Đây là gieo gió gặt bão đấy ư?
Rốt cục thì, kết quả của việc nàng cưỡng cầu, là mất đi Phong Nhạc Thủy.
Ngày hôm ấy, hắn rời đi mà không chút quay đầu, dù cho nàng khóc lóc ra sao cũng vô dụng, dù cho hôm sau, nàng mặt dày đi gõ cửa phủ Phượng, hắn vẫn ra lệnh đuổi người.
Lòng hắn đã quyết, không gặp nàng nữa.
Đúng như lời đại tỷ đã nói --------
Lòng người, thật sự không giữ lại được nữa sao?
Hay nói cách khác, phải chăng lòng hắn đã không còn ở trên người nàng nữa? Thượng Quan Tiểu Du tự hỏi chính mình, nhưng dù thế nào, nàng cũng không thể chấp nhận chuyện này được.
Mấy ngày nay, nàng hệt như một con cá mất đi nguồn nước, không thể khôi phục về tình trạng tự tại như ngày nào, lại càng không thể cả vú lấp miệng em như xưa nữa.
Một con cá đã mất đi nước, nó đã thấy tuyệt vọng trước thế giới này. Ngày nào nàng cũng thất hồn lạc phách, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, chỉ mong sao được gặp hắn một lần.
Vì vậy, Thượng Quan Tiểu Du lại nhịn không được mà đứng trước cửa phủ Phượng, nhìn vào cánh cổng sơn son đỏ thắm kia.
"Phong Nhạc Thủy, ta biết ngươi ở bên trong!" Nàng không để ý thân phận của mình, cũng không thèm để ý, liệu mình quát to như vậy, người qua đường có đứng lại vây xem hay không, nàng chỉ muốn bức hắn ra khỏi phủ Phượng.
Nếu nàng được gặp hắn, được nói chuyện với hắn một cách rõ ràng, nàng nguyện ý thề với hắn, tất cả đều là lỗi của nàng, xin hắn hãy cho nàng một cơ hội nữa, nàng sẽ không còn xốc nổi như trước, thậm chí, nếu như hắn muốn nàng không đấu nữa với Phượng Tiểu Khuynh, nàng cũng sẽ gật đầu không chút do dự.
Vì tiếng quát to của nàng, rốt cục nô bộc của phủ Phượng cũng mở cửa ra. Nhưng cửa vừa mởi ra, nàng lại thấy, trên tay người nô bộc kia là một tờ giấy đỏ thẫm, chữ hỉ.
"Bát cô nương, xin cô đừng gây ầm ĩ thêm nữa." Gã sai vặt sây sẩm mặt mày. Hôm nào bát cô nương cũng đến trước cửa phủ huyên nào, khiến cho hắn lúc nào cũng phải đứng ở đó trông cửa, "Mấy ngày tới, phủ Phượng sẽ có đám cưới, xin cô hãy thương xót mà cho chúng tôi mấy ngày yên bình đi."
"Đám cưới?" Nàng nhíu mày, tiến lên, kéo gã sai vặt, "Đám cưới của ai?"
"Bát cô nương, cô không biết thật à? Đương nhiên là đám cưới giữa phủ Thượng Quan và phủ Phượng rồi! Dạo gần đây, phủ Phượng muốn cưới cháu gái của Mạc má má trong phủ nhà cô, cô không biết chuyện này thật à?"
Làm sao nàng biết được cơ chứ!
Phủ Phượng muốn cưới cháu gái của Mạc má má. . .
Nói cách khác, Phong Nhạc Thủy đã thay tâm đổi ý, quyết định kết hôn với cháu gái của Mạc má má rồi sao? Lòng nàng giờ này đau như dao cắt.
Buông áo gã sai vặt ra, nàng nhấc váy, quay trở về trong phủ.
Vừa đến trước sảnh, cả người nàng sững sờ cả ra, cứng đờ như tảng đá.
Màu đỏ chói mắt kia đang đập vào mắt của nàng.
Mấy ngày nay, nàng đã quá đần độn, thế cho nên, nàng không chú ý đến bất cứ sự việc gì trong phủ, cũng càng không chú ý đến màu đỏ chói mắt kia.
Thế ra, gã nô bộc của phủ Phượng đã nói thật, Phong Nhạc Thủy muốn cưới cháu gái của Mạc má má?
Nàng cắn môi, cảm thấy không hề cam lòng chút nào, nàng chạy một mạch đến căn phòng phía nam.
Còn chưa đến gần, nàng đã nghe được tiếng bàn tán xôn xao của một đám các cô nương trẻ tuổi, nghe ríu rít như chim sẻ.
Nàng chạy vụt vào phòng như một cơn lốc xoáy. Thứ đầu tiên lọt vào mắt nàng là chiếc mũ phượng cùng cái khăn voan đang đặt trên bàn, cùng với đó, cả căn phòng đều được trang hoàng một màu đỏ tươi.
"Bát, bát cô nương. . ." Mấy người tỳ nữ ở đây nhìn thấy sát khí của chủ tử thì ai nấy đều bị dọa đến, đứng túm tụm hết vào một chỗ.
Nhất là người con gái xinh đẹp đang ngồi ở trước bàn kia, lại càng hoảng sợ, phút chốc, cặp mắt đáng yêu kia rớm nước, trông vô cùng đáng thương.
Nàng biết cô gái này, đây chính là cháu gái của Mạc má má.
"Ngươi. . ." Thượng Quan Tiểu Du trừng mắt nàng, "Ngươi sẽ gả đến phủ Phượng thật đấy ư?"
Cô gái ngập ngừng một lát, đầu tiên là lắc đầu, sau, lại gật đầu.
"Đúng, hay không đúng?" Nàng tức giận gầm nhẹ.
"Đúng." Tiểu cô nương sợ hãi, run rẩy nhìn nàng.
Thượng Quan Tiểu Du siết chặt nắm tay, tính tình thô bạo khiến cho nàng muốn đập vỡ hết thảy mọi thứ đang ở trên bàn, tuy nhiên, rốt cục nàng vẫn nhịn xuống cơn giận ấy, phất tay áo vội vã rời đi.
Đã xác nhận đúng là cháu gái Mạc má má sẽ gả vào phủ Phượng, nàng chuyển hướng, đi về phía cổng chính, tính nàng là chuyện gì cũng phải hiểu rõ ngọn ngành, thế cho nên, kiểu gì nàng cũng phải hỏi cho ra bằng được. Vì thế, nàng lại chạy sang phủ Phượng, đúng lúc đó, thật vừa khéo, một gã sai vặt vừa mới dán xong chữ hỉ. Lúc đang định xoay người đi vào trong phủ, hắn bị nàng kéo lại, bị bắt dừng chân.
"Ai za! Bát cô nương. . ." Nam nữ thụ thụ bất tương thân cơ mà!
"Phong Nhạc Thủy giờ đang ở đâu? Nói mau!" Mặc kệ những điều nhìn thấy ban nãy có là sự thật hay không, nàng nhất định phải tìm được hắn, hỏi cho ra nhẽ.
"Việc này. . ." Gã sai vặt cũng đã nghe được phong phanh về chuyện của nàng và Phong Nhạc Thủy. Hiện tại, chuyện của hai người đang được cả thành Phượng Thiên bàn tán xôn xao.
Bát cô nương của phủ Thượng Quan to gan lớn mật, dám xin yêu cả tên tổng quản. . .
Bốp! Gã sai vặt còn chưa hiểu rõ đầu cua tai nheo thì bỗng một nắm đấm đập ngay vào trong hốc mắt bên trái của hắn.
"Ối, bát cô nương, cô. . ."
"Nói nhanh lên, nếu không, một giây sau, sẽ là mắt phải của ngươi luôn đấy." Nàng cuộn chặt nắm đấm, quơ trước mặt hăm dọa hắn.
Gã sai vặt lùi về sau vài bước, run giọng nói: "Phong tổng quản, hắn. . . hắn không ở trong phủ, hắn đã đi mua vải ở thành Tây từ thanh thần rồi."
Không ở trong phủ? Nàng nhíu mày, thu lại nắm đấm của mình.
Cửa hàng vải ở thành Tây chứ gì! Thượng Quan Tiểu Du quyết định, trước tiên nàng sẽ đi đến đó, sau đó, nàng sẽ gặp hắn hỏi cho rõ ràng.
