" Khách sáo gì chứ." Bà Phó nói: " Con kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, mẹ nghe nói con chỉ tiêu tiền con kiếm ra, không tiêu tiền của chồng con phải không?"
Diệp Phồn Tinh nói: "Không phải đâu ạ, con vẫn tiêu tiền của anh ấy mà."
Chẳng qua là tiêu không đáng kể.
Phó Cảnh Ngộ nuôi cô, cô đã không phải tri tiêu gì nữa rồi.
Có thể tự mua gì thì mua, không cần mở miệng hỏi anh. Đây chính là điều thoải mái mà phụ nữ độc lập về kinh tế có được.
Bà Phó nở nụ cười, "Hai đứa là vợ chồng, tiền nó kiếm được thì con cứ thoải mái mà tiêu, bình thường mua cho mình nhiều quần áo vào, không thì cứ thích gì thì mua nấy, tiền Cảnh Ngộ kiếm được con có tiêu cả đời cũng không hết được đâu mà sợ. Tiền con kiếm được thì cứ giữ lại, phụ nữ phải có chút tiền do mình kiếm ra để phòng thân thì mới có thể an tâm được."
"Mẹ ơi, con là con dâu của mẹ đấy, mẹ dạy con dấu tiền riêng mà không sợ con cuỗm hết tiền của con trai mẹ làm của riêng sao?" Sao trên đời lại có bà mẹ chồng tuyệt vời như vậy cơ chứ, còn sợ con dâu không tiêu tiền của con trai, xong rồi lại còn vẽ đường cho hươu chạy, dạy cô dấu quỹ đen.
Có phải cô vào nhầm kịch bản phim rồi không? Đáng nhẽ phải giống trong sống chung với mẹ chồng chứ, sao giờ lại giống sống chung với mẹ đẻ thế này?
Bà Phó cười nói: " Dâu con rể khách. Bố mẹ đều coi con như con gái ruột. Con lớn được chừng này cũng không dễ dàng gì, con đã làm con dâu của mẹ, thì sao mẹ có thể để cho con thua thiệt được, đúng không?"
Nói tới chỗ này, bà Phó thở dài nói: "Chỉ là lần này Cảnh Ngộ đi, cũng không biết hai đứa lúc nào mới có con nữa. Chẳng mấy chốc nữa bố mẹ đều già rồi, làm sao trông con cho hai đứa được đây."
"Mẹ còn trẻ lắm mà." Diệp Phồn Tinh cười một tiếng.
Bà Phó hỏi: "Hôm nay con có phải đi học không?"
" Có chứ mẹ." Diệp Phồn Tinh nói tiếp: " Giờ con sẽ đến trường, xế chiều phải đến công ty của con ngó qua rồi mới về nhà được."
"Thế thì buổi tối mẹ chờ con về cùng ăn cơm nhé?"
Diệp Phồn Tinh gật đầu, " Vâng ạ."
Buổi chiều, sau khi Diệp Phồn Tinh họp xong, đang thu dọn đồ đạc đi ra, Tô Tề nhìn lấy cô, gọi "Không phải Phó tổng đi công tác rồi sao? Cô gấp gáp về nhà như vậy làm gì?"
"Mẹ chồng tôi đang chờ cơm ở nhà." Bà Phó đang ở nhà cho nên Diệp Phồn Tinh cũng không dám về nhà muộn, "Tôi đi về trước, có chuyện gì thì anh điện thoại liên lạc nhé."
Tô Tề gật đầu, "Được rồi."
-
Ở trong nhà ăn cơm với mẹ chồng xong, Diệp Phồn Tinh lại cùng bà ấy đi ra ngoài.
Thật ra hàng ngày sau khi Diệp Phồn Tinh cơm nước xong, đều thích ru rú ở nhà xem ti vi hoặc là lướt Facebook, nhưng ở nhà với mẹ chồng, cô cảm thấy như vậy không tốt lắm, cho nên cô đưa mẹ chồng mình ra quảng trường gần đó tập thể dục.
Lúc Phó Cảnh Ngộ gọi điện thoại về,vì trên quảng trường hơi ồn ồn cho nên Diệp Phồn Tinh phải be một bên tai lại nghe điện thoại, " Ông xã."
Anh hỏi: "Cơm tối chưa?"
"Em và mẹ ăn rồi." Diệp Phồn Tinh nói: "Bây giờ em với mẹ đang ở bên ngoài quảng trường nên hơi ồn."
