“Không xong! Không xong rồi….” Có người vừa chạy ào tới vừa gào lên, dọa mọi người giật nảy mình.
“Thiếu phu nhân Khúc gia khó sinh, sắp không xong rồi! Giờ đang tìm đại phu khắp nơi, nói rằng tốt nhất là tìm được nữ đại phu!”
Hai cha con nhà họ Trần đồng loạt nhìn về phía Tiểu Tạ. Tiểu Tạ sờ sờ mũi nói: “Tôi có thể đi thử xem sao…”
Người kia lập tức nhào tới kéo nàng đi nhanh như gió. Tiểu Tạ chỉ cảm thấy bản thân đã đi ngược lại với lực hút của Trái Đất, hai chân rời khỏi mặt đất, bay là là như một con diều, bị người ta túm thẳng tới Khúc phủ, sau đó bị một đám phụ nữ hô to gọi nhỏ đẩy vào một căn phòng.
Trong phòng vừa ẩm thấp vừa ngột ngạt, đại thiếu phu nhân Khúc gia đang nằm trên giường, đã thở hắt ra rồi lại yếu ớt hít vào. Một đám nha hoàn bà mụ luống cuống tay chân, khóc sướt mướt không thôi.
Tiểu Tạ xắn tay áo lên, hét lớn một tiếng: “Tránh hết ra cho tôi!”
Một tiếng hét này như khai thiên lập địa, như sét đánh giữa trời quang, tất cả mọi người đều ngậm miệng, bị nữ đại phu trẻ tuổi, xinh đẹp, nhỏ bé này dọa ngẩn người.
Tiểu Tạ đi tới cạnh giường, một tay bắt mạch một tay vạch mí mắt Khúc thiếu phu nhân. Đã ngất, nhưng không quá nguy hiểm.
Nàng xốc cái chăn dư thừa trên người thai phụ ra, cởi y phục của cô ấy, bắt đầu xoa bóp.
Trong phòng nhất thời vô cùng im lặng, ngay cả tiếng một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được. Thủ pháp của nữ đại phu kia thuần thục, có bài bản hẳn hoi, vô cùng nghiêm túc. Sau khi mở cửa sổ, nhiệt độ trong phòng giảm xuống nhiều, thế nhưng trên mặt nữ đại phu rất nhanh đã toát ra một lớp mồ hôi.
Sau khoảng nửa nén hương, cuối cùng Khúc thiếu phu nhân cũng khẽ rên lên rồi tỉnh lại. Nhóm phụ nữ đồng loạt thở ra một hơi, vội cảm tạ Bồ Tát hiển linh.
Bồ Tát Tiểu Tạ lại không hề thả lỏng, cẩn thận rửa tay, kiểm tra phía dưới: “Đã mở mười phân rồi, phu nhân dùng sức đi!”
Khúc phu nhân chỉ có sức để khóc: “Ta không… không dùng sức được…” Hơi thở mỏng manh như sắt đứt đến nơi.
Chồng cô ấy ở bên ngoài rất phối hợp kêu lên một tiếng xé gan xé ruột: “Như Nguyệt à…”
Trán Tiểu Tạ toát mồ hôi lạnh, lạnh lùng nói: “Không dùng được cũng phải dùng! Nếu không đứa bé sẽ chết ngạt trong bụng cô!”
Khúc phu nhân sợ đến mức sắc mặt biến từ trắng sang xanh, nghiến răng siết chặt nắm tay, trán nổi gân xanh, cố gắng dùng toàn bộ sức lực. Tiểu tạ nhìn cái đầu ướt sũng của đứa bé hạ xuống tay mình.
Nàng cẩn thận nâng, theo sức của sản phụ, đón đứa bé ra từng chút một, cuối cùng nhẹ nhàng kéo một cái, đứa bé hoàn toàn nằm trong tay nàng.
Không đợi một bàn tay vỗ vào cái mông nhỏ của mình, đứa bé kia đã nhanh mồm nhanh miệng òa lên khóc, tiếng khóc to rõ, tuyệt đối không kém mẹ của mình.
Khúc phu nhân cố giữ một hơi thở, hỏi: “Có phải con trai không? Có phải con trai không?”
Vận khí của cô ấy tốt.
“Chúc mừng phu nhân, là một thằng nhóc béo tròn!”
Khúc phu nhân yên lòng, ngã xuống giường ngất đi.
Tiểu Tạ giao đứa bé cho mấy người phụ nữ bên cạnh. Đợi đến khi hoàn toàn ổn thỏa, không còn nguy hiểm gì khác, lúc này mới coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Đến khi bọn họ thu dọn xong, trời đã tối đen, bụng cũng đã đói. Khúc gia coi nàng như khách quý, bày một bàn cơm rượu chiêu đãi nàng.
Ông cụ nhà họ Khúc cười tươi như hoa: “Cô nương ra tay cứu giúp, đã cứu thiếu phu nhân và tôn thiếu gia nhà chúng ta, là đại ân nhân của nhà họ Khúc! Cô có yêu cầu gì xin cứ nói.”
Tiểu Tạ đột nhiên nhớ ra, hình như trước khi từ quan, Khúc lão gia cai quản việc khoa cử.
Trên đời không có quan liêu không hủ bại, cũng không biết quan liêu Ly quốc hủ bại tới mức độ nào.
Nàng nói: “Yêu cầu của tôi cũng không cao.”
Khúc lão gia nghe vậy rất vui vẻ, đương nhiên ông ta cũng không có dự định đáp ứng bất cứ yêu cầu nào.
Tiểu Tạ nói: “Tôi muốn vào y cục.”
