Trước cửa nhà họ Diệp
Diệp Tử Thần khó hiểu nhìn Tưởng Sâm,hỏi "Anh là ai?"
"Diệp Phồn Tinh hai ngày không đi làm, tôi tới xem cô ấy thế nào."
Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng thái độ Tưởng Sâm, vẫn duy trì lễ độ.
Diệp Phồn Tinh làm giúp việc ở biệt thự kia, người nhà họ Diệp đều biết.
"Mẹ ơi, có người tìm chị gái."
Cậu ta dẫn Tưởng Sâm vào cửa, hướng về phía Diệp Mẫu đang ở trong bếp.
Nghe nói là tới tìm Diệp Phồn Tinh, sắc mặt của Diệp mẫu liền vô cùng khó coi, gắt gỏng hỏi, "cậu là ai?"
"Tôi tới tìm Diệp Phồn Tinh, cô ấy có ở nhà không?"
Diệp Mẫu đã hẹn ngày mai sẽ dẫn Diệp Phồn Tinh gặp mặt người của Trần gia nói chuyện kết hôn, không muốn lúc này phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, "Nó không có ở nhà."
Diệp Tử Thần ở một bên phá đám: "Chị không phải là bị mẹ nhốt ở trong phòng sao?"
Diệp Mẫu trừng mắt liếc cậu ta một cái, "Ai cần mày lắm mồm!"
Cái này là mày đào hố cho mẹ mày rồi.
Tưởng Sâm ở một bên, nghe hai mẹ con đối thoại, biết Diệp Phồn Tinh ở trong nhà, nói với mẹ Diệp Phồn TInh: "Nếu như cô ấy ở nhà, xin cho tôi gặp cô ấy một chút."
Mẹ Diệp Phồn Tinh phòng bị nói: "cậu tìm nó làm cái gì?"
Ngày mai người của Trần gia tới, bà ta đã đồng ý rồi, nếu Diệp Phồn Tinh lúc này chạy mất, bà ta làm sao cùng người ta giao phó?
Diệp Tử Thần cũng đã len lén đem chìa khóa của mẹ Diệp cầm tới, lúc trước cậu ta cũng đã nói với mẹ, nhưng mẹ đã khóa cửa phòng nên không có cách nào, hiện tại Tưởng Sâm tới, lá gan của cậu ta đột nhiên lớn hẳn lên.
"Diệp Tử Thần!" Mẹ Diệp quả là sắp bị cái thằng con ruột này làm cho tức chết.
Rất nhanh, cửa phòng đã bị mở ra. Tưởng Sâm đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh nằm trên giường, đang sốt cao...
™™™™™™®®®®®™™™™™™
Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, ho một tiếng.
Nóng quá...
Người đàn ông ngồi ở bên cạnh cô, cầm lấy khăn lông, giúp cô đắp lại lên trán, cho cô uống thuốc hạ sốt.
Diệp Phồn Tinh mở mắt ra, ngoài ý muốn phát hiện, lại là Phó Cảnh Ngộ!
"Chú, chú sao lại ở chỗ này?" Ai ya, cô không phải là cô cãi nhau với mẹ, bị nhốt ở nhà sao?
Anh ta làm sao lại xuất hiện ở đây?
"Tỉnh rồi à?" Thấy cô mở mắt, Phó Cảnh Ngộ thở phào nhẹ nhõm.
Từ lúc đưa về đến giờ, cô vẫn ngủ, anh luôn ở bên chăm sóc cô, cảm thấy sợ hãi vì cô mãi chưa tỉnh lại.
Mặc dù Tưởng Sâm hết lòng khuyên, bảo cô sẽ không yếu ớt như vậy, nhưng anh vẫn là lần đầu tiên ý thức được, thì ra phụ nữ lại là sinh vật nhỏ yếu như vậy?
Diệp Phồn Tinh phát hiện, mình không còn ở nhà, mà là đang ở... Biệt thự.
Cô không dám tin nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, "Tôi tại sao lại ở chỗ này?"
"Tưởng Sâm đi tìm em, thấy em bị bệnh liền mang em về đây." Anh nhìn Diệp Phồn Tinh, trong giọng nói có mùi vị trách cứ, "Tại sao không đi khám?"
Một giờ trước, anh đã gọi bác sĩ sang đây khám qua cho cô.
Phát hiện cô đã bị bệnh hai ngày rồi.
Diệp Phồn Tinh nói: "Chẳng qua là một chút cảm mạo thôi."
Bình thường bị cảm mạo, ngủ một giấc liền tốt rồi. Hai ngày nay một mực mê man ngủ, mẹ không thả cô ra ngoài, cô cũng không để ý.
"Thật ấu trĩ." Trong giọng nói của Phó Cảnh Ngộ, mang theo mấy phần bất đắc dĩ.
Thanh âm của anh rất chững chạc, ở trước mặt cô, anh phảng phất giống như một trưởng bối
Anh như vậy, làm cho Diệp Phồn Tinh rất nhanh liền quên quan hệ của cô và Phó Cảnh Ngộ, trở nên buông lỏng, "Cảm ơn chú đã chăm sóc cho tôi."
Phó Cảnh Ngộ đắp khăn lông lên trên trán cô, "Ngủ thêm một chút nữa. Chờ truyền xong rồi anh gọi em dậy."
