Ngay cả khi cô ghét Tô Lâm Hoan như vậy, cũng chưa từng ra tay với cô ta, như thế càng không có chuyện cô ra tay đánh người không quen biết.
Diệp Phồn Tinh nói: " Bởi vì cô ta quá đáng ghét."
Từng bước từng bước giống như con bệnh thần kinh trốn trại.
Cô cũng không biết lúc nào liền chọc phải phiền toái.
Diệp Phồn Tinh nói chuyện với Ngôn Triết, Mục Triệt đi tới, nhìn Diệp Phồn Tinh, nói: " Tú Uyên chỉ bị thương nhẹ, hẳn không có chuyện gì lớn, tiền thuốc thang tôi đi giúp cô thanh toán."
Dù sao cũng là Diệp Phồn Tinh đánh người, hiện tại Tú Uyên bị thương, chung quy cô cũng phải chịu trách nhiệm.
Diệp Phồn Tinh nói: "Không cần đâu, để tự tôi tự đi thanh toán được."
Cô Nhận lấy hóa đơn từ trong tay Mục Triệt ra chỗ đóng tiền viện phí.
Ngôn Triết đi theo sau lưng Diệp Phồn Tinh, cô ấm ức nói: " Anh nói xem, lần sau lúc người ta bắt nạt tôi, có phải tôi cứ phải nhịn đi cho qua chuyện không? Nếu không, còn toàn bộ đều là lỗi của tôi."
Ngôn Triết không lên tiếng, nhìn Diệp Phồn Tinh nộp tiền, đi trở về, bộ dáng gần như muốn òa khóc, biết cô nhất định là đang chịu ủy khuất.
" Cô ta bắt nạt em như thế nào? "
"Đằng nào cũng qua rồi, tôi không muốn nói nữa."
"Làm sao lại không nói chứ?" Vẻ mặt Ngôn Triết thành thật nói: "Cảnh Ngộ không ở chỗ này, coi như là anh em của cậu ấy, em bị bắt nạt, đương nhiên anh phải đòi lại công bằng cho em! Bằng không sau này Cảnh Ngộ không trách anh mới là lạ."
Diệp Phồn Tinh cúi đầu, " Cô ta nói tôi bò lên giường của rất nhiều đàn ông, nói tôi vì để có thể tiếng mà quyến rũ Mục Triệt. Tôi giải thích cô ta lại chửi tôi là con điếm."
Cô còn chưa tròn 20, bị người ta mắng là con điếm thì trong lòng làm sao có thể chịu nổi?
Ngôn Triết nghe Diệp Phồn Tinh nói xong, trong mắt lóe lên một tia hung ác, liền ngay cả Diệp Phồn Tinh cũng cảm giác được mùi sát khí.
Anh cũng không nói gì, trực tiếp sải bước đi, Diệp Phồn Tinh nhìn theo bóng lưng của Ngôn Triết, đi theo anh ta.
...
Tú Uyên ở trong phòng bệnh, mấy người chị em của cô ta đều xúm vào, " Tú Uyên, cậu không việc gì phải sợ, lần này thì con Sữa đó chết chắc rồi, bọn mình sẽ đòi lại công bằng cho cậu."
"Đúng vậy!, con ranh đấy tưởng mình là ai chứ, vô pháp vô thiên, cũng chỉ là loại não tàn lấy thân để nổi tiếng, tưởng mình có gì đặc biệt hơn người à..."
"..."
Bọn họ đang nhao nhao như cái chợ thì cửa phòng bệnh bị một cước đạp ra.
Diệp Phồn Tinh nói: " Bởi vì cô ta quá đáng ghét."
Từng bước từng bước giống như con bệnh thần kinh trốn trại.
Cô cũng không biết lúc nào liền chọc phải phiền toái.
Diệp Phồn Tinh nói chuyện với Ngôn Triết, Mục Triệt đi tới, nhìn Diệp Phồn Tinh, nói: " Tú Uyên chỉ bị thương nhẹ, hẳn không có chuyện gì lớn, tiền thuốc thang tôi đi giúp cô thanh toán."
Dù sao cũng là Diệp Phồn Tinh đánh người, hiện tại Tú Uyên bị thương, chung quy cô cũng phải chịu trách nhiệm.
Diệp Phồn Tinh nói: "Không cần đâu, để tự tôi tự đi thanh toán được."
Cô Nhận lấy hóa đơn từ trong tay Mục Triệt ra chỗ đóng tiền viện phí.
Ngôn Triết đi theo sau lưng Diệp Phồn Tinh, cô ấm ức nói: " Anh nói xem, lần sau lúc người ta bắt nạt tôi, có phải tôi cứ phải nhịn đi cho qua chuyện không? Nếu không, còn toàn bộ đều là lỗi của tôi."
Ngôn Triết không lên tiếng, nhìn Diệp Phồn Tinh nộp tiền, đi trở về, bộ dáng gần như muốn òa khóc, biết cô nhất định là đang chịu ủy khuất.
" Cô ta bắt nạt em như thế nào? "
"Đằng nào cũng qua rồi, tôi không muốn nói nữa."
"Làm sao lại không nói chứ?" Vẻ mặt Ngôn Triết thành thật nói: "Cảnh Ngộ không ở chỗ này, coi như là anh em của cậu ấy, em bị bắt nạt, đương nhiên anh phải đòi lại công bằng cho em! Bằng không sau này Cảnh Ngộ không trách anh mới là lạ."
Diệp Phồn Tinh cúi đầu, " Cô ta nói tôi bò lên giường của rất nhiều đàn ông, nói tôi vì để có thể tiếng mà quyến rũ Mục Triệt. Tôi giải thích cô ta lại chửi tôi là con điếm."
Cô còn chưa tròn 20, bị người ta mắng là con điếm thì trong lòng làm sao có thể chịu nổi?
Ngôn Triết nghe Diệp Phồn Tinh nói xong, trong mắt lóe lên một tia hung ác, liền ngay cả Diệp Phồn Tinh cũng cảm giác được mùi sát khí.
Anh cũng không nói gì, trực tiếp sải bước đi, Diệp Phồn Tinh nhìn theo bóng lưng của Ngôn Triết, đi theo anh ta.
...
Tú Uyên ở trong phòng bệnh, mấy người chị em của cô ta đều xúm vào, " Tú Uyên, cậu không việc gì phải sợ, lần này thì con Sữa đó chết chắc rồi, bọn mình sẽ đòi lại công bằng cho cậu."
"Đúng vậy!, con ranh đấy tưởng mình là ai chứ, vô pháp vô thiên, cũng chỉ là loại não tàn lấy thân để nổi tiếng, tưởng mình có gì đặc biệt hơn người à..."
"..."
Bọn họ đang nhao nhao như cái chợ thì cửa phòng bệnh bị một cước đạp ra.
/1829
|