Hiệu suất làm việc của Khúc lão gia cũng không vì về hưu mà giảm sút, mới ngày thứ ba Tiểu Tạ ăn uống thỏa sức ở nhà họ Khúc đã nhận được “thư thông báo trúng tuyển” của mình, phía trên còn viết ba chữ tên nàng vô cùng bắt mắt.
Tiểu Tạ của chúng ta – Tiểu Tạ, cũng chính là Tạ Chiêu Hoa tiểu thư trước kia, khi cuối cùng cũng có thể quay về sử dụng cái tên mà bố mẹ mình đặt cho, nàng cảm thấy như trong lúc vô thức đã sống đến mấy kiếp. Xuân đến xuân đi cứ ngỡ mờ mịt, chớp mắt một cái đã thấy vĩnh hằng. Trước kia chỉ là vài năm ngắn ngủi, đảo mắt một cái đã như một đời. Cuộc sống mới rực rỡ ngày hôm nay giống như được đầu thai một lần nữa.
Nàng lên xe rời khỏi thị trấn trong tiếng cảm ơn nhiệt tình của cả nhà họ Khúc.
Vừa đến đầu thôn đã cảm thấy có gì đó khác thường, mọi người vốn nên bận rộn ngoài ruộng nay đang tất tả chạy qua chạy lại trên đường làng.
Tiểu Tạ nhảy xuống xe, bắt lấy một đứa trẻ hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Nhà Liên Thành cháy rồi!”
“Cái gì?” Tiểu Tạ hoảng hốt: “Người đâu?”
“Không thấy Liên Thành đâu. Mẹ hắn khi được cứu ra đã không còn thở nữa.”
Tiểu Tạ lập tức chạy vào thôn. Khi chạy tới nhà Liên Thành, ngọn lửa đã gần như được dập tắt, căn nhà hai gian nay chỉ còn đống tro tàn. Trên cái chiếu trước mảnh đất trống, chính là mẹ Liên Thành, một phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, không hề giống phụ nữ nông thôn. Tiểu Tạ chưa chịu bỏ cuộc, tự mình tới kiểm tra. Người phụ nữ dịu dàng lương thiện này thật sự đã chết. Niềm an ủi duy nhất là, có lẽ khi chết cô ấy không hít thở được nên dung nhan vẫn còn hoàn hảo.
Tiểu Tạ ngạc nhiên đến mức còn chưa phản ứng kịp với tin tức này. Nàng nhớ trước khi ra khỏi thôn nàng còn ăn cơm mà mẹ Liên Thành đưa tới, chớp mắt một cái đã âm dương cách trở.
“Có ai nhìn thấy Liên Thành không?” Tiểu Tạ lo lắng hỏi.
“Từ khi xảy ra chuyện này đã không thấy thằng bé đâu!” Các hương thân trả lời.
“Ngọn lửa này thật kỳ quái, thoáng một cái đã đốt rụi căn nhà. Mẹ Liên Thành cũng nhờ có Lưu đại ca liều chết xông vào đem ra, nếu thằng bé còn ở trong phòng, giờ sợ rằng đã thành tro rồi.”
Mấy thôn phụ và đám trẻ con bật khóc. Tâm trạng mọi người vô cùng nặng nề. Mẹ con Liên Thành là người từ bên ngoài tới, dừng chân ở thôn này đã bốn năm, quan hệ với mọi người luôn luôn hòa hợp. Đột nhiên tai họa từ trên trời giáng xuống, phá hỏng một gia đình đang yên ổn.
Tiểu Tạ đi tới căn phòng đã hoàn toàn cháy rụi, cố gắng tìm kiếm một chút manh mối trong đống bừa bộn. Không ai nhìn thấy ngọn lửa này bốc lên thế nào, chỉ hoài nghi lửa từ bếp lò rơi xuống đống củi.
Tiểu Tạ nhặt một cây gỗ lên, đẩy những thứ trên mặt đất ra, phát hiện trên góc tường còn sót lại có một dấu chữ V bị lửa đốt ra rất rõ ràng.
Không có chất dẫn cháy, một phòng bếp nho nhỏ sao có thể bốc cháy lớn như vậy?
Là ai muốn giết hai mẹ con Liên Thành?
Trưởng thôn đứng ra, đám người góp vào một chút tiền, khâm liệm cho mẹ Liên Thành trước. Vài người trong thôn ra ngoài tìm Liên Thành, cho đến khi mặt trời xuống núi vẫn không có một chút tin tức.
Ngày ấy, mãi đến tận khuya Tiểu tạ mới trở về nhà mình. Mẹ Liên Thành đã được liệm vào một chiếc quan tài đơn sơ, đặt trong một căn phòng trống của thôn. Vẫn chưa tìm thấy đứa bé Liên Thành kia, sống chết chưa rõ, tuy đã báo quan, nhưng gần đây, chỉ một đứa bé mất tích ai thèm quan tâm. Nha dịch cũng chỉ làm cho có lệ.
Tiểu Tạ vừa mệt vừa đói, vào phòng, ngay cả đèn cũng không thắp, trực tiếp ngã lên giường.
Trong bóng tối vang lên một tiếng ôi, một vật gì đó lăn ra.
Tiểu Tạ nhảy dựng lên.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, một người áo đen mang theo một đứa bé đứng trong phòng.
“Liên Thành?”
Người áo đen đẩy đứa bé ra, gật đầu với Tiểu Tạ, bóng người nhoáng lên rồi biến mất.
Tiểu Tạ coi như không nhìn thấy, vội vàng thắp đèn, nâng đứa bé dậy.
Trên người Liên Thành đầy tro bụi, tóc tai hỗn loạn, gương mặt nhem nhuốc bị nước mắt rửa ra hai vệt song song. Thằng bé lạnh run, trong mắt tràn đầy sợ hãi và căm giận.
