịnh gia, chúng tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý phá nó, hoặc là sinh nó ra hoặc là không ly hôn, nếu như muốn ly hôn, ít nhất cũng phải chờ đứa bé được sinh ra rồi tính tiếp."
Thịnh Hy có lỗi với Tô Lâm Hoan là một chuyện, nhưng con cái lại là một chuyện khác!
Coi như đánh đổi cả giá sản, nhà bọn họ cũng muốn giữ được đứa bé này.
Để xem TLH dùng cách gì để ruồng bỏ con đẻ của mình nào!
/1039
|