Editor: Tư Di
Gió đêm mưa lất phất.
Đoan Tĩnh đứng trong gió đêm hiu quạnh, lặng lẽ luyện công.
Trước kia nhìn sư thái nhà bên luyện công, luôn ngồi xếp bằng, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, nhưng sau khi tự mình thử thì phát hiện, chỉ cần đúng phương pháp, không cần biết ngươi có ngủ hay không. Đứng ngồi nằm treo, hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Sau đó nàng không nhịn được hỏi sư thái, tại sao không đổi tư thế khác.
Sư thái hỏi ngược lại đổi thành tư thế gì.
Nàng đề nghị: Nằm.
Sư thái nói: Tư thế này nhìn không có chút khắc khổ nào! Nữ nhân có thể xấu xí, nhưng không thể khiến người khác cảm thấy ngươi lười!
Đoan Tĩnh: ………… Hình như nửa tháng sư thái chỉ gội đầu không tắm nhỉ?
Nàng lại đề nghị: Vậy đứng.
Sư thái nói: Đứng thực sự có thể thấy rõ chân ta dài, nhưng mà, người ngoài không biết sẽ cho rằng ngươi đứng nghiêm ở đây, hạ thân phận khi ra sân xuống rất thấp.
Đoan Tĩnh: ……….. Thân phận người ra sân không phải lộ ra từ quần áo trên người sao?
Nàng nói: Nếu không thì quỳ?
Sư thái ngẩng đầu lên, nói như đinh đóng cột: Trừ phi Hoàng đế tứ hôn, nếu không thì ta không quỳ!
Đoan Tĩnh khiếp sợ: Vì sao lại là Hoàng đế tứ hôn?
Sư thái cười thẹn thùng: Như thế thì đối phương sẽ không chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta!
Đoan Tĩnh nói: Không, ý của con là, vì sao Hoàng đế phải tứ hôn cho người?
Sư thái ngẩn ngơ, lệ rơi đầy mặt chạy đi, thế cho nên Đoan Tĩnh còn rất nhiều tư thế chưa hỏi. Chỉ là, mặc kệ như thế nào, kinh nghiệm của dĩ vãng chứng minh, đứng luyện công không thành vấn đề. Nhưng mà nhịp tim hôm nay hơi nhanh.
Nàng mở mắt trái, Tuyên Ngưng ngồi ở đằng trước phía bên trái nàng, dựa vào cây khô nhìn nàng.
Nàng nhắm mắt lại lại luyện một lát, rồi mở mắt ra, hắn vẫn đang nhìn.
Nàng lại nhắm mắt lại, mở ra lần nữa. . . . . .
Hắn vẫn đang nhìn. . . . . .
Vẫn đang nhìn. . . . . .
Đang nhìn. . . . . .
Nàng sờ sờ mặt của mình, nghi ngờ cau mày.
Tuyên Ngưng đột nhiên cười cười với nàng.
. . . . . .
Vô cùng đẹp mắt.
Tim Đoan Tĩnh không tự chủ đập nhanh.
Tuyên Ngưng đột nhiên đứng lên, đi về phía nàng.
Sợi tóc nhẹ bay như bông liễu trong gió đêm, rơi vào trong tim, khiến cả người nàng nổi da gà.
Nàng nuốt nước bọt, ánh mắt không tự chủ được dời tử mặt hắn xuống ngực của hắn, sau đó dời xuống…… Vị trí này không thể nói.
Ban đêm gió lớn, chính là thời điểm hoàn thành chuyện lớn!
Có phải mình nên nắm bắt thời cơ đụng ngã hắn, nghiệm chứng năng lực từ trong ra ngoài?
Nàng nhìn chăm chăm vào gương mặt có vẻ càng trắng nõn sáng long lanh dưới ánh trăng của Tuyên Ngưng, âm thầm động viên tinh thần bản thân, sau đó vươn tay về phía đối phương…..
Tuyên Ngưng tiện tay đưa chiếc áo bị xé rách trong ngực cho nàng: Quả nhiên lạnh đúng không?
Đoan Tĩnh nhìn chiếc áo trong tay một chút, lại nhìn Tuyên Ngưng một chút. Được rồi, cởi một chiếc áo xuống, đã là tiến bộ lớn, chỉ cần cởi xuống một cái nữa………
Vẫn lạnh? Tuyên Ngưng thấy miệng nàng vô thức phát ra tiếng ực ực nuốt nước bọt, lập tức cưỡng chế trưng dụng chiếc áo của Tuyên Xung đang ngủ say. Có điều thời điểm đưa tới do dự một chút, khoắc chiếc áo của mình lên người nàng, khoắc áo của Tuyên Xung ra bên ngoài.
Đoan Tĩnh cúi đầu nhìn vạt áo tung
Gió đêm mưa lất phất.
