Mặc kệ vì sao cô nổi giận, chỉ cần cô chịu trở lại là tốt rồi.
Một hồi lâu, Diệp Phồn Tinh mới nói: " Em để lạc mất Ngôn An rồi."
"..."
Sau mười lăm phút, Phó Cảnh Ngộ lái xe tới.
Nơi này cách chỗ ở của bọn họ không quá xa.
Anh xuống xe, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh đứng ở chỗ đó chờ anh, bởi vì trời nóng mà bộ dạng của cô lấm lem đầu đầy mồ hôi, nhìn là biết cô phải đợi rất lâu rồi.
Anh đi tới, dịu dàng hỏi "Không sao chứ?"
Gương mặt của anh vẫn giống như bình thường, cũng không có nửa điểm tức giận, chỉ có sự quan tâm.
Diệp Phồn Tinh nhớ lại chuyện hôm nay, rõ ràng cô và anh cãi nhau, cô còn nổi giận với anh, nhưng anh lại không hề thay đổi thái độ với cô.
Nội tâm của cô lúc này giống như bị dằn vặt cào cấu, làm sao cũng không nói ra được.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô mồ hôi ròng ròng, đưa tay đưa lau mồ hôi cho cô rồi kéo cô vào trong ngực.
Anh mới vừa từ trên xe bước xuống, áo sơ mi trên người còn có cảm giác lành lạnh, áp vào khuôn mặt đang nóng bỏng của cô vô cùng thoải mái.
Diệp Phồn Tinh đẩy anh ra, nói: "Bẩn lắm."
Trên người đều là mồ hôi, sợ dính vào trên người anh.
Phó Cảnh Ngộ cũng không ngần ngại giữ cô lại, nói tiếp " Anh biết sai rồi, đừng giận anh nữa, có được không?"
Diệp Phồn Tinh cũng không đáp lại khẩn cầu của anh, chỉ nói " Anh buông em ra trước đi."
Hiện tại còn chưa tìm được Ngôn An, Diệp Phồn Tinh không có tâm tư nói những thứ này.
Phó Cảnh Ngộ cũng biết cô đang cuống cuồng, buông cô ra, nói với cô: "Lên xe trước đã."
Bên ngoài nóng như vậy, cũng không biết làm sao cô có thể chịu được.
Quan trọng là, xảy ra chuyện cũng không chủ động nói cho anh biết, vẫn là anh gọi điện thoại qua hỏi mới chịu nói.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy Diệp Phồn Tinh như vậy, có một loại lòng cảm giác chua xót tuôn trào trong lòng anh.
Vợ của anh giận anh thật rồi.
Diệp Phồn Tinh đi theo Phó Cảnh Ngộ lên xe, bên trong xe hơi lạnh, trong nháy mắt làm cho người ta thư thái không ít.
Phó Cảnh Ngộ cầm khăn ướt tới, giúp cô lau mặt, "Muốn tìm người mà chỉ có mình em đi tìm thì làm sao có thể tìm được? Đáng nhẽ em phải gọi điện thoại cho anh từ sớm chứ."
Nhìn bộ dạng của cô như vậy, liền biết, chắc chắn cô chạy đi tìm ở bên ngoài rất lâu rồi.
Diệp Phồn Tinh cúi đầu, nhận lấy khăn ướt trong tay anh, " Em tự làm tự chịu."
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, trong ánh mắt anh tràn đầy sự bất đắc dĩ, bình thường cảm thấy cô quá hiểu chuyện, mong cô giận hờn một lần, nhưng khi cô như vậy rồi anh lại thương tâm.
Anh ngồi ở bên cạnh, nói: "Anh bảo Tưởng Sâm đi tìm rồi, tìm được cậu ta sẽ báo lại ngay. Em không cần quá lo lắng, không có việc gì đâu "
Một hồi lâu, Diệp Phồn Tinh mới nói: " Em để lạc mất Ngôn An rồi."
"..."
Sau mười lăm phút, Phó Cảnh Ngộ lái xe tới.
Nơi này cách chỗ ở của bọn họ không quá xa.
Anh xuống xe, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh đứng ở chỗ đó chờ anh, bởi vì trời nóng mà bộ dạng của cô lấm lem đầu đầy mồ hôi, nhìn là biết cô phải đợi rất lâu rồi.
Anh đi tới, dịu dàng hỏi "Không sao chứ?"
Gương mặt của anh vẫn giống như bình thường, cũng không có nửa điểm tức giận, chỉ có sự quan tâm.
Diệp Phồn Tinh nhớ lại chuyện hôm nay, rõ ràng cô và anh cãi nhau, cô còn nổi giận với anh, nhưng anh lại không hề thay đổi thái độ với cô.
Nội tâm của cô lúc này giống như bị dằn vặt cào cấu, làm sao cũng không nói ra được.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô mồ hôi ròng ròng, đưa tay đưa lau mồ hôi cho cô rồi kéo cô vào trong ngực.
Anh mới vừa từ trên xe bước xuống, áo sơ mi trên người còn có cảm giác lành lạnh, áp vào khuôn mặt đang nóng bỏng của cô vô cùng thoải mái.
Diệp Phồn Tinh đẩy anh ra, nói: "Bẩn lắm."
Trên người đều là mồ hôi, sợ dính vào trên người anh.
Phó Cảnh Ngộ cũng không ngần ngại giữ cô lại, nói tiếp " Anh biết sai rồi, đừng giận anh nữa, có được không?"
Diệp Phồn Tinh cũng không đáp lại khẩn cầu của anh, chỉ nói " Anh buông em ra trước đi."
Hiện tại còn chưa tìm được Ngôn An, Diệp Phồn Tinh không có tâm tư nói những thứ này.
Phó Cảnh Ngộ cũng biết cô đang cuống cuồng, buông cô ra, nói với cô: "Lên xe trước đã."
Bên ngoài nóng như vậy, cũng không biết làm sao cô có thể chịu được.
Quan trọng là, xảy ra chuyện cũng không chủ động nói cho anh biết, vẫn là anh gọi điện thoại qua hỏi mới chịu nói.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy Diệp Phồn Tinh như vậy, có một loại lòng cảm giác chua xót tuôn trào trong lòng anh.
Vợ của anh giận anh thật rồi.
Diệp Phồn Tinh đi theo Phó Cảnh Ngộ lên xe, bên trong xe hơi lạnh, trong nháy mắt làm cho người ta thư thái không ít.
Phó Cảnh Ngộ cầm khăn ướt tới, giúp cô lau mặt, "Muốn tìm người mà chỉ có mình em đi tìm thì làm sao có thể tìm được? Đáng nhẽ em phải gọi điện thoại cho anh từ sớm chứ."
Nhìn bộ dạng của cô như vậy, liền biết, chắc chắn cô chạy đi tìm ở bên ngoài rất lâu rồi.
Diệp Phồn Tinh cúi đầu, nhận lấy khăn ướt trong tay anh, " Em tự làm tự chịu."
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, trong ánh mắt anh tràn đầy sự bất đắc dĩ, bình thường cảm thấy cô quá hiểu chuyện, mong cô giận hờn một lần, nhưng khi cô như vậy rồi anh lại thương tâm.
Anh ngồi ở bên cạnh, nói: "Anh bảo Tưởng Sâm đi tìm rồi, tìm được cậu ta sẽ báo lại ngay. Em không cần quá lo lắng, không có việc gì đâu "
/1039
|