Lửng mật
Diệp Phồn Tinh cũng nhìn về phía quản gia, nghe quản gia nói tiếp: "Là Tô Lâm Hoan."
"..." Bà cô già họ Tô ư?
Diệp Phồn Tinh có chút khiếp sợ, từ khi Phó Cảnh Ngộ thiếu chút nữa bóp chết Tô Lâm Hoan, cũng buộc cô ta phải kết hôn xong, Tô Lâm Hoan không dám xuất hiện ở trước mặt Phó Cảnh Ngộ, bây giờ lại chủ động đưa tới cửa?
Vẻ mặt của bà Phó lạnh xuống, "cô ta tới làm gì?"
"Nói là muốn chúc tết."
"Ai muốn cô ta tới chúc tết chứ?" Bà Phó ghét bỏ mà nói: " Đuổi cô ta về đi! Thấy cô ta là khó chịu rồi."
Căn bản bà Phó không muốn thấy Tô Lâm Hoan.
Quản gia nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.
Diệp Phồn Tinh nhìn sang Phó Cảnh Ngộ, nhỏ giọng hỏi: " Anh nói xem vào lúc này bà cô ấy tới làm gì?"
Phó Cảnh Ngộ lãnh đạm thờ ơ, "Không biết."
Phó Linh Lung từ bên ngoài trở lại, cũng đã là hai giờ sau, nhìn thấy Tô Lâm Hoan còn đứng ở nơi đó.
Cô ta mặc cái áo choàng dài, thoạt nhìn rất đơn bạc, Phó Linh Lung đậu xe xong, mở cửa xuống xe, " Cô ở nơi này làm cái gì?"
Chạy đến cửa nhà của chị giả vờ đáng thương sao?
Hơn nữa, nếu như chị nhớ không lầm, chắc thời gian này Tô Lâm Hoan còn trong ngày ở cữ chứ?
Sinh con còn chưa đầy một tháng mà đã chạy ra ngoài?
Quả thực là muốn chết mà!
"Chị ơi." Tô Lâm Hoan nhìn Phó Linh Lung ủy khuất vô cùng.
Từ trước đến nay Phó Linh Lung cũng không phải là người
máu lạnh, mặc dù rất tức giận, cảm thấy Tô Lâm Hoan rất đáng hận, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của cô ta, vẫn mềm lòng nói với Tô Lâm Hoan: "Lên xe đi."
Diệp Phồn Tinh cũng nhìn về phía quản gia, nghe quản gia nói tiếp: "Là Tô Lâm Hoan."
"..." Bà cô già họ Tô ư?
Diệp Phồn Tinh có chút khiếp sợ, từ khi Phó Cảnh Ngộ thiếu chút nữa bóp chết Tô Lâm Hoan, cũng buộc cô ta phải kết hôn xong, Tô Lâm Hoan không dám xuất hiện ở trước mặt Phó Cảnh Ngộ, bây giờ lại chủ động đưa tới cửa?
Vẻ mặt của bà Phó lạnh xuống, "cô ta tới làm gì?"
"Nói là muốn chúc tết."
"Ai muốn cô ta tới chúc tết chứ?" Bà Phó ghét bỏ mà nói: " Đuổi cô ta về đi! Thấy cô ta là khó chịu rồi."
Căn bản bà Phó không muốn thấy Tô Lâm Hoan.
Quản gia nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.
Diệp Phồn Tinh nhìn sang Phó Cảnh Ngộ, nhỏ giọng hỏi: " Anh nói xem vào lúc này bà cô ấy tới làm gì?"
Phó Cảnh Ngộ lãnh đạm thờ ơ, "Không biết."
Phó Linh Lung từ bên ngoài trở lại, cũng đã là hai giờ sau, nhìn thấy Tô Lâm Hoan còn đứng ở nơi đó.
Cô ta mặc cái áo choàng dài, thoạt nhìn rất đơn bạc, Phó Linh Lung đậu xe xong, mở cửa xuống xe, " Cô ở nơi này làm cái gì?"
Chạy đến cửa nhà của chị giả vờ đáng thương sao?
Hơn nữa, nếu như chị nhớ không lầm, chắc thời gian này Tô Lâm Hoan còn trong ngày ở cữ chứ?
Sinh con còn chưa đầy một tháng mà đã chạy ra ngoài?
Quả thực là muốn chết mà!
"Chị ơi." Tô Lâm Hoan nhìn Phó Linh Lung ủy khuất vô cùng.
Từ trước đến nay Phó Linh Lung cũng không phải là người
máu lạnh, mặc dù rất tức giận, cảm thấy Tô Lâm Hoan rất đáng hận, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của cô ta, vẫn mềm lòng nói với Tô Lâm Hoan: "Lên xe đi."
/1039
|