Cũng không thể trách Diên Vương gia được.
Bản thân Ngư Ngọc Xuân không có cảm giác tồn tại, cũng không bị tịch biên gia sản, thật sự không có cách nào làm người khác chú ý.
Diên Vương gia suy nghĩ một lúc nói: Lúc Hoàng Huynh di giá, hắn không đi theo, nếu không khuất phục uy quyền của Thao Vương thì cũng rớt đầu mà thôi. Sao thế? Tuyên phủ có giao tình với hắn?
Người hầu nói: Ngư thị lang là phụ thân nhị nãi nãi nhà chúng tôi.
Đến cả tên cũng không biết, phải dùng có chút nhan sắc để hình dung phụ thân sao?
Diên Vương gia vốn là người lười quan tâm đến chuyện nhà người khác, lại cảm thấy có thể lôi kéo nhị nãi nãi, liền hỏi: Nhị nãi nãi là vị nào?
Người hầu nói: Là tiểu phu nhân của Nhị gia.
….. Ta đã gặp chưa nhỉ?
Hôm tịch biên gia sản, cũng đúng là ngày nàng ấy gả vào Tuyên phủ.
Diên Vương gia: …………. Vừa nghe đến bốn chữ tịch biên gia sản là lại cảm thấy một ngụm máu tươi trào lên từ lồng ngực.
Đất lưu đày, là nơi trời trên cao mà Hoàng đế ở xa. Kinh Thành náo nhiệt bao nhiêu thì Lĩnh Tây yên ắng bấy nhiêu.
Diên Vương gia ngủ một giấc, đẩy cửa sổ nhìn thấy núi, bỗng cảm thấy năm tháng thật bình yên, những hào nhoáng vinh quang như nước chảy mây trôi, tiêu tan trong những tia nắng ban mai nơi núi xa, trong lòng sinh ra nghi vấn:
Ta là ai?
Vì sao ở đây?
Tương lai sẽ ra sao?
Vương gia. Thị vệ gõ cửa, kéo hắn trở về thực tế: Hoàng thượng đưa mật chỉ tới.
Diên Vương gia mở cửa, chỉ vào rương lớn ở mép giường: Đọc xong thì vứt vào trong đó.
Từ sau khi rời kinh thành, trên đường dưỡng thương Hoàng đế không có việc gì làm nên viết mấy tờ mật chỉ dần tạo thành thói quen. Lúc đầu còn có thể viết việc hết sức lo sợ an nguy, sau tám chín phần là viết thăm hỏi hoặc cảm khái như: Chào buổi sáng. , Ngủ ngon. , Hoa dại thật đẹp. , Người đi đường thật xấu xí.
Cũng không phải là lần đầu tiên thị vệ làm chuyện đại nghịch bất đạo này, vô cùng thuần thục đọc: Đệ có khỏe không? Mấy ngày không gặp, thật là nhớ ddlqddi. Đêm qua gió bắt đầu thổi, lá rách rơi đầy đất, nhìn không chẳng thú vị, mong đệ trở về để cùng nhau thưởng thức. Nghĩ đến đệ, nhớ đến đệ. Mong đệ trở về.
Diên Vương gia: ………… Lá rách rơi đầy đất, nhìn không chẳng thú vị, chẳng lẽ hai người nhìn sẽ thú vị hơn? Không phải chỉ là lá rách rơi đầy đất thôi sao?
Thị vệ bỏ mật chỉ vào trong cái rương đầy đến mức sắp tràn ra ngoài.
Diên Vương gia buồn bực nói: Hết rồi? Chỉ như vậy?
Thị vệ nói: Thánh giá đã đến Hợp Ung………
Diên Vương gia trừng mắt liếc hắn, khoát tay nói: Nơi này nhiều người hỗn tạp, cẩn thận vẫn hơn. Đến Tuyên phủ gửi bài thiếp, thăm dò ý tứ.
Mặc dù quyết định……….. làm công cho Hoàng đế lần nữa, nhưng vẫn muốn một cái giá.
