Diệp Phồn Tinh đi một mình ở trên đường, mặc dù là buổi tối, nhưng tiết trời Thân thành vẫn còn rất nóng.
Toàn thân cô đẫm đìa mồ hôi, cổ họng vì gào gọi nhiều cũng trở nên khô rát.
Cô đứng ở bờ sông, nhìn cảnh đêm Thân thành, thiếu chút nữa òa khóc.
Nhưng cố vẫn cố gắng khắc chế, chủ động gọi điện thoại cho Mục Triệt, " Anh đã tìm được chưa?"
" Vẫn chưa thấy." Mục Triệt nói: "Đã nhờ tất cả bạn bè giúp tìm rồi, đáng tiếc vẫn chưa thấy manh mối gì, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì bất chắc chứ?"
Ngôn An thật sự vô cùng đáng yêu, đi ra ngoài khó tránh khỏi gặp phải kẻ xấu.
Diệp Phồn Tinh vội vàng lắc đầu, "Sẽ không, chúng ta gọi cho Cố Khải đi!"
"Gọi điện cho anh ấy sẽ chết rất thảm đấy " Mục Triệt nói: " Cô không biết anh ta yêu Ngôn An nhiều đến như thế nào đâu, nếu cô ấy xảy ra chuyện thật thì chúng ta chết chắc, cô cứ bình tĩnh, tôi đã nhờ bạn tôi hỗ trợ rồi, đừng nóng, sẽ tìm được Ngôn An thôi."
"Vậy cũng phải nói cho anh ta biết!" Dù sao đây cũng là vợ của Cố khải.
Coi như bị chửi, Diệp Phồn Tinh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, đây là do cô đáng đời, cô không chăm sóc tốt cho Ngôn An.
Có Cố Khải giúp đỡ tìm, hy vọng sẽ lớn hơn một chút.
Lừa gạt Như vậy, nói không chừng liền sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ gì cũng không biết được!
Tắt điện thoại của Mục Triệt, Diệp Phồn Tinh cầm điện thoại, định gọi cho Cố Khải thì Phó Cảnh Ngộ liền gọi lại.
Cô nhận điện thoại, nghe được âm thanh trầm thấp của anh, "chừng nào thì em về?"
Hiện tại đã hơn mười giờ rồi.
Gọi điện thoại cho cô từ lúc tám giờ, hiện tại hai giờ trôi qua.
Diệp Phồn Tinh vốn cho là anh sẽ không nói chuyện với mình nữa, nghe được âm thanh của anh, cảm xúc dồn nén lại, giọng cô có chút khàn khàn nói: " Bây giờ em còn có chuyện."
"Chuyện gì mà quan trọng đến như vậy?" Cách điện thoại, ngữ khí của anh vẫn nghe ra được anh rất nghiêm túc nhưng bên trong lại ẩn chứa sự nhân nhượng, "Có chuyện gì thì về nhà rồi chúng ta cùng nói, có được không?"
Nhận được cú điện thoại kia, Phó Cảnh Ngộ liền biết, vợ anh đang tức giận.
Cho cô thời gian bình tĩnh tỉnh táo lại, cho rằng cô sẽ trở về, nhưng giờ này rồi mà không thấy Diệp Phồn Tinh trở về.
Anh biết hôm nay quả thật quá bận rộn, không giữ đúng lời hứa với cô, làm cho cô khó chịu.
Anh cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Nhưng trễ nữa thì vẫn phải về nhà chứ?
Cô cũng không thể đi theo tên Mục Triệt đó ở bên ngoài không chịu về nhà như thế này được?
"..."
Diệp Phồn Tinh không lên tiếng, Phó Cảnh Ngộ nói tiếp, "Ngoan, anh sai rồi, em đừng như vậy liền không để ý tới ta, có chuyện gì ngươi về tới trước chúng ta bàn lại, được không?"
Cô còn nhỏ, anh sợ mình làm tổn thương cô, cô lại đi làm chuyện điên rồ, bị người khác lừa.
