Lửng mật
Từ nhỏ Diệp Phồn Tinh đã không được sống trong vòng tay yêu thương của mẹ mình bởi vì mẹ của cô cũng giống cô Bình, phải tất bật với cuộc sống hối hả.
Mẹ cô vì kiếm tiền nuôi gia đình còn không kịp, làm gì còn có thời gian để ý đến cô?
Về phần Nhiếp Vân Đóa, ít nhất cô Bình còn cho cô ta điều kiện học tập tốt nhất có thể, nuôi anh em cô ta đến tận khi tốt nghiệp đại học, tìm được những công việc ổn định.
Phải nói, có người mẹ này, mới có tiền đồ tươi sáng của hai người bọn họ.
Hiện tại hai người họ lại không nhớ đến những khổ cực của mẹ mình, còn quay ra oán trách cô ấy, Diệp Phồn Tinh thật sự không hiểu được.
Cô Bình cười một tiếng.
Bọn họ đang nói chuyện, Nhiếp Vân Đóa tới.
Diệp Phồn Tinh thấy cô ta, gương mặt lạnh lùng, không lên tiếng.
Nhiếp Vân Đóa không với, cô còn không vui hơn nhiều!
Nhiếp Vân Đóa đi tới, nhìn thấy mẹ mình, muốn nói cái gì đó nhưng lại không thể mở miệng.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô ta một cái, lạnh nhạt nói "Ngồi đi."
Diệp Phồn Tinh cảm giác trong lòng lại dấy lên ngọn lửa nhỏ.
Nhiếp Vân Đóa ngồi xuống, ánh mắt rơi vào trên người mẹ mình, rốt cục vẫn phải mở miệng kêu một câu: "Mẹ."
Cô Bình không nghĩ tới con gái sẽ mở miệng gọi mình, có chút kinh ngạc nhìn lấy Nhiếp Vân Đóa, một hồi lâu, mới phản ứng được, cơ hồ là mang theo nước mắt, đáp một tiếng, " Ơi, mẹ nghe đây."
"Con xin lỗi." Nhiếp Vân Đóa nói, "Hôm nay con không nên nói chuyện như thế với mẹ."
Diệp Phồn Tinh có chút kinh ngạc nhìn Nhiếp Vân Đóa, không nghĩ tới... Thái độ của cô ta lại đột nhiên tốt như vậy! Lại còn xin lỗi mẹ cô ta?
Cái này chắc là công lao của chồng cô cũng nên?
Diệp Phồn Tinh ý vị thâm trường nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, không hiểu anh đã làm gì.
Từ nhỏ Diệp Phồn Tinh đã không được sống trong vòng tay yêu thương của mẹ mình bởi vì mẹ của cô cũng giống cô Bình, phải tất bật với cuộc sống hối hả.
Mẹ cô vì kiếm tiền nuôi gia đình còn không kịp, làm gì còn có thời gian để ý đến cô?
Về phần Nhiếp Vân Đóa, ít nhất cô Bình còn cho cô ta điều kiện học tập tốt nhất có thể, nuôi anh em cô ta đến tận khi tốt nghiệp đại học, tìm được những công việc ổn định.
Phải nói, có người mẹ này, mới có tiền đồ tươi sáng của hai người bọn họ.
Hiện tại hai người họ lại không nhớ đến những khổ cực của mẹ mình, còn quay ra oán trách cô ấy, Diệp Phồn Tinh thật sự không hiểu được.
Cô Bình cười một tiếng.
Bọn họ đang nói chuyện, Nhiếp Vân Đóa tới.
Diệp Phồn Tinh thấy cô ta, gương mặt lạnh lùng, không lên tiếng.
Nhiếp Vân Đóa không với, cô còn không vui hơn nhiều!
Nhiếp Vân Đóa đi tới, nhìn thấy mẹ mình, muốn nói cái gì đó nhưng lại không thể mở miệng.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô ta một cái, lạnh nhạt nói "Ngồi đi."
Diệp Phồn Tinh cảm giác trong lòng lại dấy lên ngọn lửa nhỏ.
Nhiếp Vân Đóa ngồi xuống, ánh mắt rơi vào trên người mẹ mình, rốt cục vẫn phải mở miệng kêu một câu: "Mẹ."
Cô Bình không nghĩ tới con gái sẽ mở miệng gọi mình, có chút kinh ngạc nhìn lấy Nhiếp Vân Đóa, một hồi lâu, mới phản ứng được, cơ hồ là mang theo nước mắt, đáp một tiếng, " Ơi, mẹ nghe đây."
"Con xin lỗi." Nhiếp Vân Đóa nói, "Hôm nay con không nên nói chuyện như thế với mẹ."
Diệp Phồn Tinh có chút kinh ngạc nhìn Nhiếp Vân Đóa, không nghĩ tới... Thái độ của cô ta lại đột nhiên tốt như vậy! Lại còn xin lỗi mẹ cô ta?
Cái này chắc là công lao của chồng cô cũng nên?
Diệp Phồn Tinh ý vị thâm trường nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, không hiểu anh đã làm gì.
/1039
|