Tiểu Tạ vươn tay kéo thằng bé đến cạnh bàn, nhìn kỹ: “Đệ chạy đi đâu vậy? Mọi người đang vội vội vàng vàng mà vẫn không tìm được đệ! Đệ có bị thương không? Để tỷ xem!”
Liên Thành sụt sịt mũi, hai hàng nước mắt lại im lặng chảy xuống.
“Mẹ… Bọn chúng…”
“Xuỵt!” Tiểu Tạ che miệng thằng bé lại: “Mẹ đệ… Trưởng thôn và mọi người sẽ sắp xếp cho mẹ đệ. Đệ không sao chứ?”
Liên Thành dùng tay áo lau mặt, nói: “Đệ không sao! Mẹ giấu đệ dưới gầm giường. Ở đó có một lỗ chó chui, trước đây mẹ dùng cái hòm che lại. Đệ đẩy hòm chui ra. Nhưng mà mẹ đệ…”
Nước mắt của đứa bé này như chuỗi trân châu đứt rời. Tiểu Tạ đau lòng vô cùng, ôm thằng bé vào lòng.
“Đệ đừng vội khóc. Nghe tỷ nói, tỷ không biết vì sao nhà đệ lại rước phải họa sát thân này, tỷ cũng không muốn biết. Hiện giờ bên ngoài rất hỗn loạn, bọn hại nhà đệ nhất định còn chưa đi xa. Đệ không thể ra ngoài, hiểu không?”
Liên Thành hỏi: “Đệ phải làm gì bây giờ?
Làm gì bây giờ?
Hai mẹ con lai lịch thần bí ẩn cư nơi thôn quê, cuối cùng vẫn có một ngày kẻ thù tìm tới cửa, giết người diệt khẩu, nhổ cỏ tận gốc, còn chất lửa đốt nhà, nhưng sơ sót để lại một người. Thiếu niên lưng gánh nợ máu, chịu đựng gian khổ, quyết chí tự cường, luyện được tuyệt thế võ công, phục gian trừ ác, cuối cùng nợ máu trả bằng máu, sau đó ôm mỹ nhân về nhà.
Tình tiết quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa. Tiểu Tạ vốn định tự giễu một chút, thế nhưng nhìn vẻ mặt đau đớn, tức giận và sợ hãi của thiếu niên này, nhìn gương mặt non nớt và đôi vai yếu ớt của thằng bé, tất cả lời nói đều nghẹn trong cổ họng.
Vẫn còn là một đứa trẻ, là một đứa trẻ còn chưa đầy mười hai tuổi. Lớp năm, lớp sáu tiểu học, còn ở độ tuổi chơi trò chơi, xem TV mà thôi. Còn Liên Thành nay đã không còn người thân, hoàn cảnh đầy nguy hiểm.
Số phận bấp bênh tôi luyện lên sự thành công của con người, nhưng quá trình rèn luyện lại luôn khó khăn, đau khổ.
Tiểu Tạ nói: “Tỷ định tới y cục châu phủ làm việc, đệ đi theo tỷ đi.”
Ánh mắt Liên Thành sáng lên.
Tiểu tạ sờ sờ đầu thằng bé: “Ít nhất đệ đi theo tỷ sẽ an toàn. Những chuyện còn lại, chúng ta bàn sau đi.”
Thù luôn phải báo. Tiểu Tạ thở dài, cũng may nàng gặp được thằng bé.
Thằng bé được giấu trong nhà. Trải qua gia biến, Liên Thành vốn đã hiểu chuyện này càng thêm chín chắn. Về phần người áo đen đã xuất hiện khi thằng bé trốn trong nhà, cho tới bây giờ Liên Thành cũng không hỏi Tiểu Tạ lấy một tiếng. Tiểu Tạ cũng giống như đã quên còn có một người như vậy, không hề nhắc tới.
Biểu hiện bề ngoài có vẻ đều hết sức bình thường. Những thôn dân tìm kiếm Liên Thành không có kết quả đã trở về. Trưởnng thôn quyết định hạ táng mẹ Liên Thành.
Đêm đó, Tiểu Tạ lặng lẽ dẫn Liên Thành tới trước mộ phần. Bởi vì sợ thôn dân phát hiện ra, bọn họ không thắp hương, Liên Thành rơi nước mắt, khấu đầu chín cái trước mộ mẹ.
“Mẹ, con sẽ đi cùng Tiểu Tạ tỷ tỷ. Mẹ yên tâm, con sẽ không làm cha mẹ thất vọng.”
Tiểu Tạ cũng thấp giọng nói: “Đại thẩm, Tiểu Tạ sẽ chăm sóc Liên Thành thật tốt.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Tạ vội vàng thuê một chiếc xe ngựa, trong tiếng chúc mừng của thôn nhân, hướng về phía thành Thanh Dương của châu phủ.
Vốn là một hành trình tràn ngập vui vẻ và hy vọng, nay vì một biến cố đột ngột mà mang theo chút nặng nề.
Liên Thành không tiện xuất đầu lộ diện, chỉ ngồi trong xe, Mực luôn ở bên cạnh thằng bé. Khi Tiểu Tạ ra ngoài nghỉ tạm rồi trở về, luôn nhìn thấy thằng bé lén lau nước mắt. Thiếu niên nhỏ tuổi rất sĩ diện, trước mặt người khác thích ra vẻ kiên cường, khi ngủ mơ lại luôn trở mình nỉ non. Có lúc gọi cha mẹ, có lúc lại hô mau buông tay, có lúc lại khóc không ngừng.
