Diệp Phồn Tinh nói: "Nhớ nhiều bao nhiêu?"
" Nhớ đến mức muốn đè em xuống giường."
Phó Cảnh Ngộ vẫn còn đang ôm Diệp Phồn Tinh thì từ ngoài cửa có hai người đột nhiên đi tới, "Cảnh Ngộ?"
Là giọng của bà Phó.
Nhìn lại một cái, còn có cả ông Phó cũng ở bên cạnh bà Phó.
Hai ông bà đều không nghĩ tới vừa tới đã thấy một màn như vậy, có chút kinh ngạc.
Diệp Phồn Tinh: "..."
Ông Phó nói rất ít, có một loại cảm giác cao thâm khó lường, ở bên ngoài lại làm người ta tôn trọng cực độ
Liền như vậy, bị hai vị trưởng bối thấy được bộ dáng tán tỉnh của bọn họ, Diệp Phồn Tinh cảm giác tai mình nóng lên, lập tức đẩy Phó Cảnh Ngộ ra.
So với sự lúng túng của Diệp Phồn Tinh, thì Phó Cảnh Ngộ lại ngược lại, anh vô cùng lãnh đạm bình tĩnh, "Cha, mẹ, sao hai người lại tới đây?"
Da mặt của anh càng dầy, Diệp Phồn Tinh không thể không nói thầm trong lòng: Bội phục.
Ông Phó nói: "Ghé thăm các con một chút."
Ông ấy cũng không có ý kiến gì đối với chuyện vừa nhìn thấy, cả nhà vào cửa.
Bọn họ đi vào, đem Bóng Đèn Nhỏ cùng tới, Diệp Phồn Tinh ôm Bóng Đèn Nhỏ vào trong ngực, ở trong phòng đi tới đi lui, nghe ông Phó và bà Phó ngồi ở ghế sa lon, cùng Phó Cảnh Ngộ nói chuyện.
Mặc dù Phó Cảnh Ngộ là tổng giám đốc của tập đoàn, nhưng từ khi Phó Cảnh Ngộ đi sáng bên kia công tác, tất cả mọi chuyện đều chuyển lại cho mọi người cùng quản lý, bình thường thi thoảng ông Phó mới hỏi đến chuyện công việc, bọn họ ở đó bàn về công việc, Diệp Phồn Tinh cũng nghe không hiểu, chẳng qua chỉ ôm lấy Bóng Đèn Nhỏ đi tới đi lui.
Tiểu tử mỗi lần thấy cô liền cười rất vui vẻ, rất thỏa mãn, phảng phất như trẻ con được ăn kẹo.
Diệp Phồn Tinh hướng về phía nhóc mỉm cười, "Ngoan, bảo bối gọi mẹ đi nào."
"A!" Gọi mẹ đương nhiên là điều không có khả năng vào lúc này.
Nhưng mà nhìn ra được nhóc dường như có chuyện muốn nói với Diệp Phồn Tinh.
" Nhớ đến mức muốn đè em xuống giường."
Phó Cảnh Ngộ vẫn còn đang ôm Diệp Phồn Tinh thì từ ngoài cửa có hai người đột nhiên đi tới, "Cảnh Ngộ?"
Là giọng của bà Phó.
Nhìn lại một cái, còn có cả ông Phó cũng ở bên cạnh bà Phó.
Hai ông bà đều không nghĩ tới vừa tới đã thấy một màn như vậy, có chút kinh ngạc.
Diệp Phồn Tinh: "..."
Ông Phó nói rất ít, có một loại cảm giác cao thâm khó lường, ở bên ngoài lại làm người ta tôn trọng cực độ
Liền như vậy, bị hai vị trưởng bối thấy được bộ dáng tán tỉnh của bọn họ, Diệp Phồn Tinh cảm giác tai mình nóng lên, lập tức đẩy Phó Cảnh Ngộ ra.
So với sự lúng túng của Diệp Phồn Tinh, thì Phó Cảnh Ngộ lại ngược lại, anh vô cùng lãnh đạm bình tĩnh, "Cha, mẹ, sao hai người lại tới đây?"
Da mặt của anh càng dầy, Diệp Phồn Tinh không thể không nói thầm trong lòng: Bội phục.
Ông Phó nói: "Ghé thăm các con một chút."
Ông ấy cũng không có ý kiến gì đối với chuyện vừa nhìn thấy, cả nhà vào cửa.
Bọn họ đi vào, đem Bóng Đèn Nhỏ cùng tới, Diệp Phồn Tinh ôm Bóng Đèn Nhỏ vào trong ngực, ở trong phòng đi tới đi lui, nghe ông Phó và bà Phó ngồi ở ghế sa lon, cùng Phó Cảnh Ngộ nói chuyện.
Mặc dù Phó Cảnh Ngộ là tổng giám đốc của tập đoàn, nhưng từ khi Phó Cảnh Ngộ đi sáng bên kia công tác, tất cả mọi chuyện đều chuyển lại cho mọi người cùng quản lý, bình thường thi thoảng ông Phó mới hỏi đến chuyện công việc, bọn họ ở đó bàn về công việc, Diệp Phồn Tinh cũng nghe không hiểu, chẳng qua chỉ ôm lấy Bóng Đèn Nhỏ đi tới đi lui.
Tiểu tử mỗi lần thấy cô liền cười rất vui vẻ, rất thỏa mãn, phảng phất như trẻ con được ăn kẹo.
Diệp Phồn Tinh hướng về phía nhóc mỉm cười, "Ngoan, bảo bối gọi mẹ đi nào."
"A!" Gọi mẹ đương nhiên là điều không có khả năng vào lúc này.
Nhưng mà nhìn ra được nhóc dường như có chuyện muốn nói với Diệp Phồn Tinh.
/1039
|