"Về sớm một chút." Phó Cảnh Ngộ nhìn đồng hồ.
Diệp Phồn Tinh cúp điện thoại, quay lại video bà Phó đang tập khiêu vũ rồi gửi cho Phó Cảnh Ngộ.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy video, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, mẹ anh là một người kỹ tính và rất coi trọng thể diện, bảo mẹ anh nhảy múa ở quảng trường như thế kia là chuyện không bao giờ có thể xảy ra.
Cũng không biết Diệp Phồn Tinh đã làm gì mà mẹ anh lại chịu nhảy múa ở đó, mà nhìn mẹ anh còn rất vui vẻ nữa là đằng khác.
Về đến nhà, bà Phó vẫn còn cười, " Ở đây vui thật đấy."
Lúc trước cảm thấy những người đó suốt ngày ở trên quảng trường nhảy tới nhảy lui, thật buồn chán.
Diệp Phồn Tinh cười nói: "Mẹ ơi, nếu mẹ thích thì tối nào hai mẹ con mình cũng ra đấy nhé."
Mẹ Phó hiển nhiên chưa thỏa mãn: " Ngày mai con nhớ phải đưa mẹ đi đấy nhé!"
" Vâng, con đưa mẹ đi."
-
Phó Cảnh Ngộ đi lần này hơn một tháng, Diệp Phồn Tinh bình thường trừ đi làm và đi học, chính là ở nhà cùng mẹ chồng, thời gian trải qua cũng rất yên bình.
Buổi tối, Tô Lâm Hoan đang cùng Khuất Ngọc Thanh ăn cơm, Khuất Ngọc Thanh nhìn lấy thần sắc Tô Lâm Hoan đã khá hơn nhiều, hỏi "Chuyện ly dị của cậu và Thịnh Hy như thế nào rồi?"
"Đã xử lý nhưng chưa đâu vào đâu cả." Tô Lâm Hoan nói: "Hắn cứ viện cớ này nọ, không biết hắn còn muốn gì ở mình nữa."
Thịnh Hy dạo này luôn mượn cớ bận việc, không chịu gặp mặt giải quyết chuyện ly hôn, Tô Lâm Hoan đơn phương đứng ra làm thủ tục ly hôn.
Chương sau có người mang thai rồi, mn đoán ai mang thai nào?
Diệp Phồn Tinh nói: "Không phải đâu ạ, con vẫn tiêu tiền của anh ấy mà."
Chẳng qua là tiêu không đáng kể.
Phó Cảnh Ngộ nuôi cô, cô đã không phải tri tiêu gì nữa rồi.
Có thể tự mua gì thì mua, không cần mở miệng hỏi anh. Đây chính là điều thoải mái mà phụ nữ độc lập về kinh tế có được.
Bà Phó nở nụ cười, "Hai đứa là vợ chồng, tiền nó kiếm được thì con cứ thoải mái mà tiêu, bình thường mua cho mình nhiều quần áo vào, không thì cứ thích gì thì mua nấy, tiền Cảnh Ngộ kiếm được con có tiêu cả đời cũng không hết được đâu mà sợ. Tiền con kiếm được thì cứ giữ lại, phụ nữ phải có chút tiền do mình kiếm ra để phòng thân thì mới có thể an tâm được."
"Mẹ ơi, con là con dâu của mẹ đấy, mẹ dạy con dấu tiền riêng mà không sợ con cuỗm hết tiền của con trai mẹ làm của riêng sao?" Sao trên đời lại có bà mẹ chồng tuyệt vời như vậy cơ chứ, còn sợ con dâu không tiêu tiền của con trai, xong rồi lại còn vẽ đường cho hươu chạy, dạy cô dấu quỹ đen.
Có phải cô vào nhầm kịch bản phim rồi không? Đáng nhẽ phải giống trong sống chung với mẹ chồng chứ, sao giờ lại giống sống chung với mẹ đẻ thế này?
Bà Phó cười nói: " Dâu con rể khách. Bố mẹ đều coi con như con gái ruột. Con lớn được chừng này cũng không dễ dàng gì, con đã làm con dâu của mẹ, thì sao mẹ có thể để cho con thua thiệt được, đúng không?"
Nói tới chỗ này, bà Phó thở dài nói: "Chỉ là lần này Cảnh Ngộ đi, cũng không biết hai đứa lúc nào mới có con nữa. Chẳng mấy chốc nữa bố mẹ đều già rồi, làm sao trông con cho hai đứa được đây."
