Cà Phê Đợi Một Người

Q.1 - Chương 3 - Chương 1.3

/63


Albus lợi hại quá, phải em thì chẳng có cách nào đối phó được với yêu cầu vô vị của đám đàn ông rách việc ấy.

Tôi tập đánh bọt sữa bằng tay, bọt sữa đánh kiểu này dịu và hợp khẩu vị hơn.

Em gái à, chỉ cần em làm đủ lâu, em cũng có thể pha ra tất cả các loại cà phê dù nó tồn tại hay không tồn tại trên cõi đời này. Albus đang rửa chiếc cốc sứ đáng yêu in hình chó Snoopy, tiếp tục nói như thể chẳng liên quan gì đến mình: Còn uống được hay không thì không phải trách nhiệm của em, đấy là việc của cái đám rỗi hơi kia.

Nói cũng phải. Tôi lại bật cười, nhẩm học thuộc từ vựng bài đầu tiên trong cuốn sách tiếng Anh để trên bàn.

Dụng cụ đánh sữa trên tay tiếp tục khuấy đảo.

Đã vào học một tuần rồi, tôi đang điều chỉnh cuộc sống vừa làm thêm buổi tối vừa ôn thi đại học khiến đám bạn học thoạt nghe thấy rất oách của một nữ sinh cấp ba.

Hiện tại, tôi tự cho rằng sinh hoạt như vậy là rất có kế hoạch, bừng bừng chí tiến thủ, chứ không giống các học sinh cấp ba thông thường, tan học xong lại phải đến lớp phụ đạo tiếp tục những cơn buồn ngủ còn chưa dứt, những mảnh giấy nhỏ ghi chuyện riêng vẫn chưa chuyền hết trên lớp học chính, hoặc không thì chui vào mấy quán net mù mịt khói thuốc tranh cướp Phích lịch vô địch đại bảo kiếm hay những đồng tiền vàng không thể tiêu xài với lũ quái vật trong thế giới ảo, vân vân và vân vân.

Làm thêm trong quán cà phê sực nức mùi thơm, có thể học các kiến thức trong môn pha cà phê và cả cách thưởng thức mùi vị, có thể làm việc chung với cây hài mặt đơ Albus, có thể học hỏi triết học nhân sinh mà bà chủ trẻ tuổi hài hước sâu sắc khó dò tự phát minh ra, đấy mới là cuộc sống sau giờ học của một nữ sinh cấp ba lành mạnh.

Thỉnh thoảng có bạn học đến ủng hộ, tôi cũng có thể đeo tạp dề trắng, giống như một nàng công chúa nhỏ, bưng những cốc cà phê mình tự pha cùng với bánh xốp nóng rưới caramel thành hình trái tim ra đặt trước mặt họ, hưởng thụ cảm giác hư vinh: Nhìn đi, tôi còn tự lập hơn các cậu đấy nhé!

Phải rồi, em không đi học phụ đạo lại đến đây làm thêm, ở nhà không ai mắng à?

Lúc Albus rửa xong cốc chén đã là gần mười giờ rưỡi, quán cũng sắp đóng cửa.

Không, tuy bố em phản đối, nhưng em đã nói trước với mẹ rồi, nếu thành tích thi tháng của em trên bảng xếp hạng toàn trường không bị tụt, em có thể ở đây kiếm tiền tiêu vặt không phải đến mấy lớp phụ đạo chán phèo kia. Lớp phụ đạo chán lắm, đến học thì cũng vẫn chuyền giấy buôn chuyện với bọn con gái ở đó thôi, còn không thì lại có một đống con trai thối tưởng mình hay ho lắm suốt ngày muốn làm bạn với lũ con gái. Đúng là đọc tiểu thuyết nhiều quá. Tôi nói. Cố ý nhấn giọng vào hai chữ làm bạn .

Nữ sinh cấp ba ghét bọn con trai, đây là chuyện hai năm rõ mười. Duy chỉ có Albus là ngoại lệ.

Thế em vể nhà tắm một cái, học bài thêm một lúc rồi đi ngủ đi. Albus nói. Albus mặt lạnh sao lại lo lắng việc học hành ở trường của em hơn cả em thế? Tôi lè lưỡi.

Tôi đây chỉ không muốn hai tháng nữa lại phải huấn luyện nhân viên mới từ đầu thôi! Albus cười lạnh lùng.

Albus thu dọn chiếc cốc sứ cuối cùng, nhìn đồng hồ trên tường, mười giờ hai mươi lăm phút. Còn năm phút nữa là đóng cửa. Nhưng cả ngày hôm nay, cà phê đặc biệt Bà chủ đặc chế của bà chủ chưa bán được cốc nào. Vì vậy, bà chủ vẫn đang đợi một người.

Trong quán không có khách, bà chủ ngồi một mình bên chiếc bàn tròn nhỏ bằng gỗ tếch đọc sách, chị để chân trần khoanh tròn trên ghế xô pha phủ vải nhung trắng. Trên mặt bàn, chỉ có hai cốc cà phê rỗng sạch sẽ.

Hẵng còn năm phút nữa. Albus cởi tạp dề trắng gấp lại, châm một điếu thuốc.

Chỉ khi sắp hết giờ làm, trong quán không có khách, Albus mới hút một điếu thuốc. Cô lúc nào cũng trầm ngâm suy nghĩ đợi cánh cửa sắt kéo xuống, sau đó đi rủ cô bạn gái đang học đại học đi ăn đêm.

Anh ấy nhất định sẽ đến? Tôi nhoài người trên quầy bar uống chỗ bọt sữa vừa đánh lúc nãy.

Bà chủ ngầng đầu, nhìn tôi cười cười. Chị cũng biết điều đó.

Bất kể ban ngày bận rộn công việc đến mấy, buổi tối trời mưa to gió lớn thế nào, kể cả ở Tân Trúc đột nhiên có vòi rồng, tuyết rơi, mưa đá, người ấy cũng sẽ cố gắng hết sức đến đây, uống cốc cà phê không pha trộn, khẩu vị mãi mãi không xác định, mỗi ngày chỉ chia sẻ với một người do chính tay chị pha chế. Sau đó nói chuyện phiếm với chị.

Tuy rằng người đó chưa bao giờ xuất hiện. Bởi vì, câu chuyện của bà chủ, cũng chưa bắt đầu.

/63

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status