Diệp Tử Thần khó hiểu nhìn Tưởng Sâm,hỏi "Anh là ai?"
"Diệp Phồn Tinh hai ngày không đi làm, tôi tới xem cô ấy thế nào."
Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng thái độ Tưởng Sâm, vẫn duy trì lễ độ.
Diệp Phồn Tinh làm giúp việc ở biệt thự kia, người nhà họ Diệp đều biết.
"Mẹ ơi, có người tìm chị gái."
Cậu ta dẫn Tưởng Sâm vào cửa, hướng về phía Diệp Mẫu đang ở trong bếp.
Nghe nói là tới tìm Diệp Phồn Tinh, sắc mặt của Diệp mẫu liền vô cùng khó coi, gắt gỏng hỏi, "cậu là ai?"
"Tôi tới tìm Diệp Phồn Tinh, cô ấy có ở nhà không?"
Diệp Mẫu đã hẹn ngày mai sẽ dẫn Diệp Phồn Tinh gặp mặt người của Trần gia nói chuyện kết hôn, không muốn lúc này phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, "Nó không có ở nhà."
Diệp Tử Thần ở một bên phá đám: "Chị không phải là bị mẹ nhốt ở trong phòng sao?"
Diệp Mẫu trừng mắt liếc cậu ta một cái, "Ai cần mày lắm mồm!"
Cái này là mày đào hố cho mẹ mày rồi.
Tưởng Sâm ở một bên, nghe hai mẹ con đối thoại, biết Diệp Phồn Tinh ở trong nhà, nói với mẹ Diệp Phồn TInh: "Nếu như cô ấy ở nhà, xin cho tôi gặp cô ấy một chút."
Mẹ Diệp Phồn Tinh phòng bị nói: "cậu tìm nó làm cái gì?"
Ngày mai người của Trần gia tới, bà ta đã đồng ý rồi, nếu Diệp Phồn Tinh lúc này chạy mất, bà ta làm sao cùng người ta giao phó?
Diệp Tử Thần cũng đã len lén đem chìa khóa của mẹ Diệp cầm tới, lúc trước cậu ta cũng đã nói với mẹ, nhưng mẹ đã khóa cửa phòng nên không có cách nào, hiện tại Tưởng Sâm tới, lá gan của cậu ta đột nhiên lớn hẳn lên.
"Diệp Tử Thần!" Mẹ Diệp quả là sắp bị cái thằng con ruột này làm cho tức chết.
Rất nhanh, cửa phòng đã bị mở ra. Tưởng Sâm đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh nằm trên giường, đang sốt cao...
™™™™™™®®®®®™™™™™™
Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, ho một tiếng.
Nóng quá...
Người đàn ông ngồi ở bên cạnh cô, cầm lấy khăn lông, giúp cô đắp lại lên trán, cho cô uống thuốc hạ sốt.
Diệp Phồn Tinh mở mắt ra, ngoài ý muốn phát hiện, lại là Phó Cảnh Ngộ!
"Chú, chú sao lại ở chỗ này?" Ai ya, cô không phải là cô cãi nhau với mẹ, bị nhốt ở nhà sao?
Anh ta làm sao lại xuất hiện ở đây?
"Tỉnh rồi à?" Thấy cô mở mắt, Phó Cảnh Ngộ thở phào nhẹ nhõm.
Từ lúc đưa về đến giờ, cô vẫn ngủ, anh luôn ở bên chăm sóc cô, cảm thấy sợ hãi vì cô mãi chưa tỉnh lại.
Mặc dù Tưởng Sâm hết lòng khuyên, bảo cô sẽ không yếu ớt như vậy, nhưng anh vẫn là lần đầu tiên ý thức được, thì ra phụ nữ lại là sinh vật nhỏ yếu như vậy?
Diệp Phồn Tinh phát hiện, mình không còn ở nhà, mà là đang ở... Biệt thự.
Cô không dám tin nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, "Tôi tại sao lại ở chỗ này?"
"Tưởng Sâm đi tìm em, thấy em bị bệnh liền mang em về đây." Anh nhìn Diệp Phồn Tinh, trong giọng nói có mùi vị trách cứ, "Tại sao không đi khám?"
Một giờ trước, anh đã gọi bác sĩ sang đây khám qua cho cô.
Phát hiện cô đã bị bệnh hai ngày rồi.
Diệp Phồn Tinh nói: "Chẳng qua là một chút cảm mạo thôi."
Bình thường bị cảm mạo, ngủ một giấc liền tốt rồi. Hai ngày nay một mực mê man ngủ, mẹ không thả cô ra ngoài, cô cũng không để ý.
"Thật ấu trĩ." Trong giọng nói của Phó Cảnh Ngộ, mang theo mấy phần bất đắc dĩ.
Thanh âm của anh rất chững chạc, ở trước mặt cô, anh phảng phất giống như một trưởng bối
Anh như vậy, làm cho Diệp Phồn Tinh rất nhanh liền quên quan hệ của cô và Phó Cảnh Ngộ, trở nên buông lỏng, "Cảm ơn chú đã chăm sóc cho tôi."
Phó Cảnh Ngộ đắp khăn lông lên trên trán cô, "Ngủ thêm một chút nữa. Chờ truyền xong rồi anh gọi em dậy."
/1829
|