Lửng mật
Diệp Phồn Tinh quẫn bách, "anh nghĩ gì vậy chứ? Còn nữa, anh bận rộn như vậy, làm sao đột nhiên lại tới?"
"Biết em gặp rắc rối ở bên này cho nên tới xem một chút." Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, nhớ tới chuyện cô bị ủy khuất, " Anh không yên tâm."
Diệp Phồn Tinh nói: "Đã không sao nữa rồi. Mọi người đều rất chiếu cố em."
Người nhà họ rất tốt với cô, đổi lại lúc trước, Diệp Phồn Tinh căn bản không dám tưởng tượng.
Phó Cảnh Ngộ gật đầu một cái, tận mắt thấy cô anh mới có thể yên tâm hơn một chút.
"Thức dậy đi."
Diệp Phồn Tinh vội vàng bò dậy, mặc quần áo vào, đi theo Phó Cảnh Ngộ xuống lầu dưới, mới phát hiện Ngôn An cũng quay về rồi.
"Chị Tinh ơi." Ngôn An vui vẻ nhìn Diệp Phồn Tinh, chạy đến trước mặt cô.
Diệp Phồn Tinh tò mò hỏi: "Không phải An An đang ở Thân thành sao? Tại sao cũng tới?"
Phó Cảnh Ngộ nói: " Anh mang em ấy về "
Diệp Phồn Tinh cầm tay Ngôn An, ngồi xuống ghế, hai người nhìn như chị em gái ruột vậy.
Ngôn Triết nhìn em gái nhà mình, nở nụ cười.
Bởi vì Phó Cảnh Ngộ qua đây, bọn họ rảnh rỗi không có việc gì, nên đi phía sau bờ hồ câu cá, Diệp Phồn Tinh và Ngôn An cũng đi theo.
Phó Cảnh Ngộ và Ngôn Triết ngồi ở chỗ đó, một bên câu cá một bên nói chuyện.
Diệp Phồn Tinh và Ngôn An ngồi dưới cây to tránh nắng, nghe Phó Cảnh Ngộ nói với Ngôn Triết: "Chuyện lần này, cám ơn cậu! Nếu không có cậu, chắc vợ tôi đã phải chịu ấm ức rồi. Cô ấy lúc nào cũng cố chấp, có gặp phải chuyện gì cũng không chịu nói với tôi."
Ngôn Triết nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ nghiêm túc nói cám ơn mình, mất tự nhiên nói " Cậu đừng làm cho tôi phải mất hứng nữa! Tôi với cậu là quân hệ gì mà còn khách sáo như vậy. Chúng ta mới quen biết ngày một ngày hai sao? Ngôn An quý Phồn Tinh như vậy, tôi cũng coi cô ấy là em gái mình. Tự nhiên không thể để cho Phồn bị bắt nạt được. Chỉ là... Tối hôm qua bị bố tôi đánh cho một trận, bây giờ còn đau."
Diệp Phồn Tinh quẫn bách, "anh nghĩ gì vậy chứ? Còn nữa, anh bận rộn như vậy, làm sao đột nhiên lại tới?"
"Biết em gặp rắc rối ở bên này cho nên tới xem một chút." Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, nhớ tới chuyện cô bị ủy khuất, " Anh không yên tâm."
Diệp Phồn Tinh nói: "Đã không sao nữa rồi. Mọi người đều rất chiếu cố em."
Người nhà họ rất tốt với cô, đổi lại lúc trước, Diệp Phồn Tinh căn bản không dám tưởng tượng.
Phó Cảnh Ngộ gật đầu một cái, tận mắt thấy cô anh mới có thể yên tâm hơn một chút.
"Thức dậy đi."
Diệp Phồn Tinh vội vàng bò dậy, mặc quần áo vào, đi theo Phó Cảnh Ngộ xuống lầu dưới, mới phát hiện Ngôn An cũng quay về rồi.
"Chị Tinh ơi." Ngôn An vui vẻ nhìn Diệp Phồn Tinh, chạy đến trước mặt cô.
Diệp Phồn Tinh tò mò hỏi: "Không phải An An đang ở Thân thành sao? Tại sao cũng tới?"
Phó Cảnh Ngộ nói: " Anh mang em ấy về "
Diệp Phồn Tinh cầm tay Ngôn An, ngồi xuống ghế, hai người nhìn như chị em gái ruột vậy.
Ngôn Triết nhìn em gái nhà mình, nở nụ cười.
Bởi vì Phó Cảnh Ngộ qua đây, bọn họ rảnh rỗi không có việc gì, nên đi phía sau bờ hồ câu cá, Diệp Phồn Tinh và Ngôn An cũng đi theo.
Phó Cảnh Ngộ và Ngôn Triết ngồi ở chỗ đó, một bên câu cá một bên nói chuyện.
Diệp Phồn Tinh và Ngôn An ngồi dưới cây to tránh nắng, nghe Phó Cảnh Ngộ nói với Ngôn Triết: "Chuyện lần này, cám ơn cậu! Nếu không có cậu, chắc vợ tôi đã phải chịu ấm ức rồi. Cô ấy lúc nào cũng cố chấp, có gặp phải chuyện gì cũng không chịu nói với tôi."
Ngôn Triết nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ nghiêm túc nói cám ơn mình, mất tự nhiên nói " Cậu đừng làm cho tôi phải mất hứng nữa! Tôi với cậu là quân hệ gì mà còn khách sáo như vậy. Chúng ta mới quen biết ngày một ngày hai sao? Ngôn An quý Phồn Tinh như vậy, tôi cũng coi cô ấy là em gái mình. Tự nhiên không thể để cho Phồn bị bắt nạt được. Chỉ là... Tối hôm qua bị bố tôi đánh cho một trận, bây giờ còn đau."
/1829
|