★ ☆ ★ ☆ ★
Thượng Quan Tiểu Du tức tốc chạy đến cửa hàng vải ở tại thành Tây. Lúc này, trước cửa hàng, một đám hương thân phụ lão đang châu đầu vây xem đầy náo nhiệt.
Đẩy mấy người ra, nàng chen vào trước cửa. Trước mắt nàng, Phong Nhạc Thủy đang đứng yên để thợ may đo thân thể cho hắn.
Nhìn thấy cảnh này, con tim nàng nát vấy.
Hắn thật sự muốn kết hôn cùng cháu gái của Mạc má má ư?
Vậy còn nàng thì sao? Hắn bảo nàng làm gì bây giờ?
"Ô?" Phượng Tiểu Khuynh cũng cùng đi đến cửa hàng vải này cùng Phong Nhạc Thủy. Nàng đã tinh mắt thấy được Thượng Quan Tiểu Du. Thế là, nàng buông công tác trong tay, đi đến trước mặt Thượng Quan Tiểu Du.
Thượng Quan Tiểu Du chẳng còn lòng dạ nào mà đấu võ mồm cùng Phượng Tiểu Khuynh, từ nãy tới giờ, nàng luôn nhìn chằm chằm vào Phong Nhạc Thủy.
Phong Nhạc Thủy cũng đã nghe được tiếng xì xào bàn tán ở bên ngoài. Vừa nhìn thấy Thượng Quan Tiểu Du, mặt hắn tràn đầy kinh ngạc, sau đó, hắn buông thứ đồ đang cầm trong tay ra.
Nàng vốn nghĩ, hắn đang muốn bước đến nói chuyện với nàng, ai dè, hắn lại đi theo chiều ngược lại, đi vào trong cửa hàng. Ngay cả gặp mặt nàng, hắn cũng không muốn.
"Phong Nhạc Thủy!" Nhìn thấy cảnh này, tim nàng rớm máu. Đau quá, đau quá. . . Thế nhưng, nàng vẫn mất hết cốt khí, lật đật chạy theo hắn.
Bất đắc dĩ, nàng bị Phượng Tiểu Khuynh chặn lại, không thể tiếp tục đuổi theo hắn.
"Tránh ra!" Nàng trừng mắt Phượng Tiểu Khuynh, giọng điệu nghe lạnh như băng.
"Ta không cho ngươi tiếp cận Phong Nhạc Thủy nữa đâu." Lần này, Phượng Tiểu Khuynh sắm vai kẻ xấu, bộ dạng xấu xa kia bày ra trông vô cùng chân thật.
"Ta có chuyện muốn nói với hắn." Thượng Quan Tiểu Du nghiến răng ken két, "Ta muốn gặp hắn, ngươi tránh ra!"
"Ngươi hãy rủ lòng thương mà cho phủ Phượng chúng ta mấy ngày yên bình đi mà, đợi cho hôn lễ kết thúc. . ." Phượng Tiểu Khuynh không hề hay biết, những lời này hệt như lửa đang cháy mà đổ thêm dầu, khiến cho con sư tử trong người Thượng Quan Tiểu Du bắt đầu lồng lộn.
"Ngươi im đi!" Nàng trừng mắt Phượng Tiểu Khuynh, "Hắn sẽ không cưới ai hết! Hắn là của ta! Là của ta!" Dù có phải liều cái mạng này, nàng cũng nhất quyết không để hắn đi cưới người khác.
Hả? Phượng Tiểu Khuynh khẽ nhíu mày. Rồi, nàng đảo mắt. Cuối cùng, nàng cười lên, trông càn quấy vô cùng, "Thế nhưng mà. . Chỉ mấy ngày nữa thôi, hôn lễ sẽ tiến hành, dẫu ngươi có muốn dùng thủ đoạn đi chăng nữa, cũng chỉ vô dụng mà thôi!"
"Ta nói rồi! Phong Nhạc Thủy là của ta!" Thượng Quan Tiểu Du gào thét, "Cho dù hắn muốn thành thân, ta vẫn nhất định cướp hắn trở về."
Thượng Quan Tiểu Du siết chặt nắm tay. Lúc này, hốc mắt nàng cũng đã ửng hồng, như thể sắp khóc, trông đáng thương cực kỳ.
"Ơ. . . Ngươi định. . ." khóc lóc giữa chốn đông người thế này à? Từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên Phượng Tiểu Khuynh thấy nàng không ngừng khóc lóc như vậy.
Thượng Quan Tiểu Du, con người cậy mạnh hơn hẳn mọi người, lại chỉ vì Phong Nhạc Thủy mà rớt nước mắt. Vì yêu hắn, nước mắt đã phá vỡ lòng tự tôn của nàng, sự cậy mạnh của nàng.
Thế giới của nàng bắt đầu chuyển động quanh người hắn. Không có hắn, nàng thậm chí sẽ không biết phải hô hấp ra sao. . .
Bởi vì, hắn là nước, nàng là cá. (Chàng là Thủy, nàng là Du, cá bơi trong nước đấy hì ^_^)
Thì ra, hắn là người mà nàng không thể mất đi!
"Tránh ra đi! Hãy để cho ta gặp hắn. . ." Hiếm khi Thượng Quan Tiểu Du lại mềm giọng như vậy, trong giọng nói còn mang sự cầu xin.
Phượng Tiểu Khuynh cảm thấy như là trò đùa của nàng đã trở nên quá đáng, cuối cùng, nàng chột dạ nói: "Ta nghĩ, hắn đã đi ra bằng cửa sau rồi."
Vừa nghe thấy vậy, nước mắt Thượng Quan Tiểu Du lại lăn dài trên má.
Ngay lập tức, nàng xoay người bước đi.
Phượng Tiểu Khuynh há hốc mồm. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn kéo váy, vội vã đi vào trong cửa hàng vải.
Gương mặt tuấn tú của Phong Nhạc Thủy lúc này trông rất bình tĩnh. Vừa nhìn thấy Phượng Tiểu Khuynh, hắn mấp máy môi, như thể muốn nói lại thôi.
"Ngươi không muốn gặp nàng thật à?" Không hiểu sao, nàng lại đi nói đỡ cho Thượng Quan Tiểu Du. Nhìn thấy Thượng Quan Tiểu Du khóc thống thiết như vậy, ngay cả nàng cũng thấy mềm lòng.
"Còn chưa phải lúc." Hắn bình tĩnh nói, nhưng đôi bàn tay lại siết chặt lại.
Phượng Tiểu Khuynh chu đôi môi đỏ thắm nhỏ xinh của mình lên, đi vòng quanh người hắn, cuối cùng, nàng cười gian.
"Tiểu Du vừa khóc đấy." Nàng rất xấu tính, nói cho hắn biết tình huống ban nãy.
Hắn không trả lời, chỉ càng siết chặt nắm đấm hơn.
"Tuy nhiên, lại là khóc trước mặt tất cả mọi người." Nàng lại bỏ thêm một liều thuốc có dược tính cực mạnh, như thế cố ý tra tấn hắn.
"Ta nghe thấy rồi." Hắn trừng mắt nhìn nàng, như đang muốn nói, ngươi ngậm miệng lại ngay.
Nghe được tiếng Thượng Quan Tiểu Du khóc, làm sao tim hắn không đau? Nhưng là bởi, hắn muốn cho nàng hiểu rõ, hắn là một người đàn ông có cảm tình, có tự chủ, không thể cứ làm theo sự hồ nháo, sự tùy hứng của nàng.
Trước giờ, hắn cam chịu những hành vi gây sự của nàng, là bởi vì, hắn cam tâm cả đời này đều ở bên cạnh nàng.
Nhưng giờ đây tình huống đã khác, hắn lựa chọn rời đi phủ Thượng Quan, quyết tâm làm cho nàng thấy, hắn muốn phá vỡ mối quan hệ ấy, hắn không còn là một thứ đồ chơi mà bất cứ lúc nào nàng cũng có thể vứt bỏ nữa.
Điều quan trọng nhất bây giờ là ----------
Hắn muốn nàng hiểu được, đời này ngoài hắn ra, sẽ không còn bất cứ người đàn ông nào khác, có thể khắc sâu vào tim nàng như thế.
