Ngôn Triết cười lên.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, "Đi ngủ đi, ngủ đủ mắt rồi hả?"
Cả buổi chiều cô chuẩn bị phòng cho bọn họ nên không được ngủ trưa.
Diệp Phồn Tinh gật đầu, "Ừm."
Ở trước mặt Phó Cảnh Ngộ, tiểu nha đầu này luôn rất ngọt ngào.
Ngôn Triết nhìn nụ cười trên mặt cô, nội tâm cũng ấm áp theo.
Ngôn Triết thích nhìn cô vui vẻ như vậy, mong cô lúc nào cũng được hạnh phúc.
Những lúc cô ấy ở bên Phó Cảnh Ngộ là những lúc cô ấy cười đẹp nhất, cho nên, anh sẽ không để cho bất luận kẻ nào tới tổn thương cô, tới phá hư hạnh phúc của cô.
Hơn nữa, Phó Cảnh Ngộ cũng rất yêu cô ấy, về phần những kẻ có dụng ý khác, cứ giao cho anh tới xử lý đi.
Ngôn Triết nhìn Diệp Phồn Tinh, nói: "Nghe nói, em biết anh tới nên chuẩn bị phòng cả một buổi chiều, em chào đón anh thế cơ à?"
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy cái tên tự luyến cuồng này, "Ai hoan nghênh anh chứ? Tôi chuẩn bị cho An An không được à? "
"Tốt lắm." Ngôn Triết cợt nhả nói: " Vậy thì Buổi tối em ngủ với An An đi, anh ngủ với Cảnh Ngộ nhà em."
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn lấy anh ta, thầm chửi tên biến thái này!
Cô cũng không biết phải nói thế nào với con người này.
"Ha ha ha." Nhìn thấy phản ứng của Diệp Phồn Tinh, Ngôn Triết lại càng cười thích trí.
Ngôn An lên tiếng nói: " Anh ơi, em đói rồi."
Muốn ăn đồ ăn ngon rồi.
Diệp Phồn Tinh đứng lên: " Chị dẫn em đi tìm chút đồ ăn."
Dì Ngô đang nấu cơm, Diệp Phồn Tinh muốn đi xem mình có thể giúp gì hay không.
Ngôn An đứng lên, đi theo Diệp Phồn Tinh đến phòng ăn.
Phó Cảnh Ngộ cùng và Ngôn Triết nói vài chuyện giữa đàn ông với nhau, cũng không lâu lắm, Ngôn An quay lại gọi hai người đi ăn cơm, "anh ơi, ăn cơm thôi."
Ngôn Triết và Phó Cảnh Ngộ cùng đi phòng ăn.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, "Đi ngủ đi, ngủ đủ mắt rồi hả?"
Cả buổi chiều cô chuẩn bị phòng cho bọn họ nên không được ngủ trưa.
Diệp Phồn Tinh gật đầu, "Ừm."
Ở trước mặt Phó Cảnh Ngộ, tiểu nha đầu này luôn rất ngọt ngào.
Ngôn Triết nhìn nụ cười trên mặt cô, nội tâm cũng ấm áp theo.
Ngôn Triết thích nhìn cô vui vẻ như vậy, mong cô lúc nào cũng được hạnh phúc.
Những lúc cô ấy ở bên Phó Cảnh Ngộ là những lúc cô ấy cười đẹp nhất, cho nên, anh sẽ không để cho bất luận kẻ nào tới tổn thương cô, tới phá hư hạnh phúc của cô.
Hơn nữa, Phó Cảnh Ngộ cũng rất yêu cô ấy, về phần những kẻ có dụng ý khác, cứ giao cho anh tới xử lý đi.
Ngôn Triết nhìn Diệp Phồn Tinh, nói: "Nghe nói, em biết anh tới nên chuẩn bị phòng cả một buổi chiều, em chào đón anh thế cơ à?"
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy cái tên tự luyến cuồng này, "Ai hoan nghênh anh chứ? Tôi chuẩn bị cho An An không được à? "
"Tốt lắm." Ngôn Triết cợt nhả nói: " Vậy thì Buổi tối em ngủ với An An đi, anh ngủ với Cảnh Ngộ nhà em."
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn lấy anh ta, thầm chửi tên biến thái này!
Cô cũng không biết phải nói thế nào với con người này.
"Ha ha ha." Nhìn thấy phản ứng của Diệp Phồn Tinh, Ngôn Triết lại càng cười thích trí.
Ngôn An lên tiếng nói: " Anh ơi, em đói rồi."
Muốn ăn đồ ăn ngon rồi.
Diệp Phồn Tinh đứng lên: " Chị dẫn em đi tìm chút đồ ăn."
Dì Ngô đang nấu cơm, Diệp Phồn Tinh muốn đi xem mình có thể giúp gì hay không.
Ngôn An đứng lên, đi theo Diệp Phồn Tinh đến phòng ăn.
Phó Cảnh Ngộ cùng và Ngôn Triết nói vài chuyện giữa đàn ông với nhau, cũng không lâu lắm, Ngôn An quay lại gọi hai người đi ăn cơm, "anh ơi, ăn cơm thôi."
Ngôn Triết và Phó Cảnh Ngộ cùng đi phòng ăn.
/1039
|