Lửng mật
Bị Ngôn Triết giáo huấn xong, Nhiếp Vân Đóa ngoan ngoãn đi thay quần áo, Diệp Phồn Tinh cùng Ngôn Triết ra bên ngoài, tiếp tục ăn đồ nướng.
Phó Cảnh Ngộ không có việc gì làm ở ngoài đó nướng thịt.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ như vậy, không nhịn được dương khóe miệng lên.
Trong chốc lát, người giúp việc đi ra nói với Ngôn Triết: "Vân Đóa đang thu dọn đồ đạc, cô ấy nói phải rời khỏi nơi này."
Sắc mặt Ngôn Triết trầm xuống, nếu như là trước kia, anh ta đã đi giữ Nhiếp Vân Đóa lại rồi.
Nhưng bây giờ, anh ta lại lãnh đạm thờ ơ, "Để cho cô ấy đi đi."
Ngôn Triết cũng lười quản cái kia người bị bệnh thần kinh, thích đi hay không thì tùy!
Trên đời này luôn có một loại người như thế, càng đối xử tốt với họ, họ lại chẳng những không cảm kích mà còn nổi lòng tham không đáy, cảm thấy bạn đối xử tốt với họ là điều đương nhiên, họ cảm thấy bạn có nghĩa vụ phải đối xử tốt với họ như một lẽ đương nhiên.
Ngôn Triết cũng cảm thấy mình đã quá dung túng cho Nhiếp Vân Đóa rồi.
Người giúp việc nghe xong có chút ngoài ý muốn.
Cô ấy hỏi: "vậy cô Bình thì phải làm sao bây giờ?"
Nhiếp Vân Đóa đi lần này, đã định trước cô ta và cô Bình tan rã không vui.
Hôm qua cô ta mới tới, hôm nay liền đi, trong lòng cô Bình khẳng định cảm giác rất khó chịu.
Cô Bình đã chờ mong con gái về mấy năm, Nhiếp Vân Đóa mới trở về một đêm mà cô Bình đã vui vẻ đến mức cả một đêm không ngủ.
Ngôn Triết trầm mặc, Phó Cảnh Ngộ nướng thịt, người đàn ông này ngày cả lúc nướng thịt mà cũng đẹp trai tới cực điểm.
Diệp Phồn Tinh ở bên cạnh ngửi mùi thịt nướng thơm lừng, thèm rỏ rãi.
Phó Cảnh Ngộ hỏi: " Chuyện gì thế?"
Ngôn Triết nói: "Không có việc gì."
"Tôi đi xem một chút." Chỉ có Phó Cảnh Ngộ nói, Nhiếp Vân Đóa mới nghe, cho nên lúc này, chỉ có anh đi nói chuyện mới hữu dụng.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ tháo bao tay xuống, đi vào nhà, không nhịn được nhíu mày một cái, muốn ngăn cản anh nhưng lại nhịn xuống.
Bị Ngôn Triết giáo huấn xong, Nhiếp Vân Đóa ngoan ngoãn đi thay quần áo, Diệp Phồn Tinh cùng Ngôn Triết ra bên ngoài, tiếp tục ăn đồ nướng.
Phó Cảnh Ngộ không có việc gì làm ở ngoài đó nướng thịt.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ như vậy, không nhịn được dương khóe miệng lên.
Trong chốc lát, người giúp việc đi ra nói với Ngôn Triết: "Vân Đóa đang thu dọn đồ đạc, cô ấy nói phải rời khỏi nơi này."
Sắc mặt Ngôn Triết trầm xuống, nếu như là trước kia, anh ta đã đi giữ Nhiếp Vân Đóa lại rồi.
Nhưng bây giờ, anh ta lại lãnh đạm thờ ơ, "Để cho cô ấy đi đi."
Ngôn Triết cũng lười quản cái kia người bị bệnh thần kinh, thích đi hay không thì tùy!
Trên đời này luôn có một loại người như thế, càng đối xử tốt với họ, họ lại chẳng những không cảm kích mà còn nổi lòng tham không đáy, cảm thấy bạn đối xử tốt với họ là điều đương nhiên, họ cảm thấy bạn có nghĩa vụ phải đối xử tốt với họ như một lẽ đương nhiên.
Ngôn Triết cũng cảm thấy mình đã quá dung túng cho Nhiếp Vân Đóa rồi.
Người giúp việc nghe xong có chút ngoài ý muốn.
Cô ấy hỏi: "vậy cô Bình thì phải làm sao bây giờ?"
Nhiếp Vân Đóa đi lần này, đã định trước cô ta và cô Bình tan rã không vui.
Hôm qua cô ta mới tới, hôm nay liền đi, trong lòng cô Bình khẳng định cảm giác rất khó chịu.
Cô Bình đã chờ mong con gái về mấy năm, Nhiếp Vân Đóa mới trở về một đêm mà cô Bình đã vui vẻ đến mức cả một đêm không ngủ.
Ngôn Triết trầm mặc, Phó Cảnh Ngộ nướng thịt, người đàn ông này ngày cả lúc nướng thịt mà cũng đẹp trai tới cực điểm.
Diệp Phồn Tinh ở bên cạnh ngửi mùi thịt nướng thơm lừng, thèm rỏ rãi.
Phó Cảnh Ngộ hỏi: " Chuyện gì thế?"
Ngôn Triết nói: "Không có việc gì."
"Tôi đi xem một chút." Chỉ có Phó Cảnh Ngộ nói, Nhiếp Vân Đóa mới nghe, cho nên lúc này, chỉ có anh đi nói chuyện mới hữu dụng.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ tháo bao tay xuống, đi vào nhà, không nhịn được nhíu mày một cái, muốn ngăn cản anh nhưng lại nhịn xuống.
/1039
|