"Ha ha ha..." Phượng Tiểu Khuynh không nhịn được, cười phá lên, "Nàng lại đi nghĩ là đám cưới giữa phủ Phượng và phủ Thượng Quan là của ngươi, nghĩ rằng, ngươi sẽ đi cưới cháu gái của Mạc má má..."
Nghe được câu này, sắc mặt hắn khẩn trương hẳn.
"Cũng khó trách nàng sẽ hiểu lầm." Phượng Tiểu Khuynh cười rất vui vẻ, nàng chưa từng biết, trêu người khác lại vui vẻ đến thế, "Nếu là ta! Nhất định ta cũng sẽ khóc lóc thê thảm."
"Đủ rồi." Hắn phụng phịu, "Đợi hôn lễ tiến hành xong, ta sẽ giải thích rõ cho nàng biết."
Phượng Tiểu Khuynh nhìn theo bóng lưng hắn, nhún vai tỏ vẻ không sao hết.
Chỉ có điều, nàng nghĩ...
Chắc chắn Thượng Quan Tiểu Du không phải là một cô gái chịu được ấm ức! Muốn nàng ta ngồi yên chờ chết, trừ khi, mặt trời mọc đằng tây.
Chỉ mấy ngày nữa thôi, chắc chắn sẽ có trò hay để xem đây...
★ ☆ ★ ☆ ★
Đúng thế, Thượng Quan Tiểu Du là người không muốn cúi đầu chịu thua trước vận mệnh.
Dù cho lúc này chỉ có mình nàng ở một trận tuyến, ngay cả trưởng công cũng không chịu phối hợp đánh ngất Phong Nhạc Thủy cùng nàng, nàng vẫn sẽ không chịu buông tay.
Khi biết được phủ Thượng Quan và phủ Phượng muốn liên hôn*(kiểu đám cưới xã giao), nàng vốn định đứng chờ ở cửa, đợi cho Phong Nhạc Thủy tới cưới.
Nhưng mà chờ mãi, chú rể lại chẳng vào cửa, mà ngược lại, cô dâu lại được kiệu khênh trực tiếp vào trong phủ Phượng, ngay cả nhìn mặt chú rể một cái cũng không nhìn được.
Tuy trong lòng, nàng đang tức giận, nhưng ngoài mặt, nàng vẫn cố tỏ ra trấn định, quyết tâm không đi phá đám cưới ở bên phủ Phượng. Nàng muốn mình tĩnh để có thể nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo nhất, nghĩ xem, bước tiếp theo nàng nên làm thế nào.
Vì thế, nàng giả làm đàn ông trèo qua phủ Phượng, cẩn thận tiến vào trong phủ.
Nàng được nô bộc trong phủ Phượng chỉ đường đến một địa phương, là nơi mà chú rể đang đứng để chờ bái đường.
Nàng tức tốc rời đi, bước đến trước cửa phòng tân hôn. Vừa mới đến cửa, nàng lại do dự, dừng chân lại.
Nếu đột nhiên nàng gặp được Phong Nhạc Thủy, liệu hắn có tiếp tục bước đi trước mặt nàng hay không? Vừa mới nghĩ đến cảnh nàng định bình tĩnh nói chuyện nhưng hắn lại trốn tránh ngay đi, lòng nàng đau đớn khôn tả.
Hơn nữa, hôm nay là ngày vui của hắn, hắn sẽ trở thành phu quân của một người con gái khác.
Không được, không được, nàng không thể chấp nhận chuyện này! Nàng lắc thật mạnh đầu mình. Lại nhìn vào cánh cửa kia, lòng nàng đã quyết, dù cho có phải đánh ngất hắn mang đi, nàng cũng không thể để cho hắn bái đường một cách thuận lợi với người con gái kia được.
Hửm, đánh ngất xỉu? Hình như lúc này chỉ còn cách đó là hay nhất.
Vì vậy, nàng nhìn khắp xung quanh.
Vừa khéo, một người đưa dâu vừa bước qua, trên tay người ấy đang cầm một cây gậy, đó là dụng cụ để tân lang vén khăn voan trùm đầu cho tân nương.
"Đưa nó cho ta." Nàng đoạt lấy cây gậy, ác giọng ra lệnh, "Chú rể nói cây gậy này phải đặt ở chỗ của hắn trước, đợi lát nữa, ngươi lại đi chuẩn bị một cây khác.."
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì cả." Nàng trừng mắt người đưa dâu, "Mau đi làm việc đi." Nàng vẫy tay, muốn cho người đưa dâu mau mau rời di, đừng phá hỏng chuyện của nàng.
Người đưa dâu xây xẩm mặt mày, nhưng cuối cùng, người đó vẫn vuốt mũi bước đi.
Thấy người đưa dâu đã đi xa, Thượng Quan Tiểu Du nhấc chiếc gậy, thấy nó cũng phải nặng đến mấy cân. Vì vậy, nàng bắt đầu làm vận động, xoay các khớp cổ tay cổ chân.
Chỉ có điều, nàng vẫn đang hơi hơi do dự. Nếu như chiếc gậy nặng đến thế này gõ vào đầu hắn, không biết, liệu vết thương lần này có thể nghiêm trọng hơn lần trước không đây?
Trong lúc nàng vẫn đang do dự, một hồi kèn trống vang lên, tựa hồ đang báo cho tất cả mọi người, giờ lành đã đến.
Được rồi! Nàng không còn cách nào khác cả, đành phải lấy dũng khí, lặng lẽ đẩy cánh cửa ra.
Trong phòng lúc này chỉ có một người đàn ông mặc đồ chú rể, hắn ngồi ở trước bàn, lưng quay về cửa. Tay trái hắn đang gõ lên bàn, có vẻ như đang mất kiên nhẫn, không hề chú ý có người đã xông vào.
Tiếng chiêng trống ầm ĩ kia vừa khéo che dấu đi thanh âm của nàng, để cho nàng bước từng bước lại gần chú rể.
Xin lỗi nhé! Nàng mặc niệm một câu, rồi, nàng giơ cao chiếc gậy trong tay lên, dồn hết sức, gõ thật mạnh vào đầu người ấy.
"Ặc..." Còn chưa kịp kêu cứu, người đàn ông đó đã ngã xõng xoài xuống đất, không cựa quậy được gì.
Nhìn vào người đàn ông đang bất tỉnh nằm trên mặt đất, tay chân nàng bắt đầu run rẩy, tim của nàng đập dồn dập không ngừng.
Hắn té xỉu! Nàng phải nhanh chóng nghĩ ra cách mang hắn đi khỏi phủ Phượng mới được.
Trong lúc nàng vẫn còn đang hoảng loạn, đột nhiên từ phía sau nàng, có một người túm lấy cây gậy trên tay nàng, còn quay thân mình nàng lại.
"Ngươi đang làm gì đấy?" Giọng nói quen thuộc ấy vọng vào tai nàng.
Nàng khẽ buông tay, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên nhìn hắn.
"Ngươi..." Nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, Thượng Quan Tiểu Du cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nàng quay đầu lại, chỉ vào người đàn ông đang nằm dưới đất. Lúc này, miệng nàng há rộng đến có thể nhét cả một quả trứng vào trong, nàng kinh ngạc không thốt nên lời được.
Rốt cuộc, chuyện gì đang xảy ra vậy?
★ ☆ ★ ☆ ★
Thượng Quan Tiểu Du bị dẫn đến một căn phòng nhỏ vô cùng sạch sẽ. Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cúi thấp cực kỳ, rạp cả đầu xuống.
Nàng lại làm sai rồi!
Hơn nữa, kế hoạch đánh ngất xỉu lần này còn bị chính tay hắn bắt được.
Chú rể hôm nay bị nàng đánh cho nứt toác cả đầu. Tuy là đã mời đại phu đến chữa, nhưng giờ lành bái đường thì đã bị bỏ qua. Cuối cùng, chỉ còn cách nhốt ngay chú rể vào phòng tân hôn trực tiếp động phòng, mới có thể chấm dứt chuỗi chuyện xôn xao này lại.
Nhưng mà, nàng lại thở phào. Thì ra, người kết hôn với cháu gái của Mạc má má không phải Phong Nhạc Thủy, nghe nói đó là đại thiếu gia của phủ Phượng này.