Tiểu Tạ vừa thương xót vừa bị thằng bé làm cho không cách nào ngủ được, sau đó dứt khoát ôm thằng bé vào lòng, nhẹ giọng vỗ về. Chiêu này rất có tác dụng, Liên Thành dần bình tĩnh lại, nặng nề ngủ. Chỉ là, ngày hôm sau, khi tỉnh lại, lúc nào cũng phải đỏ mặt một lúc lâu.
Tiểu Tạ trêu đùa muốn khuyên bảo thằng bé: “Tiểu Liên đáng yêu, nửa đêm khóc nhè.”
Kết quả là sắc mặt Liên Thành biến thành cà tím, vừa túng quẫn vừa giận như muốn cắt cổ tự sát đến nơi. Tiểu Tạ hoảng sợ, không dám trêu thằng bé nữa. Tâm tình thiếu niên là một cốc hóa chất, xử lý không cẩn thận rất dễ gây nổ, phải cẩn thận, phải cẩn thận.
Từ Văn Xương đến Thanh Dương mất năm ngày đường, dọc đường đều rất yên ổn. Lúc đầu Liên Thành còn vô cùng lo lắng sợ hãi, một chút gió thổi cỏ lay đã lập tức nhảy dựng lên, thế nhưng nhìn Tiểu Tạ luôn có vẻ thản nhiên như lão tăng nhập định, thằng bé cũng thoáng yên lòng, tin tưởng vị tỷ tỷ này thật sự có thể bảo vệ mình.
Thành Thanh Dương, thủ phủ của toàn bộ châu Nam Dương. Tiếc rằng vì kinh tế toàn khu phát triển kém nên nó không được phồn vinh như các châu phủ khác. Có điều, Nam Dương nhiều dân tộc thiểu số, kiến thúc thành Thanh Dương bao hàm nét văn hóa đặc sắc đa dân tộc, tuy không hoa lệ tinh xảo nhưng cũng có phong cách đặc biệt riêng.
Tổ chức quan lại Ly quốc cấp bậc rõ ràng. Ví dụ với y cục, có một cục trưởng, gọi là thái y giám, quản lý y cục toàn quốc, các châu phía dưới có y sử, là trưởng y cục từng châu. Dưới y sử là y chính, chia thành thượng hạ, thượng y chính quản lý cán bộ cấp thành thị, hạ y chính là cán bộ nhỏ cấp huyện. Trong y cục, chức quan của đại phu gọi là y hành, cũng phân ra rất nhiều cấp bậc, dùng màu sắc để phân biệt, đỏ, vàng, trắng, xanh, lam, xám.
Đệ tử của Khúc lão gia, Trương y chính, chính là tổng phụ trách của chi cục này. Trương đại nhân khoảng bốn mươi tuổi, gầy gò, râu dài, đôi mắt nhỏ, có vẻ yếu ớt.
Ông ta thân thiết nói với Tiểu Tạ: “Khúc đại nhân đã nói cho ta biết. Tiểu Tạ ngươi tài nghệ xuất chúng, ông ấy đứng ra bảo đảm, đề cử ngươi tới chỗ ta làm việc, còn muốn ta chiếu cố ngươi nhiều hơn.”
Thiên hạ đương nhiên không có sự quan tâm nào vô duyên vô cớ, lễ gặp mặt Tiểu Tạ vẫn phải đưa. Khúc gia phúc hậu, đã chủ động chuẩn bị giúp nàng, là một cây nhân sâm lâu năm.
Trương đại nhân nói: “Quá khách khí! Quá khách khí!” Vẻ mặt vô cùng vui mừng.
Ông ta chỉ coi nàng là thân thích của ân sư đi cửa sau.
Tiểu Tạ được sắp xếp vào ở trong ký túc xá của y cục. Một cây nhân sâm có tác dụng rất lớn, đổi được hai gian phòng. Vì vậy, cậu bạn nhỏ Liên Thành đã có phòng riêng của mình, Mực cũng có ổ chó riêng.
Hiện giờ Liên Thành mang họ Tạ, làm đệ đệ của Tiểu Tạ. Cậu em họ Tạ hướng nội, thành thật, chịu khó, cha mẹ đã mất, theo tỷ tỷ sống qua ngày. Tỷ tỷ làm tiểu y quan áo lam trong y cục, thằng bé làm học việc ngay trong phòng thuốc.
Tiểu Tạ tự mình chỉ dạy thằng bé, bắt đầu từ nhận biết thảo dược. Liên Thành rất thông minh, lại chăm chỉ, học rất nhanh. Chỉ có một khuyết điểm duy nhất là có chút hấp tấp.
Thằng bé Liên Thành đẩy dao bào trong tay: “Đệ đã cắt thảo dược cả nửa tháng rồi! Tỷ muốn đệ làm đến khi nào?”
Tiểu Tạ vừa dũa móng tay vừa nói: “Học việc nào cũng bắt đầu từ bước này. Thảo dược mà đệ cắt đệ đã nhận biết được cả chưa?”
Liên Thành đắc ý nói: “Nhớ được gần hết rồi!”
“Gần hết?” Tiểu Tạ cười: “Vậy đệ đã biết chúng sinh trưởng ở đâu, quy luật thế nào, tác dụng ra làm sao, cách thức bảo quản, phối hợp với những loại dược khác sẽ có dược hiệu thế nào chưa?”
Liên Thành nghẹn lời.
Tiểu Tạ cười nhạt, ném một quyển sách cho thằng bé.
“Đừng tưởng học những thứ này là đơn giản. Tất cả vấn đề, một khi đã đi sâu nghiên cứu đều rất huyền bí. Nếu đệ không muốn học cái này, tỷ không ép buộc đệ, nếu đã học thì phải nắm chắc cơ sở đã rồi lại nói tiếp.”