Sau mấy lần Tuyên
Bản thân Ngư Ngọc Xuân không có cảm giác tồn tại, cũng không bị tịch biên gia sản, thật sự không có cách nào làm người khác chú ý.
Diên Vương gia suy nghĩ một lúc nói: Lúc Hoàng Huynh di giá, hắn không đi theo, nếu không khuất phục uy quyền của Thao Vương thì cũng rớt đầu mà thôi. Sao thế? Tuyên phủ có giao tình với hắn?
Người hầu nói: Ngư thị lang là phụ thân nhị nãi nãi nhà chúng tôi.
Đến cả tên cũng không biết, phải dùng có chút nhan sắc để hình dung phụ thân sao?
Diên Vương gia vốn là người lười quan tâm đến chuyện nhà người khác, lại cảm thấy có thể lôi kéo nhị nãi nãi, liền hỏi: Nhị nãi nãi là vị nào?
Người hầu nói: Là tiểu phu nhân của Nhị gia.
….. Ta đã gặp chưa nhỉ?
Hôm tịch biên gia sản, cũng đúng là ngày nàng ấy gả vào Tuyên phủ.
Diên Vương gia: …………. Vừa nghe đến bốn chữ tịch biên gia sản là lại cảm thấy một ngụm máu tươi trào lên từ lồng ngực.
Đất lưu đày, là nơi trời trên cao mà Hoàng đế ở xa. Kinh Thành náo nhiệt bao nhiêu thì Lĩnh Tây yên ắng bấy nhiêu.
Diên Vương gia ngủ một giấc, đẩy cửa sổ nhìn thấy núi, bỗng cảm thấy năm tháng thật bình yên, những hào nhoáng vinh quang như nước chảy mây trôi, tiêu tan trong những tia nắng ban mai nơi núi xa, trong lòng sinh ra nghi vấn:
Ta là ai?
Vì sao ở đây?
Tương lai sẽ ra sao?
Vương gia. Thị vệ gõ cửa, kéo hắn trở về thực tế: Hoàng thượng đưa mật chỉ tới.
Diên Vương gia mở cửa, chỉ vào rương lớn ở mép giường: Đọc xong thì vứt vào trong đó.
Từ sau khi rời kinh thành, trên đường dưỡng thương Hoàng đế không có việc gì làm nên viết mấy tờ mật chỉ dần tạo thành thói quen. Lúc đầu còn có thể viết việc hết sức lo sợ an nguy, sau tám chín phần là viết thăm hỏi hoặc cảm khái như: Chào buổi sáng. , Ngủ ngon. , Hoa dại thật đẹp. , Người đi đường thật xấu xí.
Cũng không phải là lần đầu tiên thị vệ làm chuyện đại nghịch bất đạo này, vô cùng thuần thục đọc: Đệ có khỏe không? Mấy ngày không gặp, thật là nhớ ddlqddi. Đêm qua gió bắt đầu thổi, lá rách rơi đầy đất, nhìn không chẳng thú vị, mong đệ trở về để cùng nhau thưởng thức. Nghĩ đến đệ, nhớ đến đệ. Mong đệ trở về.
Diên Vương gia: ………… Lá rách rơi đầy đất, nhìn không chẳng thú vị, chẳng lẽ hai người nhìn sẽ thú vị hơn? Không phải chỉ là lá rách rơi đầy đất thôi sao?
Thị vệ bỏ mật chỉ vào trong cái rương đầy đến mức sắp tràn ra ngoài.
Diên Vương gia buồn bực nói: Hết rồi? Chỉ như vậy?
Thị vệ nói: Thánh giá đã đến Hợp Ung………
Diên Vương gia trừng mắt liếc hắn, khoát tay nói: Nơi này nhiều người hỗn tạp, cẩn thận vẫn hơn. Đến Tuyên phủ gửi bài thiếp, thăm dò ý tứ.
Mặc dù quyết định……….. làm công cho Hoàng đế lần nữa, nhưng vẫn muốn một cái giá.
Sau mấy lần Tuyên
/40
|