"Đúng vậy, ta rất xin lỗi." Nàng mở miệng, giọng nói nghe bé như tiếng muỗi kêu. Khuôn mặt nhỏ nhắn ấy vẫn cúi rạp xuống, trông có vẻ rất biết hối lỗi.
"Tại sao ngươi lại làm như vậy?" Phong Nhạc Thủy nhìn chằm chằm nàng, lúc này, trông hắn vô cùng lạnh lùng.
"Không gặp được ngươi, ta thấy rất nhớ. Không có đến ngươi, ta cũng thấy rất nhớ. Ta muốn nói chuyện với ngươi, giải thích cho ngươi nghe, thậm chí, ta còn muốn ở bên bên ngươi, thế cho nên, ta mới..." Nàng cắn môi, giải thích bằng giọng điệu vô cùng hèn mọn, "Ta tưởng, ngươi là chú rể."
Nàng nói ra những lời cảm động đến vậy, chỉ hy vọng hắn có được một chút cảm giác, hiểu được sự khổ sở của nàng lúc này, hiểu được nàng bất đắc dĩ lắm mới phải làm như vậy.
"Ngươi đã hỏi ta chưa mà làm như vậy?" Nhưng mà, giọng của hắn nghe vẫn thật lạnh lùng.
Nàng ngước mắt, thấy được khuôn mặt tuấn tú của hắn lúc này không có tí cảm xúc nào hết, một chút cũng không hề có.
"Ngươi... đang tức giận đấy â?"
"Ngươi thử nghĩ xem?" Hắn nhíu mày, hỏi ngược lại nàng.
"Xin lỗi, cho ta xin lỗi." Nàng gật đầu nhanh như giã tỏi, "Ta chỉ rất muốn được gặp ngươi, thế cho nên..."
"Cho nên ngươi lại giở trò này, chỉ biết tổn thương người khác, để đạt mục đích mà không từ bất cứ một thủ đoạn nào?" Hắn chỉ trích nàng, "Ngươi có biết, lần này ngươi đã gây ra họa lớn rồi không? Người bị thương chính là đại thiếu gia của phủ Phượng đấy."
"Vì ta nghĩ chú rể là ngươi mà!" Nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, phản bác: "Ai bảo ngươi mấy ngày hôm nay không chịu nói chuyện với ta. Vì ngươi trốn tránh, ta mới.."
"Đã làm sai còn lý do lý trấu?"
Nàng bị hắn chỉ trích ngậm tịt miệng lại. Cuối cùng, nàng mím môi, khẽ kéo ống tay áo của hắn, "Nhạc Thủy, đây là lần cuối cùng ta tùy hứng bá đạo như thế. Ta chỉ hy vọng ngươi có thể quay lại, tiếp tục yêu ta. Nếu ngươi trở về bên cạnh, nhất định ta sẽ bỏ hết những khuyết điểm đó đi. Từ nay về sau, ngươi chính là vị phu quân duy nhất của ta."
Có phải nàng vừa mới nói, đời này, hắn là vị phu quân duy nhất của nàng?
Lòng hắn đã bị dao động.
"Nhạc Thủy?" Nàng lắc tay hắn, phát hiện ra hắn vẫn đang đứng bất động.
Chẳng lẽ, nàng đã thật sự thất bại rồi?
Nàng đã moi tim móc phổi, dồn hết tâm huyết của mình, con tim hắn vẫn như sắt đá, vẫn quyết tâm không để ý đến nàng sao?
Nước mắt lặng thinh lăn dài trên má. Bàn tay nhỏ bé của nàng buông lỏng ống tay áo hắn ra.
"Thôi được! Ta nghĩ, ngươi cũng chán ghét ta..." Tất cả đều là nàng gieo gió gặt bão, sự đã vậy rồi, nàng đành chấp nhận.
Giống như đại tỷ đã từng nói, nếu nàng cưỡng ép hắn ở lại, nàng sẽ không bao giờ chiếm được con tim của hắn. Nếu như vậy, nàng thà không cần.
"Chỉ xin ngươi, hãy làm cho lòng ta tan nát." Nàng ngước mắt lên, nhìn hắn đầy ai oán, "Ta muốn ngươi chính mồm mói ra, ngươi chán ghét ra. Nếu như thế, ta sẽ không bao giờ dây dưa, không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa."
Hắn hít sâu một hơi, cuối cùng, lại thở dài một tiếng.
"Ta... yêu ngươi." Rốt cục, hắn vẫn lựa chọn tiếp tục bao dung nàng.
"Hả?" Nàng mở trừng mắt, nghĩ rằng chính nàng đã nghe lầm, "Nói lại, ngươi hãy lặp lại lời ngươi vừa nói, ta còn chưa kịp nghe rõ."
"Ta yêu ngươi." Hắn vươn cánh tay, kéo nàng vào lòng, "Cái con cá phiền phức này, ta vẫn luôn yêu ngươi."
"Hu hu... ta xin lỗi mà! Sau này, ta sẽ bỏ hết tất cả tính xấu, coi ngươi là trời, quan trọng hơn hết thảy. Ta sẽ không bao giờ đùa bỡn ngươi, chỉ biết quý trọng, không có ai có thể cướp được ngươi đi." Nàng cảm động nói.
"Ngốc ạ." Hắn yêu thương hôn lên má nàng, "Cuối cùng, ngươi cũng đã hiểu được, thứ ta muốn là cái gì phải không?"
"Biết, biết." Nàng gật đầu lia lịa, "Ta rất yêu ngươi, yêu đến mức không thể thiếu ngươi, như là một con cá không thể rời khỏi nước. Nếu ngươi rời đi, ta sẽ khổ đến không thở nổi... Ngươi trở về bên ta có được không?"
Đột nhiên, mặt hắn chợt lúng túng, "Có thể, nhưng cần một khoảng thời gian nữa..."
"Không đâu." Nàng lắc đầu, khóc như khóc tang.
"Nhiều nhất một tháng ta sẽ về lại phủ Thượng Quan." Hắn nhẫn nại giải thích cho nàng, "Phượng cô nương đã đồng ý giải quyết chuyện cháu gái của Mạc má má giúp ta, thế cho nên, để đáp lại nàng, ta phải giúp nàng trông coi truyện vặt vãnh trong phủ."
Thì ra, để mời được Phong Nhạc Thủy vào phủ, Phượng Tiểu Khuynh đã đồng ý giải quyết chuyện của cháu gái Mạc má má giúp hắn, còn khiến cho chính đại ca của mình cưới người con gái kia vào trong phủ.
Mà chuyện hôm ấy, khi hắn để cho thợ may đo thân thể hắn, chỉ là bởi, dáng vóc của hắn cũng từa tựa như đại thiếu gia, thế cho nên, hắn mới đi đặt lễ phục thay cho vị công tử bận rộn ấy.
"Ứ... Ta không muốn thế đâu..." Nàng dụi đầu vào lòng hắn, nói đùa.
"Tiểu Du Nhi, không phải ngươi vừa mới nói ngươi sẽ coi ta là trời ư, sao bây giờ lại đổi tính rồi?" Hắn nhăn mày nói.
Nàng nức nở cắn môi. Cuối cùng, dù không cam lòng, nàng vẫn đành phải nói, "Thôi được rồi! Một tháng thôi đấy. Sau một tháng, ngươi nhất định phải trở về bên cạnh ta đấy!"
"Ta sẽ không lừa ngươi." Hắn quyến luyến vuốt ve tóc nàng, "Cả đời này, ta không thể rời khỏi ngươi, ngươi cũng không thể rời khỏi ta. Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."
Nàng nép mình vào trong ngực hắn, mềm mại gật đầu.
Nàng nghĩ, những ngày về sau, nàng sẽ bỏ hết mọi tính xấu. Bởi vì thật sự, nàng không thể không có hắn ở bên.
Nếu như phải rời xa hắn, cuộc sống này tựa như không có nước, vô cùng khó sống, đến cả hô hấp cũng trở nên gian nan. Nhưng nếu có hắn ở bên, dù tương lai có bao nhiêu gian khổ, nàng cũng vui vẻ vượt qua.
Bởi vì, cá không thể rời khỏi nước được.
Nếu cá gặp nước, đó là chuyện cả đời.