“Ai da! Giọng điệu thật hung dữ!”
Hai chị em nhà họ Tạ đồng loạt ngẩng đầu, nhìn ra ngoài.
Ngoài cửa có một vị công tử trẻ tuổi, mặc một bộ y phục bằng lụa trắng muốt, còn mấy tháng nữa mới tới mùa hè mà đã phe phẩy cây quạt. Bề ngoài vô cùng bình thường, vẻ mặt bình thản như một bát nước lã, thế nhưng đôi mắt lại đặc biệt có thần, giống như một chiếc bóng đèn một trăm oát.
Tiểu Tạ chống tay lên trên: “Oh, No, sao lại là cậu!”
“Đã lâu không gặp.” Công tử áo trắng cười khanh khách: “Mực đã ở đây rồi à, hình như lại béo lên thì phải.”
“Ai vậy? Ai vậy?” Liên Thành hỏi.
Công tử áo trắng xoạch một cái khép cây quạt lại: “Xin để tại hạ tự giới thiệu. Tại hạ xuất thân từ Ngô gia ở Giang Bắc, đứng hàng thứ mười ba.”
Liên Thành tiếp tục hỏi: “Là ai?”
Tiểu Tạ cười khúc khích.
Công tử áo trắng có vẻ mất kiên nhẫn: “Ta là Ngô Thập Tam!”
“Là ai?” Liên Thành vẫn hỏi.
Ngô Thập Tam tức giận: “Ngươi nghễnh ngãng à?”
“Này!” Tiểu Tạ nhảy dựng lên bao che khuyết điểm: “Lớn tiếng với em trai tôi làm gì! Cậu định tính toán với trẻ con đấy à?”
Ngô Thập Tam kêu lên: “Được lắm, được lắm, được lắm! Ta rút lại lời vừa nãy được chưa?”
Liên Thành hỏi: “Tỷ, bằng hữu của tỷ à?”
“Coi như vậy đi.” Tiểu Tạ nói: “Ngô Thập Tam. Không biết cũng không sao, gọi cậu ta là Thập Tam là được rồi.”
“Này! Tốt xấu gì ta cũng là trưởng bối đấy!” Ngô Thập Tam kháng nghị.
Liên Thành tương đối hiểu chuyện: “Ngô đại ca.”
Ngô Thập Tam nở nụ cười: “Đứa bé này thật ngoan. Tiểu Tạ, từ lúc nào ngươi đã có thêm một đệ đệ vậy?”
Tiểu Tạ hỏi ngược lại: “Sao cậu lại đến đây?”
Ngô Thập Tam nói: “À. Ta nghe nói ngươi đã tới Thanh Dương.”
“Cậu nghe nói ở đâu?”
“Tễ Nguyệt lâu.”
“Hoa lâu?”
“Nếu không ngươi cho là ở đâu?”
Tiểu Tạ chống tay lên trán lần thứ hai: “Tôi đã biết không nên trông chờ gì vào phẩm hạnh của cậu mà.”
Ngô Thập Tam cười nói: “Nếu cha ta cũng nghĩ như vậy thì tốt.”
Tiểu Tạ hỏi: “Lần này cậu lại vì chuyện gì?”
“Ép hôn!” Ngô Thập Tam thản nhiên ngồi xuống, vươn tay cầm thứ gì đó trên bàn lên.
Tiểu Tạ đi tới cạy mở tay cậu ta: “Đây chẳng phải chuyện tốt sao? Chúc mừng cậu nhé!”
Ngô Thập Tam ai oán nói: “Sao ta có thể hy sinh bản thân để lấy một quả phụ chứ? Bà già kia có gì tốt?”
Tiểu Tạ nói như đã học thuộc lòng: “Trí tuệ của cô ấy không nhiều bằng tóc, tóc cô của ấy không nhiều bằng khuyết điểm, khuyết điểm của cô ấy không nhiều bằng tiền tài.”
“Hả? Sao ngươi biết?” Ngô Thập Tam hết sức ngạc nhiên.
Tiểu Tạ nhún vai: “Tôi không biết. Nhưng hơn phân nửa sự việc chắc chắn là như vậy.”
Ngô Thập Tam khoanh tay, uất ức nói: “Tiểu Tạ, giọng điệu của ngươi đúng là vô lương tâm. Uổng công ta còn thật tình với ngươi như vậy.”
Liên Thành cảnh giác hỏi: “Tỷ, người kia là tình nhân của tỷ à?”
Tiểu Tạ cười: “Ha ha! Hậu cung của trẫm đâu chỉ ba nghìn, cậu ta không biết đứng hàng số bao nhiêu đây?”
Ngô Thập Tam hoảng hốt: “Tiểu Tạ, nói lời này là sẽ mất đầu đấy!”
“Vậy sao?” Tiểu Tạ chẳng thèm quan tâm, quay đầu nói với Liên Thành: “Làm sao bây giờ? Để cậu ta nghe thấy ý đồ mưu phản của tỷ rồi.”
Liên Thành giơ con dao cắt thảo dược lên: “Vậy đệ đành phải cố mà giết người diệt khẩu rồi.”
“Đừng! Đừng!” Ngô Thập Tam kêu lên: “Ta tin thằng nhỏ này là đệ đệ của ngươi rồi!”
Tiểu Tạ hài lòng.
“Thập Tam, đã lâu chúng ta không gặp, hôm nay ở lại chỗ tôi ăn cơm đi.”