"Mẹ còn trẻ lắm mà." Diệp Phồn Tinh cười một tiếng.
Bà Phó hỏi: "Hôm nay con có phải đi học không?"
" Có chứ mẹ." Diệp Phồn Tinh nói tiếp: " Giờ con sẽ đến trường, xế chiều phải đến công ty của con ngó qua rồi mới về nhà được."
"Thế thì buổi tối mẹ chờ con về cùng ăn cơm nhé?"
Diệp Phồn Tinh gật đầu, " Vâng ạ."
Buổi chiều, sau khi Diệp Phồn Tinh họp xong, đang thu dọn đồ đạc đi ra, Tô Tề nhìn lấy cô, gọi "Không phải Phó tổng đi công tác rồi sao? Cô gấp gáp về nhà như vậy làm gì?"
"Mẹ chồng tôi đang chờ cơm ở nhà." Bà Phó đang ở nhà cho nên Diệp Phồn Tinh cũng không dám về nhà muộn, "Tôi đi về trước, có chuyện gì thì anh điện thoại liên lạc nhé."
Tô Tề gật đầu, "Được rồi."
-
Ở trong nhà ăn cơm với mẹ chồng xong, Diệp Phồn Tinh lại cùng bà ấy đi ra ngoài.
Thật ra hàng ngày sau khi Diệp Phồn Tinh cơm nước xong, đều thích ru rú ở nhà xem ti vi hoặc là lướt Facebook, nhưng ở nhà với mẹ chồng, cô cảm thấy như vậy không tốt lắm, cho nên cô đưa mẹ chồng mình ra quảng trường gần đó tập thể dục.
Lúc Phó Cảnh Ngộ gọi điện thoại về,vì trên quảng trường hơi ồn ồn cho nên Diệp Phồn Tinh phải be một bên tai lại nghe điện thoại, " Ông xã."
Anh hỏi: "Cơm tối chưa?"
"Em và mẹ ăn rồi." Diệp Phồn Tinh nói: "Bây giờ em với mẹ đang ở bên ngoài quảng trường nên hơi ồn."
"Về sớm một chút." Phó Cảnh Ngộ nhìn đồng hồ.
Diệp Phồn Tinh cúp điện thoại, quay lại video bà Phó đang tập khiêu vũ rồi gửi cho Phó Cảnh Ngộ.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy video, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, mẹ anh là một người kỹ tính và rất coi trọng thể diện, bảo mẹ anh nhảy múa ở quảng trường như thế kia là chuyện không bao giờ có thể xảy ra.
Cũng không biết Diệp Phồn Tinh đã làm gì mà mẹ anh lại chịu nhảy múa ở đó, mà nhìn mẹ anh còn rất vui vẻ nữa là đằng khác.
Về đến nhà, bà Phó vẫn còn cười, " Ở đây vui thật đấy."
Lúc trước cảm thấy những người đó suốt ngày ở trên quảng trường nhảy tới nhảy lui, thật buồn chán.
Diệp Phồn Tinh cười nói: "Mẹ ơi, nếu mẹ thích thì tối nào hai mẹ con mình cũng ra đấy nhé."
Mẹ Phó hiển nhiên chưa thỏa mãn: " Ngày mai con nhớ phải đưa mẹ đi đấy nhé!"
" Vâng, con đưa mẹ đi."
-
Phó Cảnh Ngộ đi lần này hơn một tháng, Diệp Phồn Tinh bình thường trừ đi làm và đi học, chính là ở nhà cùng mẹ chồng, thời gian trải qua cũng rất yên bình.
Buổi tối, Tô Lâm Hoan đang cùng Khuất Ngọc Thanh ăn cơm, Khuất Ngọc Thanh nhìn lấy thần sắc Tô Lâm Hoan đã khá hơn nhiều, hỏi "Chuyện ly dị của cậu và Thịnh Hy như thế nào rồi?"
"Đã xử lý nhưng chưa đâu vào đâu cả." Tô Lâm Hoan nói: "Hắn cứ viện cớ này nọ, không biết hắn còn muốn gì ở mình nữa."
Thịnh Hy dạo này luôn mượn cớ bận việc, không chịu gặp mặt giải quyết chuyện ly hôn, Tô Lâm Hoan đơn phương đứng ra làm thủ tục ly hôn.
Chương sau có người mang thai rồi, mn đoán ai mang thai nào?
/1829
|