Lửng mật
Giang Hàng Chi cười nói: "Không hổ là người phụ nữ của lão Phó, có khí phách."
Bình thường những người phụ nữ mà họ mang tới, nào có ai dám ở trước mặt Ngôn Triết nói chuyện lớn tiếng.
Diệp Phồn Tinh thấy mọi người đều che chở cho mình, nhìn Ngôn Triết, vênh mặt thị uy "Có thấy không, không ai thèm để ý tới anh hết."
Ngôn Triết nở nụ cười, "Nhìn cái đức hạnh này của em xem em kiêu ngạo được đến bao giờ, anh có thể nói cho em biết, em mà không làm cho anh vui đi, không anh bảo Cảnh Ngộ bỏ rơi em!"
"Anh dám!" Diệp Phồn Tinh trừng mắt nhìn Ngôn Triết, "Nếu anh dám làm như vậy, tôi khẳng định sẽ không bỏ qua cho anh."
"Đang nói gì thế?" Phó Cảnh Ngộ thấy hai người đều sắp bốc hỏa, đi tới, ngồi xuống ở bên cạnh Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh gãi lòng bàn tay của anh, "Ngôn Triết nói, nếu em chọc tới anh ta thì anh ta sẽ bảo anh bỏ rơi em!"
Thực ra ngôn Triết cũng chỉ tùy tiện bông đùa không hề có ý xấu.
Anh ta nháy mắt với Phó Cảnh Ngộ,ra hiệu phối hợp trêu chọc Diệp Phồn Tinh.
Phó Cảnh Ngộ lại không hề nể mặt mũi mà nhìn Ngôn Triết một cái, hỏi: " Mắt cậu bị làm sao thế?"
Anh đương nhiên đứng về phía bà xã đại nhân.
Ngôn Triết: "..."
Cảnh Ngộ ơi là Cảnh Ngộ, cậu có cần bao che chở vợ đến như vậy hay không?
Ngôn Triết nói: "Hự hự, tôi đi chết đây."
Diệp Phồn Tinh nhìn sang Phó Cảnh Ngộ, "ông xã, khi nào chúng ta trở về?"
Ngôn Triết thay Phó Cảnh Ngộ trả lời: "Ai nói sẽ về chứ? Tối nay kèo thâu đêm rồi. Trên lầu có phòng nghỉ, em có thể đi lên đó nghỉ ngơi."
Phó Cảnh Ngộ nhìn đồng hồ, "Qua không giờ đêm là sinh nhật Phồn Tinh."
Ngôn Triết nghe xong cảm thấy ngoài ý muốn, "Không thể nào? Sinh nhật của em không phải đã qua lâu rồi sao?"
Giang Hàng Chi cười nói: "Không hổ là người phụ nữ của lão Phó, có khí phách."
Bình thường những người phụ nữ mà họ mang tới, nào có ai dám ở trước mặt Ngôn Triết nói chuyện lớn tiếng.
Diệp Phồn Tinh thấy mọi người đều che chở cho mình, nhìn Ngôn Triết, vênh mặt thị uy "Có thấy không, không ai thèm để ý tới anh hết."
Ngôn Triết nở nụ cười, "Nhìn cái đức hạnh này của em xem em kiêu ngạo được đến bao giờ, anh có thể nói cho em biết, em mà không làm cho anh vui đi, không anh bảo Cảnh Ngộ bỏ rơi em!"
"Anh dám!" Diệp Phồn Tinh trừng mắt nhìn Ngôn Triết, "Nếu anh dám làm như vậy, tôi khẳng định sẽ không bỏ qua cho anh."
"Đang nói gì thế?" Phó Cảnh Ngộ thấy hai người đều sắp bốc hỏa, đi tới, ngồi xuống ở bên cạnh Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh gãi lòng bàn tay của anh, "Ngôn Triết nói, nếu em chọc tới anh ta thì anh ta sẽ bảo anh bỏ rơi em!"
Thực ra ngôn Triết cũng chỉ tùy tiện bông đùa không hề có ý xấu.
Anh ta nháy mắt với Phó Cảnh Ngộ,ra hiệu phối hợp trêu chọc Diệp Phồn Tinh.
Phó Cảnh Ngộ lại không hề nể mặt mũi mà nhìn Ngôn Triết một cái, hỏi: " Mắt cậu bị làm sao thế?"
Anh đương nhiên đứng về phía bà xã đại nhân.
Ngôn Triết: "..."
Cảnh Ngộ ơi là Cảnh Ngộ, cậu có cần bao che chở vợ đến như vậy hay không?
Ngôn Triết nói: "Hự hự, tôi đi chết đây."
Diệp Phồn Tinh nhìn sang Phó Cảnh Ngộ, "ông xã, khi nào chúng ta trở về?"
Ngôn Triết thay Phó Cảnh Ngộ trả lời: "Ai nói sẽ về chứ? Tối nay kèo thâu đêm rồi. Trên lầu có phòng nghỉ, em có thể đi lên đó nghỉ ngơi."
Phó Cảnh Ngộ nhìn đồng hồ, "Qua không giờ đêm là sinh nhật Phồn Tinh."
Ngôn Triết nghe xong cảm thấy ngoài ý muốn, "Không thể nào? Sinh nhật của em không phải đã qua lâu rồi sao?"
/1039
|