Anh mặc Âu phục, nghiêm túc đứng ở nơi đó.
Diệp Phồn Tinh nhìn đồng hồ, không nghĩ tới anh vừa nói bận mà đã đến rồi!
Cũng không gọi điện thoại trước cho mình.
Cô định đi qua, lại nhìn thấy một người phụ nữ đi tới, đứng ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, nói chuyện với anh, nhìn hai người rất vui vẻ.
"..."
Chắc là tình cờ gặp người quen thôi phải không?
Diệp Phồn Tinh cũng không tiện đi tới quấy rầy, lúc này điện thoại của cô có cuộc gọi đến, là Phó Cảnh Ngộ gọi, cô nghe máy, cô chưa kịp mở miệng, thì đã nghe thấy Phó Cảnh Ngộ nói: " Anh còn bận việc, lát nữa mới tới được, em đang ở đâu?"
Diệp Phồn Tinh lúc này chỉ muốn hỏi một câu: Anh đang ở đâu đấy anh?
Không biết tại sao, thời khắc này, cô đột nhiên cảm giác trái tim mình như bị trăm nghìn cây kim đang đâm vào, đau đớn không biết phải nói gì.
Cô cho là anh tới tìm cô, nhưng thì ra không phải, chẳng qua anh chỉ cùng người khác tới nơi này, cô ngẫu nhiên nhìn thấy anh mà thôi.
Rõ ràng cô đã gửi địa chỉ cho anh nhưng kết quả anh căn bản không thèm để ý.
Có một loại cảm giác bị phản bội và lừa dối không thể đè nén được bùng phát làm cho Diệp Phồn Tinh trực tiếp cúp điện thoại.
Phó Cảnh Ngộ hơi sững lại.
Người phụ nữ bên cạnh mở miệng, hỏi "Cảnh Ngộ? Anh bận việc gì sao?"
Cả ngày hôm nay cứ thấy anh nhìn thời gian.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Cũng không có gì, cô cứ tiếp tục nói đi."
Ngôn An nhìn Diệp Phồn Tinh, cảm giác được Diệp Phồn Tinh không vui, "chị Tinh ơi, chị không sao chứ"
"Chị không sao." Diệp Phồn Tinh nhìn thấy chồng của cô và người phụ nữ kia tiếp tục trò chuyện, trong lòng chua xót, nhịn không được bật cười.
Thì ra cô chẳng là gì cả!
Đã như vậy, thì tại sao còn gọi cô qua bên này?
Cô cầm tay Ngôn An, về tới phòng ăn, cô cầm túi xách của mình lên, nói với Mục Triệt: "Chúng ta trở về đi thôi."
Bọn họ đã ăn cơm xong, ở nơi này chờ Phó Cảnh Ngộ tới đón cô, nhưng hiện tại cô không muốn chờ nữa!
Cô đột nhiên phát hiện, có lúc, có một số việc không bằng không biết còn tốt hơn.
Tận mắt thấy anh và người phụ nữ khác ở bên nhau, mà anh lại lấy công việc ra làm cái cớ để lừa cô, thật sự quá châm chọc.
Mục Triệt hỏi: "Không đợi chồng cô à?"
" Anh ấy bận việc, không tới được, cứ kệ anh ấy đi! Tôi tự về được!"
"Bạn tôi cũng ở gần đây, cô có muốn tới làm quen không? Đều là người nổi tiếng trong giới của chúng ta cả. Đằng nào bây giờ cô có về thì vị kia nhà cô cũng chưa về nhà đâu! Một mình buồn lắm " Mục Triệt đề nghị.
Công việc của anh ta và Diệp Phồn Tinh giống nhau, cho nên có rất nhiều đề tài chung.
Diệp Phồn Tinh gật đầu, "Được."
Diệp Phồn Tinh phát hiện, Mục Triệt quen biết rất rộng, trừ anh ta ra cô cũng không quen biết ai khác.
Cho nên đi xem một chút cũng tốt.
Quan trọng là, hôm nay cô có chút không thoải mái, trở về cũng không biết làm cái gì.
Bạn bè của Mục Triệt đang ở quán Karaoke, Diệp Phồn Tinh đi qua, Mục Triệt giới thiệu với bọn họ về thân phận của Diệp Phồn Tinh, cũng giới thiệu Diệp Phồn Tinh với bọn họ.
Có người nhìn Mục Triệt, cười nói: " Cái đồ trọng sắc khinh bạn này, vứt bạn bè ở chỗ này mặc kệ không thèm quan tâm, thì ra là chạy theo mỹ nữ "
"Nào có?" Mục Triệt nói: "Không phải tôi tới rồi sao?"
Anh ta quay đầu lại, nhìn Diệp Phồn Tinh, "Chúng ta ngồi đây một lúc nhé? Đằng nào vẫn còn sớm."
"Được." Diệp Phồn Tinh cùng Ngôn An ngồi xuống bên cạnh, nghe bọn họ ở bên kia quỷ khóc sói tru.
Âm thanh trong phòng bao rất lớn, nhưng Diệp Phồn Tinh lại cảm thấy nội tâm tĩnh lặng trống rỗng đến đáng sợ, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh của người phụ nữ kia nói chuyện với Phó Cảnh Ngộ.
Đang lúc này, điện thoại nắm trong cô lại đổ chuông, lại là điện thoại của Phó Cảnh Ngộ gọi.
