Phó Cảnh Ngộ đưa tay ra ôm cô vào lòng, một lúc sau mới cùng cô đi xuống lầu.
Lúc ăn cơm, car nhà ngồi trò chuyện với nhau, nghe nói Phó Cảnh Ngộ muốn đem Phồn Tinh đi cùng, cả nhà đều giơ hai tay hai chân tán thành, bà Phó nói: "Được đó! Nhân cơ hội này, gia tăng tốc độ. Nhanh chóng có con..."
Diệp Phồn Tinh đang uống canh, bị lời này của bà Phó nói làm cho ho sặc sụa.
Liền ngay cả ăn cơm cũng muốn thảo luận vấn đề sinh con... Cái này cũng quá đáng sợ.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, biết cô chưa muốn có con,anh nói với mẹ mình: " Khả năng con vẫn phải ở bên kia một khoảng thời gian dài nữa, Phồn Tinh chỉ có một mình nên tạm thời bọn con chưa muốn có con."
"..." Diệp Phồn Tinh không dám tin nhìn về phía anh, không nghĩ tới anh lại... Lại nói cái này.
Anh là vì cô nên mới nói như vậy phải không?
Bà Phó nói: "Có bố mẹ ở đây, con không có ở đây thì liên quan gì."
"Mẹ." Phó Cảnh Ngộ vừa cứng vừa mềm, " Con hy vọng lúc vợ con mang thai con có thể ở bên cạnh chăm sóc cho cô ấy, mà sinh con không phải là chuyện của một người, mẹ nói có đúng không?"
"..." Bà Phó rất muốn bế cháu, nghe Phó Cảnh Ngộ nói như vậy, đương nhiên là có chút không vui.
Nhưng Phó Cảnh Ngộ nói như vậy không phải không có lý, bà cũng không phản bác.
Chỉ có điều Diệp Phồn Tinh vẫn cảm thấy mẹ chồng có chút không vui.
Dù sao mẹ chồng cô cũng đã mong chờ đứa bé này rất lâu rồi.
Ăn cơm xong, Diệp Phồn Tinh đi theo Phó Cảnh Ngộ trở về phòng, cô hỏi: " Ngững gì anh nói với mẹ là nghiêm túc thật sao? Chuyeenj chưa muốn có con ý..."
"Thật! "
Diệp Phồn Tinh đi theo sau lưng anh, nhìn bóng lưng cao lớn của anh, lấy dũng khí nói: "Thật ra chúng ta có thể sinh con mà."
Gần đây cô đã nghĩ thông suốt.
Phó Cảnh Ngộ ngồi xuống ghế sa lon, nhìn Diệp Phồn Tinh, đưa tay kéo cô ngồi xuống đùi mình, " Em vẫn còn nhỏ, không cần vội."
Anh cảm thấy mình không thể ích kỷ như vậy.
Mặc dù hắn trước đây anh từng muốn có một đứa con cùng cô.
Nhưng lúc này bắt cô từ bỏ mọi thứ để làm mẹ thật sự không công bằng với cô! Vợ anh còn trẻ, vợ anh cũng cần phải có tương lai, có sự nghiêng của cô. Anh không thể vì sự ích kỷ của bản thân và ham muốn của người nhà anh mà bẻ đi đôi cánh của cô được.
"Ông xã." Diệp Phồn Tinh nói: " Chúng ta sinh một đứa con đi? Gần đây em nghĩ, nếu như chúng ta có một đứa con thì sẽ thế nào? Là trai hay gái, có đáng yêu không?"
" Em thật muốn sinh con à?" Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, cảm thấy khó tin.
Lúc trước vì không muốn sinh con mà cô giấu anh uống thuốc tránh thai.
Nhưng bây giờ, cô lại bắt đầu mong đợi sự tồn tại của một sinh linh.
Diệp Phồn Tinh gật đầu nói: "Ừm."
Sinh con là chuyện rất cực khổ, mang thai chín tháng mười ngày, mang thai đồng nghĩa bước một chân vào cửa sinh tử, nhưng Diệp Phồn Tinh tình nguyện vì anh làm tất cả.