Ngô Thập Tam xoa xoa bụng mình, lại nhìn con dao lạnh trong tay Liên Thành vẻ mặt không thân thiện, đắn đo một lúc lâu, cuối cùng vẫn gật đầu.
Ngô Thập Tam, thập tam thiếu gia của danh môn vọng tộc Ngô gia ở Giang Bắc Ly quốc. Hiển nhiên, mẹ cậu ta là một bà mẹ anh hùng, dưới Ngô Thập Tam còn có một đôi em trai song sinh. Khả năng sản xuất của mẹ Ngô rất cao, chất lượng lại có chút không bì kịp. Những đứa trẻ và cha mẹ nhà họ Ngô bề ngoài ai cũng đoan chính xinh đẹp, chỉ có mình Ngô Thập Tam là bề ngoài rất có lỗi với nhân dân. Ngũ quan bình thường, tính cách nóng nảy, ham ăn biếng làm, không được cha mẹ nhìn vừa mắt.
Tiểu Tạ cũng không phải loại người trông mặt mà bắt hình dong. Nàng quen biết Ngô Thập Tam trên giang hồ, tình cảnh khi đó có phần giống hài kịch: khi đó còn ở Tần quốc, Thập Tam thiếu gia ngày xuân du thuyền, thuyền hoa, mỹ nhân, rượu trúc thơm ngát, trong lúc huênh hoang đắc ý, ăn phải tôm thủy tinh đông lạnh yêu cầu kỹ thuật cao, bởi vì kỹ thuật không đến nơi đến chốn, một miếng điểm tâm nghẹn trong khí quản.
Mấy thứ như võ công dùng để củng cố cơ thể thì được, còn cứu người trong trường hợp bất ngờ lại không có đất để phát huy tác dụng. Mắt thấy gương mặt của Thập Tam gia nhăn nhó, trắng bệch, không có khí vào cũng chẳng có khí ra, các cô nương xinh đẹp đều sợ đến tái mặt, Đoạn Trường Phong, bạn tốt trên giang hồ của Ngô thiếu gia cũng đầu đầy mồ hôi, vừa điểm huyệt vừa đấm lưng nhưng vẫn không có chút tác dụng nào.
Ngay khi Đoạn Trường Phong khóc không ra nước mắt, có người bất ngờ hô lên rằng trên thuyền bên cạnh có đại phu. Tiểu Tạ cứ như vậy bị hắn dùng khinh công lướt nước xách lên thuyền hoa, ném tới trước mặt Ngô Thập Tam sắp lên cơn co giật đến nơi.
Đại phu Tiểu Tạ không hổ là người đã gặp nhiều sóng gió, không thèm chớp mắt lấy một lần, sau khi hỏi rõ nguyên nhân lập tức vươn tới, ra tay nhanh như bay, mấy cây châm dài tức khắc cắm vào vài huyệt đạo mẫn cảm, lật người Ngô Thập Tam lại ấn mạnh vào ngực, chính nàng cũng há miệng cúi đầu về phía cặp môi thơm của Ngô thiếu gia.
Sau này Đoạn Trường Phong nghĩ lại chuyện đó vẫn còn cảm thấy toàn thân run rẩy. Các cô nương xinh đẹp trên thuyền hoa thì không nói làm gì, vì sao một đại phu vừa mới bị bắt tới cũng nhào tới sàm sỡ nam nhân? Cậu ta vừa nhăn nhó vừa nghĩ thầm, Thập Tam à, bạn thân, ta xin lỗi vì không thể bảo vệ sự trong sạch của huynh, còn chưa lẩm bẩm xong, Ngô Thập Tam đã rùng mình, miệng phun ra miếng điểm tâm chết tiệt kia.
Tiểu Tạ đại phu thu tay về, lau miệng, vô cùng bình tĩnh nói: “Mười lượng bạc.”
Đoạn Trường Phong suýt chút nữa ngã ngửa xuống sông. Bên kia, Thập Tam thiếu gia tỉnh táo lại, bò dậy, phát hiện mình không những không chết còn nhìn thấy trước mặt xuất hiện một cô nương xinh đẹp, mở miệng theo bản năng: “Ân cứu mạng của cô nương không biết làm thế nào báo đáp?”
Đoạn Trường Phong tức đến mức muốn phun máu mấy lần, cuối cùng phun ra một câu: “Người ta đã sờ huynh, hôn huynh, huynh dứt khoát lấy thân báo đáp đi.”
Tiểu Đoạn đã đánh giá thấp độ dày da mặt của bạn thân mình, Ngô Thập Tam đơn giản là mượn cái cớ này, chính thức quấn lấy Tiểu Tạ. Mà da mặt Tiểu Tạ chỉ có dày hơn không có dày nhất, trong cơn buồn nôn mặc kệ Ngô Thập Tam gọi nàng là nương tử, trêu đùa với tính khí coi tiền như rác của cậu ta, bắt chẹt được năm mươi lượng vàng phí cứu người.
“Thiếu phu nhân Khúc gia khó sinh, sắp không xong rồi! Giờ đang tìm đại phu khắp nơi, nói rằng tốt nhất là tìm được nữ đại phu!”
Hai cha con nhà họ Trần đồng loạt nhìn về phía Tiểu Tạ. Tiểu Tạ sờ sờ mũi nói: “Tôi có thể đi thử xem sao…”
Người kia lập tức nhào tới kéo nàng đi nhanh như gió. Tiểu Tạ chỉ cảm thấy bản thân đã đi ngược lại với lực hút của Trái Đất, hai chân rời khỏi mặt đất, bay là là như một con diều, bị người ta túm thẳng tới Khúc phủ, sau đó bị một đám phụ nữ hô to gọi nhỏ đẩy vào một căn phòng.
