Lửng mật
Ngôn Triết đứng ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, ánh mắt rơi vào trên người Diệp Phồn Tinh, phát hiện Diệp Phồn Tinh thật sự rất dễ dàng thỏa mãn, vui vẻ.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy ông xã mình đứng ở nơi đó, cầm pháo bông đi tới, đưa cho anh một cây, "Cái này cho anh đấy."
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, đưa tay nhận lấy.
Ngôn Triết cười hỏi: " Của anh đâu?"
Diệp Phồn Tinh nhìn anh ta một cái, rồi cũng đưa một cây cho anh ta.
Ngôn Triết nở nụ cười sáng lạn.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy một người đàn ông như anh ta còn thích cái này, cảm thấy có chút hài hước.
Cô nhìn Ngôn Triết, nói: "Đúng rồi, hai ngày trước bà cô Tô đến nhà tôi tìm anh đấy."
Nhắc tới Tô Lâm Hoan, Ngôn Triết cứng đờ, anh ta đánh trống lảng nhìn sang chỗ khác, " Tự nhiên em nói cái này làm gì?"
Ngôn Triết vẫn cho là, dù có ngủ với Tô Lâm Hoan rồi thì cũng không có có chỗ nào không đúng.
Nhưng mà bây giờ, mỗi lần bị Diệp Phồn Tinh nhắc lại chuyện này, anh ta đều có cảm giác trong lòng của mình như bị cắm một mũi tên.
Chỉ Hận không thể xóa sạch những quá khứ kinh khủng kia.
Như vậy thì mỗi lần gặp nhau, Diệp Phồn Tinh sẽ không dùng ánh mắt kỳ quái đó nhìn mình nữa.
Diệp Phồn Tinh nói: "Tôi chỉ là muốn xem anh định làm như thế nào thôi!"
Diệp Phồn Tinh huơ huơ pháo bông, nói với Phó Cảnh Ngộ: "Ông xã ơi, nhìn cái này đi này "
"Lúc bé em chưa nghịch pháo bông này bao giờ à?" Ngôn Triết cảm thấy buồn cười nhìn cô, thậm chí ngay cả mấy cây pháo bông nhỏ nhoi mà cũng làm cô thích đến vậy?
Sao lại có một cô gái ngây thơ đến như vậy cơ chứ?
Diệp Phồn Tinh nhớ lại khi mình còn bé, cô không hề có bất cứ món đồ chơi nào, nói gì đến việc đốt pháo bông!
Phàm chỉ cần là thứ đồ chơi gì phải bỏ tiền ra mua thì cô đều không bao giờ dám mơ tới.
Cô nói: "Không chơi pháo bông bao giờ thì sao?"
Ngôn Triết nhớ tới lúc Phó Cảnh Ngộ cầu hôn, Phó Cảnh Ngộ nói với mọi người rằng nhà Diệp Phồn Tinh điều kiện không tốt, anh ta nói: "Được rồi."
Ngôn Triết đứng ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, ánh mắt rơi vào trên người Diệp Phồn Tinh, phát hiện Diệp Phồn Tinh thật sự rất dễ dàng thỏa mãn, vui vẻ.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy ông xã mình đứng ở nơi đó, cầm pháo bông đi tới, đưa cho anh một cây, "Cái này cho anh đấy."
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, đưa tay nhận lấy.
Ngôn Triết cười hỏi: " Của anh đâu?"
Diệp Phồn Tinh nhìn anh ta một cái, rồi cũng đưa một cây cho anh ta.
Ngôn Triết nở nụ cười sáng lạn.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy một người đàn ông như anh ta còn thích cái này, cảm thấy có chút hài hước.
Cô nhìn Ngôn Triết, nói: "Đúng rồi, hai ngày trước bà cô Tô đến nhà tôi tìm anh đấy."
Nhắc tới Tô Lâm Hoan, Ngôn Triết cứng đờ, anh ta đánh trống lảng nhìn sang chỗ khác, " Tự nhiên em nói cái này làm gì?"
Ngôn Triết vẫn cho là, dù có ngủ với Tô Lâm Hoan rồi thì cũng không có có chỗ nào không đúng.
Nhưng mà bây giờ, mỗi lần bị Diệp Phồn Tinh nhắc lại chuyện này, anh ta đều có cảm giác trong lòng của mình như bị cắm một mũi tên.
Chỉ Hận không thể xóa sạch những quá khứ kinh khủng kia.
Như vậy thì mỗi lần gặp nhau, Diệp Phồn Tinh sẽ không dùng ánh mắt kỳ quái đó nhìn mình nữa.
Diệp Phồn Tinh nói: "Tôi chỉ là muốn xem anh định làm như thế nào thôi!"
Diệp Phồn Tinh huơ huơ pháo bông, nói với Phó Cảnh Ngộ: "Ông xã ơi, nhìn cái này đi này "
"Lúc bé em chưa nghịch pháo bông này bao giờ à?" Ngôn Triết cảm thấy buồn cười nhìn cô, thậm chí ngay cả mấy cây pháo bông nhỏ nhoi mà cũng làm cô thích đến vậy?
Sao lại có một cô gái ngây thơ đến như vậy cơ chứ?
Diệp Phồn Tinh nhớ lại khi mình còn bé, cô không hề có bất cứ món đồ chơi nào, nói gì đến việc đốt pháo bông!
Phàm chỉ cần là thứ đồ chơi gì phải bỏ tiền ra mua thì cô đều không bao giờ dám mơ tới.
Cô nói: "Không chơi pháo bông bao giờ thì sao?"
Ngôn Triết nhớ tới lúc Phó Cảnh Ngộ cầu hôn, Phó Cảnh Ngộ nói với mọi người rằng nhà Diệp Phồn Tinh điều kiện không tốt, anh ta nói: "Được rồi."
/1039
|