*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đều là tại em hết." Diệp Phồn Tinh nói: "Nếu như Ngôn An xảy ra chuyện gì thì chắc chắn Cố Khải sẽ hận em đến chết."
Còn có Ngôn gia, khẳng định sẽ lột da cô.
Phó Cảnh Ngộ xoa xoa đầu của cô, "Có chuyện gì xảy ra đi nữa thì còn có anh gánh cho em cơ mà, Lo gì?"
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn về phía anh, ánh mắt cô tràn đầy phòng bị, "Hôm nay em nói với anh như thế mà anh còn tới tìm em làm cái gì?"
Khi đó, sau khi nói chuyện điện thoại với anh xong cô đã vô cùng hối hận.
Vừa nghĩ tới việc cô cùng Phó Cảnh Ngộ từ nay về sau sẽ vạch rõ ranh giới, không còn bên nhau nữa, cô lại đau lòng đến tan vỡ tâm can.
Phó Cảnh Ngộ trầm mặc một chút, vươn tay ra, cầm tay cô, "Hôm nay anh nhiều việc, vốn tưởng đến đúng hẹn với em, kết quả lại bị trễ giờ. Có phải em giận anh vì anh đến muộn không?"
"Ai biết anh là bận rộn hay là bận ở bên người phụ nữ khác? Anh nghĩ rằng em không thấy sao?"
Cô đã tận mắt nhìn thấy anh ở bên người phụ nữ khác.
Vẫn còn ở đó lừa cô.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy vợ tủi thân, tròng mắt ướt át, nói: "Cho nên, em thấy rồi?"
"Đúng! Chắc anh không nghĩ tới phải không?!" Diệp Phồn Tinh nói: " Em gửi cho anh địa chỉ, ngay cả anh không thèm nhìn, căn bản anh không thèm để ý. Anh coi em không ra gì có phải không?!"
Vừa vặn lúc này điện thoại vang lên, là Tưởng Sâm gọi tới.
Phó Cảnh Ngộ tiếp điện thoại, "Tưởng Sâm."
Nghe được là điện thoại của Tưởng Sâm, Diệp Phồn Tinh lên tinh thần, nhìn chằm chằm Phó Cảnh Ngộ.
Mơ hồ nghe âm thanh trong điện thoại của Tưởng Sâm vang lên: " Anh Phó, Cô Ngôn đã về nhà rồi."
"..." Nghe đến đó, Diệp Phồn Tinh cảm giác như mình đã sợ bóng sợ gió một trận, dây thần kinh đang căng như dây đàn cũng được N
nới lỏng.
Cô nghe điện thoại, "Cố tổng."
Cố Khải thấy Diệp Phồn Tinh bắt máy, mới vừa rồi anh ta cũng đã nói chuyện qua với Tưởng Sâm, biết cô đang lo lắng cho vợ mình, nói: "An An đã tự về nhà rồi, tôi dạy qua cho cô ấy cách bắt xe về nhà, cho nên cô ấy tự biết đón xe về nhà, An An quên không nói với cô một tiếng, tôi thay cô ấy xin lỗi cô."
Dù sao Ngôn An không suy nghĩ nhiều như vậy, cả ngày hôm nay không thấy Cố khải nên nhớ anh tự ngồi xe về nhà chờ anh về.
"Đều là tại em hết." Diệp Phồn Tinh nói: "Nếu như Ngôn An xảy ra chuyện gì thì chắc chắn Cố Khải sẽ hận em đến chết."
Còn có Ngôn gia, khẳng định sẽ lột da cô.
Phó Cảnh Ngộ xoa xoa đầu của cô, "Có chuyện gì xảy ra đi nữa thì còn có anh gánh cho em cơ mà, Lo gì?"
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn về phía anh, ánh mắt cô tràn đầy phòng bị, "Hôm nay em nói với anh như thế mà anh còn tới tìm em làm cái gì?"
Khi đó, sau khi nói chuyện điện thoại với anh xong cô đã vô cùng hối hận.
Vừa nghĩ tới việc cô cùng Phó Cảnh Ngộ từ nay về sau sẽ vạch rõ ranh giới, không còn bên nhau nữa, cô lại đau lòng đến tan vỡ tâm can.
Phó Cảnh Ngộ trầm mặc một chút, vươn tay ra, cầm tay cô, "Hôm nay anh nhiều việc, vốn tưởng đến đúng hẹn với em, kết quả lại bị trễ giờ. Có phải em giận anh vì anh đến muộn không?"
"Ai biết anh là bận rộn hay là bận ở bên người phụ nữ khác? Anh nghĩ rằng em không thấy sao?"
Cô đã tận mắt nhìn thấy anh ở bên người phụ nữ khác.
Vẫn còn ở đó lừa cô.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy vợ tủi thân, tròng mắt ướt át, nói: "Cho nên, em thấy rồi?"
"Đúng! Chắc anh không nghĩ tới phải không?!" Diệp Phồn Tinh nói: " Em gửi cho anh địa chỉ, ngay cả anh không thèm nhìn, căn bản anh không thèm để ý. Anh coi em không ra gì có phải không?!"
Vừa vặn lúc này điện thoại vang lên, là Tưởng Sâm gọi tới.
Phó Cảnh Ngộ tiếp điện thoại, "Tưởng Sâm."
Nghe được là điện thoại của Tưởng Sâm, Diệp Phồn Tinh lên tinh thần, nhìn chằm chằm Phó Cảnh Ngộ.
Mơ hồ nghe âm thanh trong điện thoại của Tưởng Sâm vang lên: " Anh Phó, Cô Ngôn đã về nhà rồi."
"..." Nghe đến đó, Diệp Phồn Tinh cảm giác như mình đã sợ bóng sợ gió một trận, dây thần kinh đang căng như dây đàn cũng được N
nới lỏng.
Cô nghe điện thoại, "Cố tổng."
Cố Khải thấy Diệp Phồn Tinh bắt máy, mới vừa rồi anh ta cũng đã nói chuyện qua với Tưởng Sâm, biết cô đang lo lắng cho vợ mình, nói: "An An đã tự về nhà rồi, tôi dạy qua cho cô ấy cách bắt xe về nhà, cho nên cô ấy tự biết đón xe về nhà, An An quên không nói với cô một tiếng, tôi thay cô ấy xin lỗi cô."
Dù sao Ngôn An không suy nghĩ nhiều như vậy, cả ngày hôm nay không thấy Cố khải nên nhớ anh tự ngồi xe về nhà chờ anh về.
/1829
|