Trong phòng vừa ẩm thấp vừa ngột ngạt, đại thiếu phu nhân Khúc gia đang nằm trên giường, đã thở hắt ra rồi lại yếu ớt hít vào. Một đám nha hoàn bà mụ luống cuống tay chân, khóc sướt mướt không thôi.
Tiểu Tạ xắn tay áo lên, hét lớn một tiếng: “Tránh hết ra cho tôi!”
Một tiếng hét này như khai thiên lập địa, như sét đánh giữa trời quang, tất cả mọi người đều ngậm miệng, bị nữ đại phu trẻ tuổi, xinh đẹp, nhỏ bé này dọa ngẩn người.
Tiểu Tạ đi tới cạnh giường, một tay bắt mạch một tay vạch mí mắt Khúc thiếu phu nhân. Đã ngất, nhưng không quá nguy hiểm.
Nàng xốc cái chăn dư thừa trên người thai phụ ra, cởi y phục của cô ấy, bắt đầu xoa bóp.
Trong phòng nhất thời vô cùng im lặng, ngay cả tiếng một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được. Thủ pháp của nữ đại phu kia thuần thục, có bài bản hẳn hoi, vô cùng nghiêm túc. Sau khi mở cửa sổ, nhiệt độ trong phòng giảm xuống nhiều, thế nhưng trên mặt nữ đại phu rất nhanh đã toát ra một lớp mồ hôi.
Sau khoảng nửa nén hương, cuối cùng Khúc thiếu phu nhân cũng khẽ rên lên rồi tỉnh lại. Nhóm phụ nữ đồng loạt thở ra một hơi, vội cảm tạ Bồ Tát hiển linh.
Bồ Tát Tiểu Tạ lại không hề thả lỏng, cẩn thận rửa tay, kiểm tra phía dưới: “Đã mở mười phân rồi, phu nhân dùng sức đi!”
Khúc phu nhân chỉ có sức để khóc: “Ta không… không dùng sức được…” Hơi thở mỏng manh như sắt đứt đến nơi.
Chồng cô ấy ở bên ngoài rất phối hợp kêu lên một tiếng xé gan xé ruột: “Như Nguyệt à…”
Trán Tiểu Tạ toát mồ hôi lạnh, lạnh lùng nói: “Không dùng được cũng phải dùng! Nếu không đứa bé sẽ chết ngạt trong bụng cô!”
Khúc phu nhân sợ đến mức sắc mặt biến từ trắng sang xanh, nghiến răng siết chặt nắm tay, trán nổi gân xanh, cố gắng dùng toàn bộ sức lực. Tiểu tạ nhìn cái đầu ướt sũng của đứa bé hạ xuống tay mình.
Nàng cẩn thận nâng, theo sức của sản phụ, đón đứa bé ra từng chút một, cuối cùng nhẹ nhàng kéo một cái, đứa bé hoàn toàn nằm trong tay nàng.
Không đợi một bàn tay vỗ vào cái mông nhỏ của mình, đứa bé kia đã nhanh mồm nhanh miệng òa lên khóc, tiếng khóc to rõ, tuyệt đối không kém mẹ của mình.
Khúc phu nhân cố giữ một hơi thở, hỏi: “Có phải con trai không? Có phải con trai không?”
Vận khí của cô ấy tốt.
“Chúc mừng phu nhân, là một thằng nhóc béo tròn!”
Khúc phu nhân yên lòng, ngã xuống giường ngất đi.
Tiểu Tạ giao đứa bé cho mấy người phụ nữ bên cạnh. Đợi đến khi hoàn toàn ổn thỏa, không còn nguy hiểm gì khác, lúc này mới coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Đến khi bọn họ thu dọn xong, trời đã tối đen, bụng cũng đã đói. Khúc gia coi nàng như khách quý, bày một bàn cơm rượu chiêu đãi nàng.
Ông cụ nhà họ Khúc cười tươi như hoa: “Cô nương ra tay cứu giúp, đã cứu thiếu phu nhân và tôn thiếu gia nhà chúng ta, là đại ân nhân của nhà họ Khúc! Cô có yêu cầu gì xin cứ nói.”
Tiểu Tạ đột nhiên nhớ ra, hình như trước khi từ quan, Khúc lão gia cai quản việc khoa cử.
Trên đời không có quan liêu không hủ bại, cũng không biết quan liêu Ly quốc hủ bại tới mức độ nào.
Nàng nói: “Yêu cầu của tôi cũng không cao.”
Khúc lão gia nghe vậy rất vui vẻ, đương nhiên ông ta cũng không có dự định đáp ứng bất cứ yêu cầu nào.
Tiểu Tạ nói: “Tôi muốn vào y cục.”
Hiệu suất làm việc của Khúc lão gia cũng không vì về hưu mà giảm sút, mới ngày thứ ba Tiểu Tạ ăn uống thỏa sức ở nhà họ Khúc đã nhận được “thư thông báo trúng tuyển” của mình, phía trên còn viết ba chữ tên nàng vô cùng bắt mắt.
Tiểu Tạ của chúng ta – Tiểu Tạ, cũng chính là Tạ Chiêu Hoa tiểu thư trước kia, khi cuối cùng cũng có thể quay về sử dụng cái tên mà bố mẹ mình đặt cho, nàng cảm thấy như trong lúc vô thức đã sống đến mấy kiếp. Xuân đến xuân đi cứ ngỡ mờ mịt, chớp mắt một cái đã thấy vĩnh hằng. Trước kia chỉ là vài năm ngắn ngủi, đảo mắt một cái đã như một đời. Cuộc sống mới rực rỡ ngày hôm nay giống như được đầu thai một lần nữa.
