Mẹ cô ta bình thản ung dung mà nói: " Con không cảm thấy bác Thịnh rất đáng thương à! Cưới một cô con dâu về còn chưa nóng mong đã gây ra loại chuyện này, hiện tại có cháu đương nhiên phải nói với chị ấy biết! Mẹ nói ra không phải cũng vì bạn của mẹ sao?."
Ở cái tuổi trung niên này họ đều thích chia sẻ với nhau về chuyện con cái cháu chắt, có chuyện gì nhỏ như con kiến cũng chỉ hận không thể lập tức rao tất cả mọi người đều biết.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Phồn Tinh mới vừa thức dậy thì Tô Tề gọi điện thoại, từ trên lầu đi xuống, đã nghe thấy bà Khuất và mẹ chồng mình đang nói chuyện với nhau, "Tô Lâm Hoan mang thai rồi. Em đoán con bé đó muốn ly dị để dây dưa với Cảnh Ngộ nhà chị. Nhưng mà giờ nó có thai rồi, chị cũng có thể yên tâm."
Baf Phó vừa nghe nhắc tới Tô Lâm Hoan, liền ghét bỏ cực kì, " Nó muốn là được sao?.Cảnh Ngộ nhà chị có Phồn Tinh rồi, ai thèm để ý đến nó?"
Diệp Phồn Tinh nghe hai người nói chuyện, quả thật là không biết nói cái gì cho phải.
Chỉ là, thấy mẹ chồng nói chuyện thiên vị như vậy, trong lòng Diệp Phồn Tinh đương nhiên rất vui.
Thế giới này rất buồn cười, có những thứ mà hồi bé có cố gắng thế nào cũng mãi không thể có được, nhưng rồi khi lớn lên, lại đương nhiên thuộc về mình, chẳng cần tốn sức tranh đoạt.
Diệp Phồn Tinh xuống lầu, lên tiếng chào hỏi Bà Khuất, bà Khuất cũng cười tươi rói nói chuyện với cô.
"Đúng rồi, Cảnh Ngộ còn chưa trở lại sao?" Bà Khuất tò mò hỏi.
Diệp Phồn Tinh nói: "Hôm nay chồng cháu về, một lúc nữa cháu đi đón anh ấy."
Vốn ban đầu Phó Cảnh Ngộ nói cuối tuần sẽ trở lại thăm cô, kết quả đi một lèo hơn 1 tháng.
Cô giương mắt mà đợi hơn một tháng, biết hôm nay anh trở về, hai ngày nay đều ngủ không ngon.
Bà Phó kinh ngạc hỏi: "Thật sao? Sao nó không nói với mẹ nhỉ?"
Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, " Chắc chồng con muốn cho mẹ bất ngờ ấy mà."
Buổi sáng ở trong nhà ăn cơm, Diệp Phồn Tinh liền ngồi xe đi ra sân bay, mặc dù thời gian có sớm, nhưng vì sốt ruột muốn gặp được Phó Cảnh Ngộ nên cô không thể chờ đợi, ra sân bay sớm hơn một tiếng.
-
Tô Lâm Hoan ngủ đến trưa mới dậy, bởi vì mang thai nên gần đây rất tham ngủ.
Cô ta mới vừa từ trên lầu đi xuống, liền thấy cả nhà họ Thịnh đều ngồi ở đó.
Vốn đã hẹn xong chiều hôm nay sẽ đi bệnh viện phá thai, để cho đứa trẻ này biến mất khỏi thế gian từ trong trứng nước, thần không biết, quỷ không hay.
Kết quả không nghĩ tới, nhà họ lại tới đây.
Bà Thịnh nhìn Tô Lâm Hoan, cười như bắt được vàng, "Lâm Hoan dậy rồi hả con? "
Ánh mắt nhìn vào bụng cô ta, nghĩ tới bảo bối của Thịnh gia đang nằm trong bụng Tô Lâm Hoan, bà Thịnh lại rất kích động.
