*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Sẽ không có gì thật sao?" Ngôn An thất vọng nhìn Cố Khải.
Cố Khải cúi đầu xuống, hôn lên môi cô, " Ít ra cũng phải như này."
Anh cũng cảm thấy mình nên giáo dục giới tính cho vợ mình thôi.
-
Đêm khuya, Phó Cảnh Ngộ dừng xe ở hầm đậu xe, Diệp Phồn Tinh mở cửa xe, đi theo anh từ trên xe bước xuống.
Cô chạy cả một buổi tối, hiện tại chỉ có thể dùng từ chật vật để hình dung.
Đi theo Phó Cảnh Ngộ tiến vào thang máy, cũng không nói gì, cầm điện thoại nhắn tin cho Mục Triệt: " An An về nhà rồi."
Tìm thấy Ngôn An, đương nhiên cô phải nói với Mục Triệt một tiếng.
Dù sao Mục Triệt và bạn anh ta cũng giống như cô, vẫn đang tìm kiếm.
Mục Triệt nhắn lại: "Thật sao? Vậy cô đang ở đâu? Tôi tới đón cô?"
"Không cần, tôi cũng về nhà rồi." Diệp Phồn Tinh nói: "Hôm nay vất vả rồi, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Mục Triệt nói: " Thế ngày mai tôi lại gọi điện thoại cho cô nhé, ngủ ngon."
Phó Cảnh Ngộ đứng ở một bên, anh rất cao, vừa vặn nhìn hết phần tin nhắn của cô và Mục Triệt từ đầu đến cuối.
Đôi mắt anh trầm xuống.
Đây là cô cố ý ở trước mặt anh cùng những người khác mắt đi mày lại?
Hai người đến lầu hai mươi sáu, từ trong thang máy đi ra, anh đi ở phía trước, đi mở cửa, sau đó lấy dép từ trong tủ giày lấy ra ngoài, đưa cho cô.
Diệp Phồn Tinh đứng ở trước mặt anh, cúi đầu, đổi giày, nghe thấy Phó Cảnh Ngộ nói: "Ngày mai không cho phép em đi gặp tên kia nữa."
"..." Diệp Phồn Tinh ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, "Tại sao không cho phép? Anh bận rộn như vậy, còn không cho phép em ra ngoài gặp mặt bạn bè sao?"
Đây hoàn toàn là thái độ đang tranh cãi của Diệp Phồn Tinh.
Có thể hiện tại cô thật sự cảm thấy bản thân mình quá mệt mỏi.
Càng quan tâm, liền sẽ nắm càng chặt, mà càng nắm thì càng dễ mất, cô cũng không nên dành tất cả sự chú ý của mình đặt ở trên người anh nữa.
Phó Cảnh Ngộ nói: " Anh nói không đi là không đi."
"Chuyện của em không cần anh lo."
Thật ra cô cũng không có ý định ra ngoài, nhưng cô chính là không thoải mái trong người, vừa nghĩ tới Triệu Gia Kỳ, vừa nghĩ tới nói chuyện anh với người phụ nữ khác, cô liền không nhịn được nữa.
Vợ chồng thì phải tôn trọng lẫn nhau, anh lại không coi cô ra gì thì tại sao cô phải để anh muốn gì được đó?
Phó Cảnh Ngộ: "..."
Lúc trước anh nói cái gì thì chính là cái đó, hiện tại, cô bắt đầu phản nghịch rồi.
Biết cô hôm nay đang bực bội, Phó Cảnh Ngộ xuống nước, nói: " Phồn Tinh..."
" Em đi tắm." Cô đoán anh lại muốn giảng đạo lý, mà cô lúc này không muốn nghe gì hết, dứt khoát lựa chọn không nghe.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy sự cố chấp của cô, đành ngồi xuống ghế sa lon.
Một lát sau, Diệp Phồn Tinh tắm xong đi ra, cô nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, thấy anh ở nơi đó cầm máy tính bảng làm việc, cô trực tiếp lên giường, đắp chăn lên.
Phó Cảnh Ngộ đi tới, ngồi xuống mép giường.
Anh chỉ mặc áo sơ mi, hai Cúc áo ở phía trên không đóng, lộ ra đường cong xương quai xanh hấp dẫn.
Vốn định mang cô sang bên này vì muốn dành nhiều thời gian ở bên cô hơn, lại không nghĩ rằng, vừa mới tới được một ngày đã làm cho cô tức giận.
Anh cúi đầu xuống, dán trán mình lên trán cô, "Đừng giận anh nữa mà."
Diệp Phồn Tinh nhắm lông mi run lên, ở khoảng cách gần có thể nhìn ra được lông mi của cô ươn ướt, chắc chắn cô vừa khóc!
Nghe xong câu nói này của anh càng làm cho nước mắt của cô rơi xuống.
Phó Cảnh Ngộ ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tinh tế hôn lên giọt nước mắt đang rơi kia, nói: "Là anh không tốt, ngày mai anh ở nhà với em có được không, em tha thứ cho anh lần này, em nhé!?"
