Ánh mắt của cô rất là chân thành, Phó Cảnh Ngộ nghe xong nội tâm vẫn còn có chút rung động.
Cái này có phải có nghĩa là, bà xã của anh đã không còn phòng bị với anh nữa phải không?
Anh xoay người đặt cô ở trên ghế sa lon, cúi đầu xuống, bá đạo hôn cô.
Ban ngày nhìn thấy cô anh còn có thể khắc chế, hiện tại đã là buổi tối rồi, mà cô tình nguyện dâng đến miệng, mỡ treo miệng mèo, tội gì mà không ăn.
Trên người Diệp Phồn Tinh mặc áo sơ mi, áo sơ mi bị anh xé phanh ra, bay tứ tung, mỗi chỗ một cái.
Trong phòng hơi lạnh vậy mà hai người đều nóng toát mồ hôi.
Chiếc áo sơ mi bị xe ra để lộ ra bầu ngực phổng phao đang phập phồng lên xuống theo nhịp thở của cô. Anh đưa tay đẩy áo con lên trên, giải phóng bộ ngực đang bị căng cứng vì kích thích, sau đó anh cúi xuống gặm mút một bên bồng đào, bên kia không ngừng xoa nắn.
Khi mà ý thức của Diệp Phồn Tinh đã rơi vào mơ hồ, anh mới từ từ di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng cởi cúc quần ngoài của cô xuống, chiếc quần rơi xuống đất để lộ nơi nào đó đang bị che đi hứng hờ bởi miếng vải nhỏ hình tam giác.
Bị anh chêu chọc kích thích, cô khép chặt hai chân lại để kiềm chế dục vọng, không để bản thân phát ra những tiếng ngâm nga mà bản thân cô nghe còn cảm thấy xấu hổ.
Thấy vậy, anh nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, cúi xuống hôn lên đùi non của cô rồi dần dần tiến lên trên. Anh mơn trớn bên ngoài lớp vải mỏng kia càng làm cho cô như muốn phát điên.
Cô vô thức van xin: " Ngộ, ưm... Đừng... Xin anh... Aa.. Ưm... "
" Gì cơ, anh nghe không rõ? "
"Xin anh,... Cho vào đi... "
Anh cười gian trá nắm tay cô đặt vào cậu em trai của mình, hỏi lại " Cho nó vào sao? "
" Ưm,...xin anh đấy...đừng trêu chọc em nữa... "
Phó Cảnh Ngộ từ từ kéo chiếc quần con của cô xuống, cô bé xinh đẹp của cô không còn gì che chắn, lộ ra mơn mởn và tràn trề trước mắt anh, mời gọi anh mạnh mẽ tiến vào.
Anh lập tức dồn dập tấn công, đôi chân thon dài của cô cũng nhanh chóng kẹp chặp lấy eo anh, đón nhận sự tấn công như vũ bão của anh. Hai người kịch liệt lên xuống ở trên ghế nhấp nhô lên xuống.
Hai người lăn lộn từ trên ghế salon lên giường. Lúc di chuyển từ ghế salon lên giường, cậu em trai của anh vẫn còn cắm ngập trong cô bé của cô, cô vẫn bám chặt lên người anh như còn gấu Cola. Lên đến giường hai người lại tiếp tục mây mưa không ngừng nghỉ.
Hai người trải qua một đêm tình tuyệt vời!
Buổi sáng, Phó Cảnh Ngộ từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh mặc đồ ngủ, xách cái áo sơ mi cô mặc ngày hôm qua tìm cúc của nó.
Tìm nửa ngày mà không tìm thấy.
Cô buồn bực nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, "Đều là tại anh hết, dựt đứt hết cúc áo của em rồi! Giờ còn chẳng tìm thấy đâu để khâu lại, em bắt đền anh đấy!"
Ăn mặn xong rồi thì nhớ ủng hộ cho truyện nhé mn!
Cái này có phải có nghĩa là, bà xã của anh đã không còn phòng bị với anh nữa phải không?
Anh xoay người đặt cô ở trên ghế sa lon, cúi đầu xuống, bá đạo hôn cô.
Ban ngày nhìn thấy cô anh còn có thể khắc chế, hiện tại đã là buổi tối rồi, mà cô tình nguyện dâng đến miệng, mỡ treo miệng mèo, tội gì mà không ăn.
Trên người Diệp Phồn Tinh mặc áo sơ mi, áo sơ mi bị anh xé phanh ra, bay tứ tung, mỗi chỗ một cái.
Trong phòng hơi lạnh vậy mà hai người đều nóng toát mồ hôi.
Chiếc áo sơ mi bị xe ra để lộ ra bầu ngực phổng phao đang phập phồng lên xuống theo nhịp thở của cô. Anh đưa tay đẩy áo con lên trên, giải phóng bộ ngực đang bị căng cứng vì kích thích, sau đó anh cúi xuống gặm mút một bên bồng đào, bên kia không ngừng xoa nắn.
Khi mà ý thức của Diệp Phồn Tinh đã rơi vào mơ hồ, anh mới từ từ di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng cởi cúc quần ngoài của cô xuống, chiếc quần rơi xuống đất để lộ nơi nào đó đang bị che đi hứng hờ bởi miếng vải nhỏ hình tam giác.
Bị anh chêu chọc kích thích, cô khép chặt hai chân lại để kiềm chế dục vọng, không để bản thân phát ra những tiếng ngâm nga mà bản thân cô nghe còn cảm thấy xấu hổ.
Thấy vậy, anh nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, cúi xuống hôn lên đùi non của cô rồi dần dần tiến lên trên. Anh mơn trớn bên ngoài lớp vải mỏng kia càng làm cho cô như muốn phát điên.
Cô vô thức van xin: " Ngộ, ưm... Đừng... Xin anh... Aa.. Ưm... "
" Gì cơ, anh nghe không rõ? "
"Xin anh,... Cho vào đi... "
Anh cười gian trá nắm tay cô đặt vào cậu em trai của mình, hỏi lại " Cho nó vào sao? "
" Ưm,...xin anh đấy...đừng trêu chọc em nữa... "
Phó Cảnh Ngộ từ từ kéo chiếc quần con của cô xuống, cô bé xinh đẹp của cô không còn gì che chắn, lộ ra mơn mởn và tràn trề trước mắt anh, mời gọi anh mạnh mẽ tiến vào.
Anh lập tức dồn dập tấn công, đôi chân thon dài của cô cũng nhanh chóng kẹp chặp lấy eo anh, đón nhận sự tấn công như vũ bão của anh. Hai người kịch liệt lên xuống ở trên ghế nhấp nhô lên xuống.
Hai người lăn lộn từ trên ghế salon lên giường. Lúc di chuyển từ ghế salon lên giường, cậu em trai của anh vẫn còn cắm ngập trong cô bé của cô, cô vẫn bám chặt lên người anh như còn gấu Cola. Lên đến giường hai người lại tiếp tục mây mưa không ngừng nghỉ.
Hai người trải qua một đêm tình tuyệt vời!
Buổi sáng, Phó Cảnh Ngộ từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh mặc đồ ngủ, xách cái áo sơ mi cô mặc ngày hôm qua tìm cúc của nó.
Tìm nửa ngày mà không tìm thấy.
Cô buồn bực nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, "Đều là tại anh hết, dựt đứt hết cúc áo của em rồi! Giờ còn chẳng tìm thấy đâu để khâu lại, em bắt đền anh đấy!"
Ăn mặn xong rồi thì nhớ ủng hộ cho truyện nhé mn!
/1829
|