Lửng mật
"Nhưng mà hôm nay..." Diệp Phồn Tinh siết chặt nắm đấm, "Anh lại cảm thấy là em tạt nước cô ta, cũng không hỏi cô ta khiêu khích em thế nào, anh còn muốn giữ cô ta lại tới. Em biết, anh là vì cô Bình, Nhưng mà vậy thì sao? Người khác cũng có thể đi dỗ dành cô ta nhưng tại sao là anh? Sao anh không suy nghĩ một chút, cũng là bởi vì anh luôn là dỗ dành cô ta, cho nên, cô ta mới cố ý làm nũng!"
Ngược lại mỗi lần tức giận, đều có người mình thích tới dỗ dành, ai chẳng muốn giận dỗi làm mình làm mẩy?
Cô cảm thấy Nhiếp Vân Đóa liền là cố ý, cố ý để cho mình thấy rõ ràng, Phó Cảnh Ngộ chiều chuộng cô ta đến như thế nào, muốn thị uy với mình.
"Đúng, em nói đúng." Phó Cảnh Ngộ nói: "Bảo Bối của anh nói cái gì cũng đúng."
Diệp Phồn Tinh ở trong ngực anh khóc, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Phó Linh Lung cứ chờ ở bên ngoài, qua rất lâu, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ đi ra, trong ngực ôm Diệp Phồn Tinh, Diệp Phồn Tinh nhắm mắt lại co rút ở trong ngực anh, giống như là khóc mệt rồi ngủ thiếp đi, trên mặt vẫn còn vương lại vết nước mắt.
Chị muốn hỏi xem tình hình thế nào thì nghe thấy Phó Cảnh Ngộ nói: " Em mang cô ấy đi lên lầu nghỉ ngơi."
"Đi thôi đi thôi!" Phó Linh Lung Nhìn lấy hai người này, bất đắc dĩ lắc đầu, quả thực là làm bể nát tâm tình mà.
-
Buổi chiều, Ngôn Triết cùng anh em nhà họ Nhiếp ăn cơm cùng cô Bình, cô Bình dọn hết món ăn lên bàn, quay sang hỏi Ngôn Triết: "Tinh Tinh và Cảnh Ngộ không trở lại sao?"
"Không trở lại." Ngôn Triết nhìn Nhiếp Vân Đóa một cái, biết hết thảy mọi chuyện đều khởi nguồn từ cô ta.
Điều làm cho anh ta cho cảm thấy ngoài ý muốn chính là, từ chiều đến giờ, Nhiếp Vân Đóa giống như uống nhầm thuốc, yên phận cực kì, ở trước mặt mẹ cô ta cũng không dám tỏ thái độ như mọi ngày.
Cô Bình nói cái gì, cô ta nghe cái đó, cũng rất lễ phép. Bình thường nhìn thấy Ngôn Triết không vừa mắt là kiếm cớ gây sự, hôm nay cũng không dám làm gì.
Ngôn Triết quay sang hỏi Nhiếp Vân Đóa: " Anh cũng rất tò mò,rốt cuộc hôm nay Cảnh Ngộ đã nói cái gì với em mà em lại trở nên ngoan ngoãn như vậy?"
"Nhưng mà hôm nay..." Diệp Phồn Tinh siết chặt nắm đấm, "Anh lại cảm thấy là em tạt nước cô ta, cũng không hỏi cô ta khiêu khích em thế nào, anh còn muốn giữ cô ta lại tới. Em biết, anh là vì cô Bình, Nhưng mà vậy thì sao? Người khác cũng có thể đi dỗ dành cô ta nhưng tại sao là anh? Sao anh không suy nghĩ một chút, cũng là bởi vì anh luôn là dỗ dành cô ta, cho nên, cô ta mới cố ý làm nũng!"
Ngược lại mỗi lần tức giận, đều có người mình thích tới dỗ dành, ai chẳng muốn giận dỗi làm mình làm mẩy?
Cô cảm thấy Nhiếp Vân Đóa liền là cố ý, cố ý để cho mình thấy rõ ràng, Phó Cảnh Ngộ chiều chuộng cô ta đến như thế nào, muốn thị uy với mình.
"Đúng, em nói đúng." Phó Cảnh Ngộ nói: "Bảo Bối của anh nói cái gì cũng đúng."
Diệp Phồn Tinh ở trong ngực anh khóc, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Phó Linh Lung cứ chờ ở bên ngoài, qua rất lâu, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ đi ra, trong ngực ôm Diệp Phồn Tinh, Diệp Phồn Tinh nhắm mắt lại co rút ở trong ngực anh, giống như là khóc mệt rồi ngủ thiếp đi, trên mặt vẫn còn vương lại vết nước mắt.
Chị muốn hỏi xem tình hình thế nào thì nghe thấy Phó Cảnh Ngộ nói: " Em mang cô ấy đi lên lầu nghỉ ngơi."
"Đi thôi đi thôi!" Phó Linh Lung Nhìn lấy hai người này, bất đắc dĩ lắc đầu, quả thực là làm bể nát tâm tình mà.
-
Buổi chiều, Ngôn Triết cùng anh em nhà họ Nhiếp ăn cơm cùng cô Bình, cô Bình dọn hết món ăn lên bàn, quay sang hỏi Ngôn Triết: "Tinh Tinh và Cảnh Ngộ không trở lại sao?"
"Không trở lại." Ngôn Triết nhìn Nhiếp Vân Đóa một cái, biết hết thảy mọi chuyện đều khởi nguồn từ cô ta.
Điều làm cho anh ta cho cảm thấy ngoài ý muốn chính là, từ chiều đến giờ, Nhiếp Vân Đóa giống như uống nhầm thuốc, yên phận cực kì, ở trước mặt mẹ cô ta cũng không dám tỏ thái độ như mọi ngày.
Cô Bình nói cái gì, cô ta nghe cái đó, cũng rất lễ phép. Bình thường nhìn thấy Ngôn Triết không vừa mắt là kiếm cớ gây sự, hôm nay cũng không dám làm gì.
Ngôn Triết quay sang hỏi Nhiếp Vân Đóa: " Anh cũng rất tò mò,rốt cuộc hôm nay Cảnh Ngộ đã nói cái gì với em mà em lại trở nên ngoan ngoãn như vậy?"
/1039
|