Lúc ăn cơm, car nhà ngồi trò chuyện với nhau, nghe nói Phó Cảnh Ngộ muốn đem Phồn Tinh đi cùng, cả nhà đều giơ hai tay hai chân tán thành, bà Phó nói: "Được đó! Nhân cơ hội này, gia tăng tốc độ. Nhanh chóng có con..."
Diệp Phồn Tinh đang uống canh, bị lời này của bà Phó nói làm cho ho sặc sụa.
Liền ngay cả ăn cơm cũng muốn thảo luận vấn đề sinh con... Cái này cũng quá đáng sợ.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, biết cô chưa muốn có con,anh nói với mẹ mình: " Khả năng con vẫn phải ở bên kia một khoảng thời gian dài nữa, Phồn Tinh chỉ có một mình nên tạm thời bọn con chưa muốn có con."
"..." Diệp Phồn Tinh không dám tin nhìn về phía anh, không nghĩ tới anh lại... Lại nói cái này.
Anh là vì cô nên mới nói như vậy phải không?
Bà Phó nói: "Có bố mẹ ở đây, con không có ở đây thì liên quan gì."
"Mẹ." Phó Cảnh Ngộ vừa cứng vừa mềm, " Con hy vọng lúc vợ con mang thai con có thể ở bên cạnh chăm sóc cho cô ấy, mà sinh con không phải là chuyện của một người, mẹ nói có đúng không?"
"..." Bà Phó rất muốn bế cháu, nghe Phó Cảnh Ngộ nói như vậy, đương nhiên là có chút không vui.
Nhưng Phó Cảnh Ngộ nói như vậy không phải không có lý, bà cũng không phản bác.
Chỉ có điều Diệp Phồn Tinh vẫn cảm thấy mẹ chồng có chút không vui.
Dù sao mẹ chồng cô cũng đã mong chờ đứa bé này rất lâu rồi.
Ăn cơm xong, Diệp Phồn Tinh đi theo Phó Cảnh Ngộ trở về phòng, cô hỏi: " Ngững gì anh nói với mẹ là nghiêm túc thật sao? Chuyeenj chưa muốn có con ý..."
"Thật! "
Diệp Phồn Tinh đi theo sau lưng anh, nhìn bóng lưng cao lớn của anh, lấy dũng khí nói: "Thật ra chúng ta có thể sinh con mà."
Gần đây cô đã nghĩ thông suốt.
Phó Cảnh Ngộ ngồi xuống ghế sa lon, nhìn Diệp Phồn Tinh, đưa tay kéo cô ngồi xuống đùi mình, " Em vẫn còn nhỏ, không cần vội."
Anh cảm thấy mình không thể ích kỷ như vậy.
Mặc dù hắn trước đây anh từng muốn có một đứa con cùng cô.
Nhưng lúc này bắt cô từ bỏ mọi thứ để làm mẹ thật sự không công bằng với cô! Vợ anh còn trẻ, vợ anh cũng cần phải có tương lai, có sự nghiêng của cô. Anh không thể vì sự ích kỷ của bản thân và ham muốn của người nhà anh mà bẻ đi đôi cánh của cô được.
"Ông xã." Diệp Phồn Tinh nói: " Chúng ta sinh một đứa con đi? Gần đây em nghĩ, nếu như chúng ta có một đứa con thì sẽ thế nào? Là trai hay gái, có đáng yêu không?"
" Em thật muốn sinh con à?" Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, cảm thấy khó tin.
Lúc trước vì không muốn sinh con mà cô giấu anh uống thuốc tránh thai.
Nhưng bây giờ, cô lại bắt đầu mong đợi sự tồn tại của một sinh linh.
Diệp Phồn Tinh gật đầu nói: "Ừm."
Sinh con là chuyện rất cực khổ, mang thai chín tháng mười ngày, mang thai đồng nghĩa bước một chân vào cửa sinh tử, nhưng Diệp Phồn Tinh tình nguyện vì anh làm tất cả.
/1829
|