Đoan Tĩnh đứng trong gió đêm hiu quạnh, lặng lẽ luyện công.
Trước kia nhìn sư thái nhà bên luyện công, luôn ngồi xếp bằng, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, nhưng sau khi tự mình thử thì phát hiện, chỉ cần đúng phương pháp, không cần biết ngươi có ngủ hay không. Đứng ngồi nằm treo, hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Sau đó nàng không nhịn được hỏi sư thái, tại sao không đổi tư thế khác.
Sư thái hỏi ngược lại đổi thành tư thế gì.
Nàng đề nghị: Nằm.
Sư thái nói: Tư thế này nhìn không có chút khắc khổ nào! Nữ nhân có thể xấu xí, nhưng không thể khiến người khác cảm thấy ngươi lười!
Đoan Tĩnh: ………… Hình như nửa tháng sư thái chỉ gội đầu không tắm nhỉ?
Nàng lại đề nghị: Vậy đứng.
Sư thái nói: Đứng thực sự có thể thấy rõ chân ta dài, nhưng mà, người ngoài không biết sẽ cho rằng ngươi đứng nghiêm ở đây, hạ thân phận khi ra sân xuống rất thấp.
Đoan Tĩnh: ……….. Thân phận người ra sân không phải lộ ra từ quần áo trên người sao?
Nàng nói: Nếu không thì quỳ?
Sư thái ngẩng đầu lên, nói như đinh đóng cột: Trừ phi Hoàng đế tứ hôn, nếu không thì ta không quỳ!
Đoan Tĩnh khiếp sợ: Vì sao lại là Hoàng đế tứ hôn?
Sư thái cười thẹn thùng: Như thế thì đối phương sẽ không chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta!
Đoan Tĩnh nói: Không, ý của con là, vì sao Hoàng đế phải tứ hôn cho người?
Sư thái ngẩn ngơ, lệ rơi đầy mặt chạy đi, thế cho nên Đoan Tĩnh còn rất nhiều tư thế chưa hỏi. Chỉ là, mặc kệ như thế nào, kinh nghiệm của dĩ vãng chứng minh, đứng luyện công không thành vấn đề. Nhưng mà nhịp tim hôm nay hơi nhanh.
Nàng mở mắt trái, Tuyên Ngưng ngồi ở đằng trước phía bên trái nàng, dựa vào cây khô nhìn nàng.
Nàng nhắm mắt lại lại luyện một lát, rồi mở mắt ra, hắn vẫn đang nhìn.
Nàng lại nhắm mắt lại, mở ra lần nữa. . . . . .
Hắn vẫn đang nhìn. . . . . .
Vẫn đang nhìn. . . . . .
Đang nhìn. . . . . .
Nàng sờ sờ mặt của mình, nghi ngờ cau mày.
Tuyên Ngưng đột nhiên cười cười với nàng.
. . . . . .
Vô cùng đẹp mắt.
Tim Đoan Tĩnh không tự chủ đập nhanh.
Tuyên Ngưng đột nhiên đứng lên, đi về phía nàng.
Sợi tóc nhẹ bay như bông liễu trong gió đêm, rơi vào trong tim, khiến cả người nàng nổi da gà.
Nàng nuốt nước bọt, ánh mắt không tự chủ được dời tử mặt hắn xuống ngực của hắn, sau đó dời xuống…… Vị trí này không thể nói.
Ban đêm gió lớn, chính là thời điểm hoàn thành chuyện lớn!
Có phải mình nên nắm bắt thời cơ đụng ngã hắn, nghiệm chứng năng lực từ trong ra ngoài?
Nàng nhìn chăm chăm vào gương mặt có vẻ càng trắng nõn sáng long lanh dưới ánh trăng của Tuyên Ngưng, âm thầm động viên tinh thần bản thân, sau đó vươn tay về phía đối phương…..
Tuyên Ngưng tiện tay đưa chiếc áo bị xé rách trong ngực cho nàng: Quả nhiên lạnh đúng không?
Đoan Tĩnh nhìn chiếc áo trong tay một chút, lại nhìn Tuyên Ngưng một chút. Được rồi, cởi một chiếc áo xuống, đã là tiến bộ lớn, chỉ cần cởi xuống một cái nữa………
Vẫn lạnh? Tuyên Ngưng thấy miệng nàng vô thức phát ra tiếng ực ực nuốt nước bọt, lập tức cưỡng chế trưng dụng chiếc áo của Tuyên Xung đang ngủ say. Có điều thời điểm đưa tới do dự một chút, khoắc chiếc áo của mình lên người nàng, khoắc áo của Tuyên Xung ra bên ngoài.
Đoan Tĩnh cúi đầu nhìn vạt áo tung
/40
|