Anh suy nghĩ một đêm, trong lòng không biết lo lắng nhiều biết bao nhiêu.
Toàn thân cô đẫm đìa mồ hôi, cổ họng vì gào gọi nhiều cũng trở nên khô rát.
Cô đứng ở bờ sông, nhìn cảnh đêm Thân thành, thiếu chút nữa òa khóc.
Nhưng cố vẫn cố gắng khắc chế, chủ động gọi điện thoại cho Mục Triệt, " Anh đã tìm được chưa?"
" Vẫn chưa thấy." Mục Triệt nói: "Đã nhờ tất cả bạn bè giúp tìm rồi, đáng tiếc vẫn chưa thấy manh mối gì, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì bất chắc chứ?"
Ngôn An thật sự vô cùng đáng yêu, đi ra ngoài khó tránh khỏi gặp phải kẻ xấu.
Diệp Phồn Tinh vội vàng lắc đầu, "Sẽ không, chúng ta gọi cho Cố Khải đi!"
"Gọi điện cho anh ấy sẽ chết rất thảm đấy " Mục Triệt nói: " Cô không biết anh ta yêu Ngôn An nhiều đến như thế nào đâu, nếu cô ấy xảy ra chuyện thật thì chúng ta chết chắc, cô cứ bình tĩnh, tôi đã nhờ bạn tôi hỗ trợ rồi, đừng nóng, sẽ tìm được Ngôn An thôi."
"Vậy cũng phải nói cho anh ta biết!" Dù sao đây cũng là vợ của Cố khải.
Coi như bị chửi, Diệp Phồn Tinh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, đây là do cô đáng đời, cô không chăm sóc tốt cho Ngôn An.
Có Cố Khải giúp đỡ tìm, hy vọng sẽ lớn hơn một chút.
Lừa gạt Như vậy, nói không chừng liền sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ gì cũng không biết được!
Tắt điện thoại của Mục Triệt, Diệp Phồn Tinh cầm điện thoại, định gọi cho Cố Khải thì Phó Cảnh Ngộ liền gọi lại.
Cô nhận điện thoại, nghe được âm thanh trầm thấp của anh, "chừng nào thì em về?"
Hiện tại đã hơn mười giờ rồi.
Gọi điện thoại cho cô từ lúc tám giờ, hiện tại hai giờ trôi qua.
Diệp Phồn Tinh vốn cho là anh sẽ không nói chuyện với mình nữa, nghe được âm thanh của anh, cảm xúc dồn nén lại, giọng cô có chút khàn khàn nói: " Bây giờ em còn có chuyện."
"Chuyện gì mà quan trọng đến như vậy?" Cách điện thoại, ngữ khí của anh vẫn nghe ra được anh rất nghiêm túc nhưng bên trong lại ẩn chứa sự nhân nhượng, "Có chuyện gì thì về nhà rồi chúng ta cùng nói, có được không?"
Nhận được cú điện thoại kia, Phó Cảnh Ngộ liền biết, vợ anh đang tức giận.
Cho cô thời gian bình tĩnh tỉnh táo lại, cho rằng cô sẽ trở về, nhưng giờ này rồi mà không thấy Diệp Phồn Tinh trở về.
Anh biết hôm nay quả thật quá bận rộn, không giữ đúng lời hứa với cô, làm cho cô khó chịu.
Anh cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Nhưng trễ nữa thì vẫn phải về nhà chứ?
Cô cũng không thể đi theo tên Mục Triệt đó ở bên ngoài không chịu về nhà như thế này được?
"..."
Diệp Phồn Tinh không lên tiếng, Phó Cảnh Ngộ nói tiếp, "Ngoan, anh sai rồi, em đừng như vậy liền không để ý tới ta, có chuyện gì ngươi về tới trước chúng ta bàn lại, được không?"
Cô còn nhỏ, anh sợ mình làm tổn thương cô, cô lại đi làm chuyện điên rồ, bị người khác lừa.
Anh suy nghĩ một đêm, trong lòng không biết lo lắng nhiều biết bao nhiêu.
/1829
|