Nhà họ Thịnh sẽ làm gì để giữ lại đứa cháu đầu lòng của họ? Đừng quên theo dõi ủng hộ Sữa vào ngày mai nhé, Hứa hẹn bão chương vào ngày sinh nhật!
Ở cái tuổi trung niên này họ đều thích chia sẻ với nhau về chuyện con cái cháu chắt, có chuyện gì nhỏ như con kiến cũng chỉ hận không thể lập tức rao tất cả mọi người đều biết.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Phồn Tinh mới vừa thức dậy thì Tô Tề gọi điện thoại, từ trên lầu đi xuống, đã nghe thấy bà Khuất và mẹ chồng mình đang nói chuyện với nhau, "Tô Lâm Hoan mang thai rồi. Em đoán con bé đó muốn ly dị để dây dưa với Cảnh Ngộ nhà chị. Nhưng mà giờ nó có thai rồi, chị cũng có thể yên tâm."
Baf Phó vừa nghe nhắc tới Tô Lâm Hoan, liền ghét bỏ cực kì, " Nó muốn là được sao?.Cảnh Ngộ nhà chị có Phồn Tinh rồi, ai thèm để ý đến nó?"
Diệp Phồn Tinh nghe hai người nói chuyện, quả thật là không biết nói cái gì cho phải.
Chỉ là, thấy mẹ chồng nói chuyện thiên vị như vậy, trong lòng Diệp Phồn Tinh đương nhiên rất vui.
Thế giới này rất buồn cười, có những thứ mà hồi bé có cố gắng thế nào cũng mãi không thể có được, nhưng rồi khi lớn lên, lại đương nhiên thuộc về mình, chẳng cần tốn sức tranh đoạt.
Diệp Phồn Tinh xuống lầu, lên tiếng chào hỏi Bà Khuất, bà Khuất cũng cười tươi rói nói chuyện với cô.
"Đúng rồi, Cảnh Ngộ còn chưa trở lại sao?" Bà Khuất tò mò hỏi.
Diệp Phồn Tinh nói: "Hôm nay chồng cháu về, một lúc nữa cháu đi đón anh ấy."
Vốn ban đầu Phó Cảnh Ngộ nói cuối tuần sẽ trở lại thăm cô, kết quả đi một lèo hơn 1 tháng.
Cô giương mắt mà đợi hơn một tháng, biết hôm nay anh trở về, hai ngày nay đều ngủ không ngon.
Bà Phó kinh ngạc hỏi: "Thật sao? Sao nó không nói với mẹ nhỉ?"
Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, " Chắc chồng con muốn cho mẹ bất ngờ ấy mà."
Buổi sáng ở trong nhà ăn cơm, Diệp Phồn Tinh liền ngồi xe đi ra sân bay, mặc dù thời gian có sớm, nhưng vì sốt ruột muốn gặp được Phó Cảnh Ngộ nên cô không thể chờ đợi, ra sân bay sớm hơn một tiếng.
-
Tô Lâm Hoan ngủ đến trưa mới dậy, bởi vì mang thai nên gần đây rất tham ngủ.
Cô ta mới vừa từ trên lầu đi xuống, liền thấy cả nhà họ Thịnh đều ngồi ở đó.
Vốn đã hẹn xong chiều hôm nay sẽ đi bệnh viện phá thai, để cho đứa trẻ này biến mất khỏi thế gian từ trong trứng nước, thần không biết, quỷ không hay.
Kết quả không nghĩ tới, nhà họ lại tới đây.
Bà Thịnh nhìn Tô Lâm Hoan, cười như bắt được vàng, "Lâm Hoan dậy rồi hả con? "
Ánh mắt nhìn vào bụng cô ta, nghĩ tới bảo bối của Thịnh gia đang nằm trong bụng Tô Lâm Hoan, bà Thịnh lại rất kích động.
Nhà họ Thịnh sẽ làm gì để giữ lại đứa cháu đầu lòng của họ? Đừng quên theo dõi ủng hộ Sữa vào ngày mai nhé, Hứa hẹn bão chương vào ngày sinh nhật!
/1829
|