--------End------
Rốt cục thì, kết quả của việc nàng cưỡng cầu, là mất đi Phong Nhạc Thủy.
Ngày hôm ấy, hắn rời đi mà không chút quay đầu, dù cho nàng khóc lóc ra sao cũng vô dụng, dù cho hôm sau, nàng mặt dày đi gõ cửa phủ Phượng, hắn vẫn ra lệnh đuổi người.
Lòng hắn đã quyết, không gặp nàng nữa.
Đúng như lời đại tỷ đã nói --------
Lòng người, thật sự không giữ lại được nữa sao?
Hay nói cách khác, phải chăng lòng hắn đã không còn ở trên người nàng nữa? Thượng Quan Tiểu Du tự hỏi chính mình, nhưng dù thế nào, nàng cũng không thể chấp nhận chuyện này được.
Mấy ngày nay, nàng hệt như một con cá mất đi nguồn nước, không thể khôi phục về tình trạng tự tại như ngày nào, lại càng không thể cả vú lấp miệng em như xưa nữa.
Một con cá đã mất đi nước, nó đã thấy tuyệt vọng trước thế giới này. Ngày nào nàng cũng thất hồn lạc phách, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, chỉ mong sao được gặp hắn một lần.
Vì vậy, Thượng Quan Tiểu Du lại nhịn không được mà đứng trước cửa phủ Phượng, nhìn vào cánh cổng sơn son đỏ thắm kia.
"Phong Nhạc Thủy, ta biết ngươi ở bên trong!" Nàng không để ý thân phận của mình, cũng không thèm để ý, liệu mình quát to như vậy, người qua đường có đứng lại vây xem hay không, nàng chỉ muốn bức hắn ra khỏi phủ Phượng.
Nếu nàng được gặp hắn, được nói chuyện với hắn một cách rõ ràng, nàng nguyện ý thề với hắn, tất cả đều là lỗi của nàng, xin hắn hãy cho nàng một cơ hội nữa, nàng sẽ không còn xốc nổi như trước, thậm chí, nếu như hắn muốn nàng không đấu nữa với Phượng Tiểu Khuynh, nàng cũng sẽ gật đầu không chút do dự.
Vì tiếng quát to của nàng, rốt cục nô bộc của phủ Phượng cũng mở cửa ra. Nhưng cửa vừa mởi ra, nàng lại thấy, trên tay người nô bộc kia là một tờ giấy đỏ thẫm, chữ hỉ.
"Bát cô nương, xin cô đừng gây ầm ĩ thêm nữa." Gã sai vặt sây sẩm mặt mày. Hôm nào bát cô nương cũng đến trước cửa phủ huyên nào, khiến cho hắn lúc nào cũng phải đứng ở đó trông cửa, "Mấy ngày tới, phủ Phượng sẽ có đám cưới, xin cô hãy thương xót mà cho chúng tôi mấy ngày yên bình đi."
"Đám cưới?" Nàng nhíu mày, tiến lên, kéo gã sai vặt, "Đám cưới của ai?"
"Bát cô nương, cô không biết thật à? Đương nhiên là đám cưới giữa phủ Thượng Quan và phủ Phượng rồi! Dạo gần đây, phủ Phượng muốn cưới cháu gái của Mạc má má trong phủ nhà cô, cô không biết chuyện này thật à?"
Làm sao nàng biết được cơ chứ!
Phủ Phượng muốn cưới cháu gái của Mạc má má. . .
Nói cách khác, Phong Nhạc Thủy đã thay tâm đổi ý, quyết định kết hôn với cháu gái của Mạc má má rồi sao? Lòng nàng giờ này đau như dao cắt.
Buông áo gã sai vặt ra, nàng nhấc váy, quay trở về trong phủ.
Vừa đến trước sảnh, cả người nàng sững sờ cả ra, cứng đờ như tảng đá.
Màu đỏ chói mắt kia đang đập vào mắt của nàng.
Mấy ngày nay, nàng đã quá đần độn, thế cho nên, nàng không chú ý đến bất cứ sự việc gì trong phủ, cũng càng không chú ý đến màu đỏ chói mắt kia.
Thế ra, gã nô bộc của phủ Phượng đã nói thật, Phong Nhạc Thủy muốn cưới cháu gái của Mạc má má?
Nàng cắn môi, cảm thấy không hề cam lòng chút nào, nàng chạy một mạch đến căn phòng phía nam.
Còn chưa đến gần, nàng đã nghe được tiếng bàn tán xôn xao của một đám các cô nương trẻ tuổi, nghe ríu rít như chim sẻ.
Nàng chạy vụt vào phòng như một cơn lốc xoáy. Thứ đầu tiên lọt vào mắt nàng là chiếc mũ phượng cùng cái khăn voan đang đặt trên bàn, cùng với đó, cả căn phòng đều được trang hoàng một màu đỏ tươi.
"Bát, bát cô nương. . ." Mấy người tỳ nữ ở đây nhìn thấy sát khí của chủ tử thì ai nấy đều bị dọa đến, đứng túm tụm hết vào một chỗ.
Nhất là người con gái xinh đẹp đang ngồi ở trước bàn kia, lại càng hoảng sợ, phút chốc, cặp mắt đáng yêu kia rớm nước, trông vô cùng đáng thương.
Nàng biết cô gái này, đây chính là cháu gái của Mạc má má.
"Ngươi. . ." Thượng Quan Tiểu Du trừng mắt nàng, "Ngươi sẽ gả đến phủ Phượng thật đấy ư?"
Cô gái ngập ngừng một lát, đầu tiên là lắc đầu, sau, lại gật đầu.
"Đúng, hay không đúng?" Nàng tức giận gầm nhẹ.
"Đúng." Tiểu cô nương sợ hãi, run rẩy nhìn nàng.
Thượng Quan Tiểu Du siết chặt nắm tay, tính tình thô bạo khiến cho nàng muốn đập vỡ hết thảy mọi thứ đang ở trên bàn, tuy nhiên, rốt cục nàng vẫn nhịn xuống cơn giận ấy, phất tay áo vội vã rời đi.
Đã xác nhận đúng là cháu gái Mạc má má sẽ gả vào phủ Phượng, nàng chuyển hướng, đi về phía cổng chính, tính nàng là chuyện gì cũng phải hiểu rõ ngọn ngành, thế cho nên, kiểu gì nàng cũng phải hỏi cho ra bằng được. Vì thế, nàng lại chạy sang phủ Phượng, đúng lúc đó, thật vừa khéo, một gã sai vặt vừa mới dán xong chữ hỉ. Lúc đang định xoay người đi vào trong phủ, hắn bị nàng kéo lại, bị bắt dừng chân.
"Ai za! Bát cô nương. . ." Nam nữ thụ thụ bất tương thân cơ mà!
"Phong Nhạc Thủy giờ đang ở đâu? Nói mau!" Mặc kệ những điều nhìn thấy ban nãy có là sự thật hay không, nàng nhất định phải tìm được hắn, hỏi cho ra nhẽ.
"Việc này. . ." Gã sai vặt cũng đã nghe được phong phanh về chuyện của nàng và Phong Nhạc Thủy. Hiện tại, chuyện của hai người đang được cả thành Phượng Thiên bàn tán xôn xao.
Bát cô nương của phủ Thượng Quan to gan lớn mật, dám xin yêu cả tên tổng quản. . .
Bốp! Gã sai vặt còn chưa hiểu rõ đầu cua tai nheo thì bỗng một nắm đấm đập ngay vào trong hốc mắt bên trái của hắn.
"Ối, bát cô nương, cô. . ."
"Nói nhanh lên, nếu không, một giây sau, sẽ là mắt phải của ngươi luôn đấy." Nàng cuộn chặt nắm đấm, quơ trước mặt hăm dọa hắn.
Gã sai vặt lùi về sau vài bước, run giọng nói: "Phong tổng quản, hắn. . . hắn không ở trong phủ, hắn đã đi mua vải ở thành Tây từ thanh thần rồi."
Không ở trong phủ? Nàng nhíu mày, thu lại nắm đấm của mình.
Cửa hàng vải ở thành Tây chứ gì! Thượng Quan Tiểu Du quyết định, trước tiên nàng sẽ đi đến đó, sau đó, nàng sẽ gặp hắn hỏi cho rõ ràng.