"Sẽ không có gì thật sao?" Ngôn An thất vọng nhìn Cố Khải.
Cố Khải cúi đầu xuống, hôn lên môi cô, " Ít ra cũng phải như này."
Anh cũng cảm thấy mình nên giáo dục giới tính cho vợ mình thôi.
-
Đêm khuya, Phó Cảnh Ngộ dừng xe ở hầm đậu xe, Diệp Phồn Tinh mở cửa xe, đi theo anh từ trên xe bước xuống.
Cô chạy cả một buổi tối, hiện tại chỉ có thể dùng từ chật vật để hình dung.
Đi theo Phó Cảnh Ngộ tiến vào thang máy, cũng không nói gì, cầm điện thoại nhắn tin cho Mục Triệt: " An An về nhà rồi."
Tìm thấy Ngôn An, đương nhiên cô phải nói với Mục Triệt một tiếng.
Dù sao Mục Triệt và bạn anh ta cũng giống như cô, vẫn đang tìm kiếm.
Mục Triệt nhắn lại: "Thật sao? Vậy cô đang ở đâu? Tôi tới đón cô?"
"Không cần, tôi cũng về nhà rồi." Diệp Phồn Tinh nói: "Hôm nay vất vả rồi, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Mục Triệt nói: " Thế ngày mai tôi lại gọi điện thoại cho cô nhé, ngủ ngon."
Phó Cảnh Ngộ đứng ở một bên, anh rất cao, vừa vặn nhìn hết phần tin nhắn của cô và Mục Triệt từ đầu đến cuối.
Đôi mắt anh trầm xuống.
Đây là cô cố ý ở trước mặt anh cùng những người khác mắt đi mày lại?
Hai người đến lầu hai mươi sáu, từ trong thang máy đi ra, anh đi ở phía trước, đi mở cửa, sau đó lấy dép từ trong tủ giày lấy ra ngoài, đưa cho cô.
Diệp Phồn Tinh đứng ở trước mặt anh, cúi đầu, đổi giày, nghe thấy Phó Cảnh Ngộ nói: "Ngày mai không cho phép em đi gặp tên kia nữa."
"..." Diệp Phồn Tinh ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, "Tại sao không cho phép? Anh bận rộn như vậy, còn không cho phép em ra ngoài gặp mặt bạn bè sao?"
Đây hoàn toàn là thái độ đang tranh cãi của Diệp Phồn Tinh.
Có thể hiện tại cô thật sự cảm thấy bản thân mình quá mệt mỏi.
Càng quan tâm, liền sẽ nắm càng chặt, mà càng nắm thì càng dễ mất, cô cũng không nên dành tất cả sự chú ý của mình đặt ở trên người anh nữa.
Phó Cảnh Ngộ nói: " Anh nói không đi là không đi."
"Chuyện của em không cần anh lo."
Thật ra cô cũng không có ý định ra ngoài, nhưng cô chính là không thoải mái trong người, vừa nghĩ tới Triệu Gia Kỳ, vừa nghĩ tới nói chuyện anh với người phụ nữ khác, cô liền không nhịn được nữa.
Vợ chồng thì phải tôn trọng lẫn nhau, anh lại không coi cô ra gì thì tại sao cô phải để anh muốn gì được đó?
Phó Cảnh Ngộ: "..."
Lúc trước anh nói cái gì thì chính là cái đó, hiện tại, cô bắt đầu phản nghịch rồi.
Biết cô hôm nay đang bực bội, Phó Cảnh Ngộ xuống nước, nói: " Phồn Tinh..."
" Em đi tắm." Cô đoán anh lại muốn giảng đạo lý, mà cô lúc này không muốn nghe gì hết, dứt khoát lựa chọn không nghe.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy sự cố chấp của cô, đành ngồi xuống ghế sa lon.
Một lát sau, Diệp Phồn Tinh tắm xong đi ra, cô nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, thấy anh ở nơi đó cầm máy tính bảng làm việc, cô trực tiếp lên giường, đắp chăn lên.
Phó Cảnh Ngộ đi tới, ngồi xuống mép giường.
Anh chỉ mặc áo sơ mi, hai Cúc áo ở phía trên không đóng, lộ ra đường cong xương quai xanh hấp dẫn.
Vốn định mang cô sang bên này vì muốn dành nhiều thời gian ở bên cô hơn, lại không nghĩ rằng, vừa mới tới được một ngày đã làm cho cô tức giận.
Anh cúi đầu xuống, dán trán mình lên trán cô, "Đừng giận anh nữa mà."
Diệp Phồn Tinh nhắm lông mi run lên, ở khoảng cách gần có thể nhìn ra được lông mi của cô ươn ướt, chắc chắn cô vừa khóc!
Nghe xong câu nói này của anh càng làm cho nước mắt của cô rơi xuống.
Phó Cảnh Ngộ ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tinh tế hôn lên giọt nước mắt đang rơi kia, nói: "Là anh không tốt, ngày mai anh ở nhà với em có được không, em tha thứ cho anh lần này, em nhé!?"
/1829
|