Diệp Phồn Tinh nhìn đồng hồ, không nghĩ tới anh vừa nói bận mà đã đến rồi!
Cũng không gọi điện thoại trước cho mình.
Cô định đi qua, lại nhìn thấy một người phụ nữ đi tới, đứng ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, nói chuyện với anh, nhìn hai người rất vui vẻ.
"..."
Chắc là tình cờ gặp người quen thôi phải không?
Diệp Phồn Tinh cũng không tiện đi tới quấy rầy, lúc này điện thoại của cô có cuộc gọi đến, là Phó Cảnh Ngộ gọi, cô nghe máy, cô chưa kịp mở miệng, thì đã nghe thấy Phó Cảnh Ngộ nói: " Anh còn bận việc, lát nữa mới tới được, em đang ở đâu?"
Diệp Phồn Tinh lúc này chỉ muốn hỏi một câu: Anh đang ở đâu đấy anh?
Không biết tại sao, thời khắc này, cô đột nhiên cảm giác trái tim mình như bị trăm nghìn cây kim đang đâm vào, đau đớn không biết phải nói gì.
Cô cho là anh tới tìm cô, nhưng thì ra không phải, chẳng qua anh chỉ cùng người khác tới nơi này, cô ngẫu nhiên nhìn thấy anh mà thôi.
Rõ ràng cô đã gửi địa chỉ cho anh nhưng kết quả anh căn bản không thèm để ý.
Có một loại cảm giác bị phản bội và lừa dối không thể đè nén được bùng phát làm cho Diệp Phồn Tinh trực tiếp cúp điện thoại.
Phó Cảnh Ngộ hơi sững lại.
Người phụ nữ bên cạnh mở miệng, hỏi "Cảnh Ngộ? Anh bận việc gì sao?"
Cả ngày hôm nay cứ thấy anh nhìn thời gian.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Cũng không có gì, cô cứ tiếp tục nói đi."
Ngôn An nhìn Diệp Phồn Tinh, cảm giác được Diệp Phồn Tinh không vui, "chị Tinh ơi, chị không sao chứ"
"Chị không sao." Diệp Phồn Tinh nhìn thấy chồng của cô và người phụ nữ kia tiếp tục trò chuyện, trong lòng chua xót, nhịn không được bật cười.
Thì ra cô chẳng là gì cả!
Đã như vậy, thì tại sao còn gọi cô qua bên này?
Cô cầm tay Ngôn An, về tới phòng ăn, cô cầm túi xách của mình lên, nói với Mục Triệt: "Chúng ta trở về đi thôi."
Bọn họ đã ăn cơm xong, ở nơi này chờ Phó Cảnh Ngộ tới đón cô, nhưng hiện tại cô không muốn chờ nữa!
Cô đột nhiên phát hiện, có lúc, có một số việc không bằng không biết còn tốt hơn.
Tận mắt thấy anh và người phụ nữ khác ở bên nhau, mà anh lại lấy công việc ra làm cái cớ để lừa cô, thật sự quá châm chọc.
Mục Triệt hỏi: "Không đợi chồng cô à?"
" Anh ấy bận việc, không tới được, cứ kệ anh ấy đi! Tôi tự về được!"
"Bạn tôi cũng ở gần đây, cô có muốn tới làm quen không? Đều là người nổi tiếng trong giới của chúng ta cả. Đằng nào bây giờ cô có về thì vị kia nhà cô cũng chưa về nhà đâu! Một mình buồn lắm " Mục Triệt đề nghị.
Công việc của anh ta và Diệp Phồn Tinh giống nhau, cho nên có rất nhiều đề tài chung.
Diệp Phồn Tinh gật đầu, "Được."
Diệp Phồn Tinh phát hiện, Mục Triệt quen biết rất rộng, trừ anh ta ra cô cũng không quen biết ai khác.
Cho nên đi xem một chút cũng tốt.
Quan trọng là, hôm nay cô có chút không thoải mái, trở về cũng không biết làm cái gì.
Bạn bè của Mục Triệt đang ở quán Karaoke, Diệp Phồn Tinh đi qua, Mục Triệt giới thiệu với bọn họ về thân phận của Diệp Phồn Tinh, cũng giới thiệu Diệp Phồn Tinh với bọn họ.
Có người nhìn Mục Triệt, cười nói: " Cái đồ trọng sắc khinh bạn này, vứt bạn bè ở chỗ này mặc kệ không thèm quan tâm, thì ra là chạy theo mỹ nữ "
"Nào có?" Mục Triệt nói: "Không phải tôi tới rồi sao?"
Anh ta quay đầu lại, nhìn Diệp Phồn Tinh, "Chúng ta ngồi đây một lúc nhé? Đằng nào vẫn còn sớm."
"Được." Diệp Phồn Tinh cùng Ngôn An ngồi xuống bên cạnh, nghe bọn họ ở bên kia quỷ khóc sói tru.
Âm thanh trong phòng bao rất lớn, nhưng Diệp Phồn Tinh lại cảm thấy nội tâm tĩnh lặng trống rỗng đến đáng sợ, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh của người phụ nữ kia nói chuyện với Phó Cảnh Ngộ.
Đang lúc này, điện thoại nắm trong cô lại đổ chuông, lại là điện thoại của Phó Cảnh Ngộ gọi.
/1829
|