★ ☆ ★ ☆ ★
Thượng Quan Tiểu Du tức tốc chạy đến cửa hàng vải ở tại thành Tây. Lúc này, trước cửa hàng, một đám hương thân phụ lão đang châu đầu vây xem đầy náo nhiệt.
Đẩy mấy người ra, nàng chen vào trước cửa. Trước mắt nàng, Phong Nhạc Thủy đang đứng yên để thợ may đo thân thể cho hắn.
Nhìn thấy cảnh này, con tim nàng nát vấy.
Hắn thật sự muốn kết hôn cùng cháu gái của Mạc má má ư?
Vậy còn nàng thì sao? Hắn bảo nàng làm gì bây giờ?
"Ô?" Phượng Tiểu Khuynh cũng cùng đi đến cửa hàng vải này cùng Phong Nhạc Thủy. Nàng đã tinh mắt thấy được Thượng Quan Tiểu Du. Thế là, nàng buông công tác trong tay, đi đến trước mặt Thượng Quan Tiểu Du.
Thượng Quan Tiểu Du chẳng còn lòng dạ nào mà đấu võ mồm cùng Phượng Tiểu Khuynh, từ nãy tới giờ, nàng luôn nhìn chằm chằm vào Phong Nhạc Thủy.
Phong Nhạc Thủy cũng đã nghe được tiếng xì xào bàn tán ở bên ngoài. Vừa nhìn thấy Thượng Quan Tiểu Du, mặt hắn tràn đầy kinh ngạc, sau đó, hắn buông thứ đồ đang cầm trong tay ra.
Nàng vốn nghĩ, hắn đang muốn bước đến nói chuyện với nàng, ai dè, hắn lại đi theo chiều ngược lại, đi vào trong cửa hàng. Ngay cả gặp mặt nàng, hắn cũng không muốn.
"Phong Nhạc Thủy!" Nhìn thấy cảnh này, tim nàng rớm máu. Đau quá, đau quá. . . Thế nhưng, nàng vẫn mất hết cốt khí, lật đật chạy theo hắn.
Bất đắc dĩ, nàng bị Phượng Tiểu Khuynh chặn lại, không thể tiếp tục đuổi theo hắn.
"Tránh ra!" Nàng trừng mắt Phượng Tiểu Khuynh, giọng điệu nghe lạnh như băng.
"Ta không cho ngươi tiếp cận Phong Nhạc Thủy nữa đâu." Lần này, Phượng Tiểu Khuynh sắm vai kẻ xấu, bộ dạng xấu xa kia bày ra trông vô cùng chân thật.
"Ta có chuyện muốn nói với hắn." Thượng Quan Tiểu Du nghiến răng ken két, "Ta muốn gặp hắn, ngươi tránh ra!"
"Ngươi hãy rủ lòng thương mà cho phủ Phượng chúng ta mấy ngày yên bình đi mà, đợi cho hôn lễ kết thúc. . ." Phượng Tiểu Khuynh không hề hay biết, những lời này hệt như lửa đang cháy mà đổ thêm dầu, khiến cho con sư tử trong người Thượng Quan Tiểu Du bắt đầu lồng lộn.
"Ngươi im đi!" Nàng trừng mắt Phượng Tiểu Khuynh, "Hắn sẽ không cưới ai hết! Hắn là của ta! Là của ta!" Dù có phải liều cái mạng này, nàng cũng nhất quyết không để hắn đi cưới người khác.
Hả? Phượng Tiểu Khuynh khẽ nhíu mày. Rồi, nàng đảo mắt. Cuối cùng, nàng cười lên, trông càn quấy vô cùng, "Thế nhưng mà. . Chỉ mấy ngày nữa thôi, hôn lễ sẽ tiến hành, dẫu ngươi có muốn dùng thủ đoạn đi chăng nữa, cũng chỉ vô dụng mà thôi!"
"Ta nói rồi! Phong Nhạc Thủy là của ta!" Thượng Quan Tiểu Du gào thét, "Cho dù hắn muốn thành thân, ta vẫn nhất định cướp hắn trở về."
Thượng Quan Tiểu Du siết chặt nắm tay. Lúc này, hốc mắt nàng cũng đã ửng hồng, như thể sắp khóc, trông đáng thương cực kỳ.
"Ơ. . . Ngươi định. . ." khóc lóc giữa chốn đông người thế này à? Từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên Phượng Tiểu Khuynh thấy nàng không ngừng khóc lóc như vậy.
Thượng Quan Tiểu Du, con người cậy mạnh hơn hẳn mọi người, lại chỉ vì Phong Nhạc Thủy mà rớt nước mắt. Vì yêu hắn, nước mắt đã phá vỡ lòng tự tôn của nàng, sự cậy mạnh của nàng.
Thế giới của nàng bắt đầu chuyển động quanh người hắn. Không có hắn, nàng thậm chí sẽ không biết phải hô hấp ra sao. . .
Bởi vì, hắn là nước, nàng là cá. (Chàng là Thủy, nàng là Du, cá bơi trong nước đấy hì ^_^)
Thì ra, hắn là người mà nàng không thể mất đi!
"Tránh ra đi! Hãy để cho ta gặp hắn. . ." Hiếm khi Thượng Quan Tiểu Du lại mềm giọng như vậy, trong giọng nói còn mang sự cầu xin.
Phượng Tiểu Khuynh cảm thấy như là trò đùa của nàng đã trở nên quá đáng, cuối cùng, nàng chột dạ nói: "Ta nghĩ, hắn đã đi ra bằng cửa sau rồi."
Vừa nghe thấy vậy, nước mắt Thượng Quan Tiểu Du lại lăn dài trên má.
Ngay lập tức, nàng xoay người bước đi.
Phượng Tiểu Khuynh há hốc mồm. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn kéo váy, vội vã đi vào trong cửa hàng vải.
Gương mặt tuấn tú của Phong Nhạc Thủy lúc này trông rất bình tĩnh. Vừa nhìn thấy Phượng Tiểu Khuynh, hắn mấp máy môi, như thể muốn nói lại thôi.
"Ngươi không muốn gặp nàng thật à?" Không hiểu sao, nàng lại đi nói đỡ cho Thượng Quan Tiểu Du. Nhìn thấy Thượng Quan Tiểu Du khóc thống thiết như vậy, ngay cả nàng cũng thấy mềm lòng.
"Còn chưa phải lúc." Hắn bình tĩnh nói, nhưng đôi bàn tay lại siết chặt lại.
Phượng Tiểu Khuynh chu đôi môi đỏ thắm nhỏ xinh của mình lên, đi vòng quanh người hắn, cuối cùng, nàng cười gian.
"Tiểu Du vừa khóc đấy." Nàng rất xấu tính, nói cho hắn biết tình huống ban nãy.
Hắn không trả lời, chỉ càng siết chặt nắm đấm hơn.
"Tuy nhiên, lại là khóc trước mặt tất cả mọi người." Nàng lại bỏ thêm một liều thuốc có dược tính cực mạnh, như thế cố ý tra tấn hắn.
"Ta nghe thấy rồi." Hắn trừng mắt nhìn nàng, như đang muốn nói, ngươi ngậm miệng lại ngay.
Nghe được tiếng Thượng Quan Tiểu Du khóc, làm sao tim hắn không đau? Nhưng là bởi, hắn muốn cho nàng hiểu rõ, hắn là một người đàn ông có cảm tình, có tự chủ, không thể cứ làm theo sự hồ nháo, sự tùy hứng của nàng.
Trước giờ, hắn cam chịu những hành vi gây sự của nàng, là bởi vì, hắn cam tâm cả đời này đều ở bên cạnh nàng.
Nhưng giờ đây tình huống đã khác, hắn lựa chọn rời đi phủ Thượng Quan, quyết tâm làm cho nàng thấy, hắn muốn phá vỡ mối quan hệ ấy, hắn không còn là một thứ đồ chơi mà bất cứ lúc nào nàng cũng có thể vứt bỏ nữa.
Điều quan trọng nhất bây giờ là ----------
Hắn muốn nàng hiểu được, đời này ngoài hắn ra, sẽ không còn bất cứ người đàn ông nào khác, có thể khắc sâu vào tim nàng như thế.
"Ha ha ha..." Phượng Tiểu Khuynh không nhịn được, cười phá lên, "Nàng lại đi nghĩ là đám cưới giữa phủ Phượng và phủ Thượng Quan là của ngươi, nghĩ rằng, ngươi sẽ đi cưới cháu gái của Mạc má má..."
Nghe được câu này, sắc mặt hắn khẩn trương hẳn.
"Cũng khó trách nàng sẽ hiểu lầm." Phượng Tiểu Khuynh cười rất vui vẻ, nàng chưa từng biết, trêu người khác lại vui vẻ đến thế, "Nếu là ta! Nhất định ta cũng sẽ khóc lóc thê thảm."
"Đủ rồi." Hắn phụng phịu, "Đợi hôn lễ tiến hành xong, ta sẽ giải thích rõ cho nàng biết."
Phượng Tiểu Khuynh nhìn theo bóng lưng hắn, nhún vai tỏ vẻ không sao hết.
Chỉ có điều, nàng nghĩ...
Chắc chắn Thượng Quan Tiểu Du không phải là một cô gái chịu được ấm ức! Muốn nàng ta ngồi yên chờ chết, trừ khi, mặt trời mọc đằng tây.
Chỉ mấy ngày nữa thôi, chắc chắn sẽ có trò hay để xem đây...
★ ☆ ★ ☆ ★
Đúng thế, Thượng Quan Tiểu Du là người không muốn cúi đầu chịu thua trước vận mệnh.
Dù cho lúc này chỉ có mình nàng ở một trận tuyến, ngay cả trưởng công cũng không chịu phối hợp đánh ngất Phong Nhạc Thủy cùng nàng, nàng vẫn sẽ không chịu buông tay.
Khi biết được phủ Thượng Quan và phủ Phượng muốn liên hôn*(kiểu đám cưới xã giao), nàng vốn định đứng chờ ở cửa, đợi cho Phong Nhạc Thủy tới cưới.
Nhưng mà chờ mãi, chú rể lại chẳng vào cửa, mà ngược lại, cô dâu lại được kiệu khênh trực tiếp vào trong phủ Phượng, ngay cả nhìn mặt chú rể một cái cũng không nhìn được.
Tuy trong lòng, nàng đang tức giận, nhưng ngoài mặt, nàng vẫn cố tỏ ra trấn định, quyết tâm không đi phá đám cưới ở bên phủ Phượng. Nàng muốn mình tĩnh để có thể nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo nhất, nghĩ xem, bước tiếp theo nàng nên làm thế nào.
Vì thế, nàng giả làm đàn ông trèo qua phủ Phượng, cẩn thận tiến vào trong phủ.
Nàng được nô bộc trong phủ Phượng chỉ đường đến một địa phương, là nơi mà chú rể đang đứng để chờ bái đường.
Nàng tức tốc rời đi, bước đến trước cửa phòng tân hôn. Vừa mới đến cửa, nàng lại do dự, dừng chân lại.
Nếu đột nhiên nàng gặp được Phong Nhạc Thủy, liệu hắn có tiếp tục bước đi trước mặt nàng hay không? Vừa mới nghĩ đến cảnh nàng định bình tĩnh nói chuyện nhưng hắn lại trốn tránh ngay đi, lòng nàng đau đớn khôn tả.
Hơn nữa, hôm nay là ngày vui của hắn, hắn sẽ trở thành phu quân của một người con gái khác.
Không được, không được, nàng không thể chấp nhận chuyện này! Nàng lắc thật mạnh đầu mình. Lại nhìn vào cánh cửa kia, lòng nàng đã quyết, dù cho có phải đánh ngất hắn mang đi, nàng cũng không thể để cho hắn bái đường một cách thuận lợi với người con gái kia được.
Hửm, đánh ngất xỉu? Hình như lúc này chỉ còn cách đó là hay nhất.
Vì vậy, nàng nhìn khắp xung quanh.
Vừa khéo, một người đưa dâu vừa bước qua, trên tay người ấy đang cầm một cây gậy, đó là dụng cụ để tân lang vén khăn voan trùm đầu cho tân nương.
"Đưa nó cho ta." Nàng đoạt lấy cây gậy, ác giọng ra lệnh, "Chú rể nói cây gậy này phải đặt ở chỗ của hắn trước, đợi lát nữa, ngươi lại đi chuẩn bị một cây khác.."
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì cả." Nàng trừng mắt người đưa dâu, "Mau đi làm việc đi." Nàng vẫy tay, muốn cho người đưa dâu mau mau rời di, đừng phá hỏng chuyện của nàng.
Người đưa dâu xây xẩm mặt mày, nhưng cuối cùng, người đó vẫn vuốt mũi bước đi.
Thấy người đưa dâu đã đi xa, Thượng Quan Tiểu Du nhấc chiếc gậy, thấy nó cũng phải nặng đến mấy cân. Vì vậy, nàng bắt đầu làm vận động, xoay các khớp cổ tay cổ chân.
Chỉ có điều, nàng vẫn đang hơi hơi do dự. Nếu như chiếc gậy nặng đến thế này gõ vào đầu hắn, không biết, liệu vết thương lần này có thể nghiêm trọng hơn lần trước không đây?
Trong lúc nàng vẫn đang do dự, một hồi kèn trống vang lên, tựa hồ đang báo cho tất cả mọi người, giờ lành đã đến.
Được rồi! Nàng không còn cách nào khác cả, đành phải lấy dũng khí, lặng lẽ đẩy cánh cửa ra.
Trong phòng lúc này chỉ có một người đàn ông mặc đồ chú rể, hắn ngồi ở trước bàn, lưng quay về cửa. Tay trái hắn đang gõ lên bàn, có vẻ như đang mất kiên nhẫn, không hề chú ý có người đã xông vào.
Tiếng chiêng trống ầm ĩ kia vừa khéo che dấu đi thanh âm của nàng, để cho nàng bước từng bước lại gần chú rể.
Xin lỗi nhé! Nàng mặc niệm một câu, rồi, nàng giơ cao chiếc gậy trong tay lên, dồn hết sức, gõ thật mạnh vào đầu người ấy.
"Ặc..." Còn chưa kịp kêu cứu, người đàn ông đó đã ngã xõng xoài xuống đất, không cựa quậy được gì.
Nhìn vào người đàn ông đang bất tỉnh nằm trên mặt đất, tay chân nàng bắt đầu run rẩy, tim của nàng đập dồn dập không ngừng.
Hắn té xỉu! Nàng phải nhanh chóng nghĩ ra cách mang hắn đi khỏi phủ Phượng mới được.
Trong lúc nàng vẫn còn đang hoảng loạn, đột nhiên từ phía sau nàng, có một người túm lấy cây gậy trên tay nàng, còn quay thân mình nàng lại.
"Ngươi đang làm gì đấy?" Giọng nói quen thuộc ấy vọng vào tai nàng.
Nàng khẽ buông tay, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên nhìn hắn.
"Ngươi..." Nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, Thượng Quan Tiểu Du cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nàng quay đầu lại, chỉ vào người đàn ông đang nằm dưới đất. Lúc này, miệng nàng há rộng đến có thể nhét cả một quả trứng vào trong, nàng kinh ngạc không thốt nên lời được.
Rốt cuộc, chuyện gì đang xảy ra vậy?
★ ☆ ★ ☆ ★
Thượng Quan Tiểu Du bị dẫn đến một căn phòng nhỏ vô cùng sạch sẽ. Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cúi thấp cực kỳ, rạp cả đầu xuống.
Nàng lại làm sai rồi!
Hơn nữa, kế hoạch đánh ngất xỉu lần này còn bị chính tay hắn bắt được.
Chú rể hôm nay bị nàng đánh cho nứt toác cả đầu. Tuy là đã mời đại phu đến chữa, nhưng giờ lành bái đường thì đã bị bỏ qua. Cuối cùng, chỉ còn cách nhốt ngay chú rể vào phòng tân hôn trực tiếp động phòng, mới có thể chấm dứt chuỗi chuyện xôn xao này lại.
Nhưng mà, nàng lại thở phào. Thì ra, người kết hôn với cháu gái của Mạc má má không phải Phong Nhạc Thủy, nghe nói đó là đại thiếu gia của phủ Phượng này.
"Đúng vậy, ta rất xin lỗi." Nàng mở miệng, giọng nói nghe bé như tiếng muỗi kêu. Khuôn mặt nhỏ nhắn ấy vẫn cúi rạp xuống, trông có vẻ rất biết hối lỗi.
"Tại sao ngươi lại làm như vậy?" Phong Nhạc Thủy nhìn chằm chằm nàng, lúc này, trông hắn vô cùng lạnh lùng.
"Không gặp được ngươi, ta thấy rất nhớ. Không có đến ngươi, ta cũng thấy rất nhớ. Ta muốn nói chuyện với ngươi, giải thích cho ngươi nghe, thậm chí, ta còn muốn ở bên bên ngươi, thế cho nên, ta mới..." Nàng cắn môi, giải thích bằng giọng điệu vô cùng hèn mọn, "Ta tưởng, ngươi là chú rể."
Nàng nói ra những lời cảm động đến vậy, chỉ hy vọng hắn có được một chút cảm giác, hiểu được sự khổ sở của nàng lúc này, hiểu được nàng bất đắc dĩ lắm mới phải làm như vậy.
"Ngươi đã hỏi ta chưa mà làm như vậy?" Nhưng mà, giọng của hắn nghe vẫn thật lạnh lùng.
Nàng ngước mắt, thấy được khuôn mặt tuấn tú của hắn lúc này không có tí cảm xúc nào hết, một chút cũng không hề có.
"Ngươi... đang tức giận đấy â?"
"Ngươi thử nghĩ xem?" Hắn nhíu mày, hỏi ngược lại nàng.
"Xin lỗi, cho ta xin lỗi." Nàng gật đầu nhanh như giã tỏi, "Ta chỉ rất muốn được gặp ngươi, thế cho nên..."
"Cho nên ngươi lại giở trò này, chỉ biết tổn thương người khác, để đạt mục đích mà không từ bất cứ một thủ đoạn nào?" Hắn chỉ trích nàng, "Ngươi có biết, lần này ngươi đã gây ra họa lớn rồi không? Người bị thương chính là đại thiếu gia của phủ Phượng đấy."
"Vì ta nghĩ chú rể là ngươi mà!" Nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, phản bác: "Ai bảo ngươi mấy ngày hôm nay không chịu nói chuyện với ta. Vì ngươi trốn tránh, ta mới.."
"Đã làm sai còn lý do lý trấu?"
Nàng bị hắn chỉ trích ngậm tịt miệng lại. Cuối cùng, nàng mím môi, khẽ kéo ống tay áo của hắn, "Nhạc Thủy, đây là lần cuối cùng ta tùy hứng bá đạo như thế. Ta chỉ hy vọng ngươi có thể quay lại, tiếp tục yêu ta. Nếu ngươi trở về bên cạnh, nhất định ta sẽ bỏ hết những khuyết điểm đó đi. Từ nay về sau, ngươi chính là vị phu quân duy nhất của ta."
Có phải nàng vừa mới nói, đời này, hắn là vị phu quân duy nhất của nàng?
Lòng hắn đã bị dao động.
"Nhạc Thủy?" Nàng lắc tay hắn, phát hiện ra hắn vẫn đang đứng bất động.
Chẳng lẽ, nàng đã thật sự thất bại rồi?
Nàng đã moi tim móc phổi, dồn hết tâm huyết của mình, con tim hắn vẫn như sắt đá, vẫn quyết tâm không để ý đến nàng sao?
Nước mắt lặng thinh lăn dài trên má. Bàn tay nhỏ bé của nàng buông lỏng ống tay áo hắn ra.
"Thôi được! Ta nghĩ, ngươi cũng chán ghét ta..." Tất cả đều là nàng gieo gió gặt bão, sự đã vậy rồi, nàng đành chấp nhận.
Giống như đại tỷ đã từng nói, nếu nàng cưỡng ép hắn ở lại, nàng sẽ không bao giờ chiếm được con tim của hắn. Nếu như vậy, nàng thà không cần.
"Chỉ xin ngươi, hãy làm cho lòng ta tan nát." Nàng ngước mắt lên, nhìn hắn đầy ai oán, "Ta muốn ngươi chính mồm mói ra, ngươi chán ghét ra. Nếu như thế, ta sẽ không bao giờ dây dưa, không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa."
Hắn hít sâu một hơi, cuối cùng, lại thở dài một tiếng.
"Ta... yêu ngươi." Rốt cục, hắn vẫn lựa chọn tiếp tục bao dung nàng.
"Hả?" Nàng mở trừng mắt, nghĩ rằng chính nàng đã nghe lầm, "Nói lại, ngươi hãy lặp lại lời ngươi vừa nói, ta còn chưa kịp nghe rõ."
"Ta yêu ngươi." Hắn vươn cánh tay, kéo nàng vào lòng, "Cái con cá phiền phức này, ta vẫn luôn yêu ngươi."
"Hu hu... ta xin lỗi mà! Sau này, ta sẽ bỏ hết tất cả tính xấu, coi ngươi là trời, quan trọng hơn hết thảy. Ta sẽ không bao giờ đùa bỡn ngươi, chỉ biết quý trọng, không có ai có thể cướp được ngươi đi." Nàng cảm động nói.
"Ngốc ạ." Hắn yêu thương hôn lên má nàng, "Cuối cùng, ngươi cũng đã hiểu được, thứ ta muốn là cái gì phải không?"
"Biết, biết." Nàng gật đầu lia lịa, "Ta rất yêu ngươi, yêu đến mức không thể thiếu ngươi, như là một con cá không thể rời khỏi nước. Nếu ngươi rời đi, ta sẽ khổ đến không thở nổi... Ngươi trở về bên ta có được không?"
Đột nhiên, mặt hắn chợt lúng túng, "Có thể, nhưng cần một khoảng thời gian nữa..."
"Không đâu." Nàng lắc đầu, khóc như khóc tang.
"Nhiều nhất một tháng ta sẽ về lại phủ Thượng Quan." Hắn nhẫn nại giải thích cho nàng, "Phượng cô nương đã đồng ý giải quyết chuyện cháu gái của Mạc má má giúp ta, thế cho nên, để đáp lại nàng, ta phải giúp nàng trông coi truyện vặt vãnh trong phủ."
Thì ra, để mời được Phong Nhạc Thủy vào phủ, Phượng Tiểu Khuynh đã đồng ý giải quyết chuyện của cháu gái Mạc má má giúp hắn, còn khiến cho chính đại ca của mình cưới người con gái kia vào trong phủ.
Mà chuyện hôm ấy, khi hắn để cho thợ may đo thân thể hắn, chỉ là bởi, dáng vóc của hắn cũng từa tựa như đại thiếu gia, thế cho nên, hắn mới đi đặt lễ phục thay cho vị công tử bận rộn ấy.
"Ứ... Ta không muốn thế đâu..." Nàng dụi đầu vào lòng hắn, nói đùa.
"Tiểu Du Nhi, không phải ngươi vừa mới nói ngươi sẽ coi ta là trời ư, sao bây giờ lại đổi tính rồi?" Hắn nhăn mày nói.
Nàng nức nở cắn môi. Cuối cùng, dù không cam lòng, nàng vẫn đành phải nói, "Thôi được rồi! Một tháng thôi đấy. Sau một tháng, ngươi nhất định phải trở về bên cạnh ta đấy!"
"Ta sẽ không lừa ngươi." Hắn quyến luyến vuốt ve tóc nàng, "Cả đời này, ta không thể rời khỏi ngươi, ngươi cũng không thể rời khỏi ta. Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."
Nàng nép mình vào trong ngực hắn, mềm mại gật đầu.
Nàng nghĩ, những ngày về sau, nàng sẽ bỏ hết mọi tính xấu. Bởi vì thật sự, nàng không thể không có hắn ở bên.
Nếu như phải rời xa hắn, cuộc sống này tựa như không có nước, vô cùng khó sống, đến cả hô hấp cũng trở nên gian nan. Nhưng nếu có hắn ở bên, dù tương lai có bao nhiêu gian khổ, nàng cũng vui vẻ vượt qua.
Bởi vì, cá không thể rời khỏi nước được.
Nếu cá gặp nước, đó là chuyện cả đời.
--------End------
/10
|