Nàng lên xe rời khỏi thị trấn trong tiếng cảm ơn nhiệt tình của cả nhà họ Khúc.
Vừa đến đầu thôn đã cảm thấy có gì đó khác thường, mọi người vốn nên bận rộn ngoài ruộng nay đang tất tả chạy qua chạy lại trên đường làng.
Tiểu Tạ nhảy xuống xe, bắt lấy một đứa trẻ hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Nhà Liên Thành cháy rồi!”
“Cái gì?” Tiểu Tạ hoảng hốt: “Người đâu?”
“Không thấy Liên Thành đâu. Mẹ hắn khi được cứu ra đã không còn thở nữa.”
Tiểu Tạ lập tức chạy vào thôn. Khi chạy tới nhà Liên Thành, ngọn lửa đã gần như được dập tắt, căn nhà hai gian nay chỉ còn đống tro tàn. Trên cái chiếu trước mảnh đất trống, chính là mẹ Liên Thành, một phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, không hề giống phụ nữ nông thôn. Tiểu Tạ chưa chịu bỏ cuộc, tự mình tới kiểm tra. Người phụ nữ dịu dàng lương thiện này thật sự đã chết. Niềm an ủi duy nhất là, có lẽ khi chết cô ấy không hít thở được nên dung nhan vẫn còn hoàn hảo.
Tiểu Tạ ngạc nhiên đến mức còn chưa phản ứng kịp với tin tức này. Nàng nhớ trước khi ra khỏi thôn nàng còn ăn cơm mà mẹ Liên Thành đưa tới, chớp mắt một cái đã âm dương cách trở.
“Có ai nhìn thấy Liên Thành không?” Tiểu Tạ lo lắng hỏi.
“Từ khi xảy ra chuyện này đã không thấy thằng bé đâu!” Các hương thân trả lời.
“Ngọn lửa này thật kỳ quái, thoáng một cái đã đốt rụi căn nhà. Mẹ Liên Thành cũng nhờ có Lưu đại ca liều chết xông vào đem ra, nếu thằng bé còn ở trong phòng, giờ sợ rằng đã thành tro rồi.”
Mấy thôn phụ và đám trẻ con bật khóc. Tâm trạng mọi người vô cùng nặng nề. Mẹ con Liên Thành là người từ bên ngoài tới, dừng chân ở thôn này đã bốn năm, quan hệ với mọi người luôn luôn hòa hợp. Đột nhiên tai họa từ trên trời giáng xuống, phá hỏng một gia đình đang yên ổn.
Tiểu Tạ đi tới căn phòng đã hoàn toàn cháy rụi, cố gắng tìm kiếm một chút manh mối trong đống bừa bộn. Không ai nhìn thấy ngọn lửa này bốc lên thế nào, chỉ hoài nghi lửa từ bếp lò rơi xuống đống củi.
Tiểu Tạ nhặt một cây gỗ lên, đẩy những thứ trên mặt đất ra, phát hiện trên góc tường còn sót lại có một dấu chữ V bị lửa đốt ra rất rõ ràng.
Không có chất dẫn cháy, một phòng bếp nho nhỏ sao có thể bốc cháy lớn như vậy?
Là ai muốn giết hai mẹ con Liên Thành?
Trưởng thôn đứng ra, đám người góp vào một chút tiền, khâm liệm cho mẹ Liên Thành trước. Vài người trong thôn ra ngoài tìm Liên Thành, cho đến khi mặt trời xuống núi vẫn không có một chút tin tức.
Ngày ấy, mãi đến tận khuya Tiểu tạ mới trở về nhà mình. Mẹ Liên Thành đã được liệm vào một chiếc quan tài đơn sơ, đặt trong một căn phòng trống của thôn. Vẫn chưa tìm thấy đứa bé Liên Thành kia, sống chết chưa rõ, tuy đã báo quan, nhưng gần đây, chỉ một đứa bé mất tích ai thèm quan tâm. Nha dịch cũng chỉ làm cho có lệ.
Tiểu Tạ vừa mệt vừa đói, vào phòng, ngay cả đèn cũng không thắp, trực tiếp ngã lên giường.
Trong bóng tối vang lên một tiếng ôi, một vật gì đó lăn ra.
Tiểu Tạ nhảy dựng lên.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, một người áo đen mang theo một đứa bé đứng trong phòng.
“Liên Thành?”
Người áo đen đẩy đứa bé ra, gật đầu với Tiểu Tạ, bóng người nhoáng lên rồi biến mất.
Tiểu Tạ coi như không nhìn thấy, vội vàng thắp đèn, nâng đứa bé dậy.
Trên người Liên Thành đầy tro bụi, tóc tai hỗn loạn, gương mặt nhem nhuốc bị nước mắt rửa ra hai vệt song song. Thằng bé lạnh run, trong mắt tràn đầy sợ hãi và căm giận.
Tiểu Tạ vươn tay kéo thằng bé đến cạnh bàn, nhìn kỹ: “Đệ chạy đi đâu vậy? Mọi người đang vội vội vàng vàng mà vẫn không tìm được đệ! Đệ có bị thương không? Để tỷ xem!”
Liên Thành sụt sịt mũi, hai hàng nước mắt lại im lặng chảy xuống.
“Mẹ… Bọn chúng…”
“Xuỵt!” Tiểu Tạ che miệng thằng bé lại: “Mẹ đệ… Trưởng thôn và mọi người sẽ sắp xếp cho mẹ đệ. Đệ không sao chứ?”
Liên Thành dùng tay áo lau mặt, nói: “Đệ không sao! Mẹ giấu đệ dưới gầm giường. Ở đó có một lỗ chó chui, trước đây mẹ dùng cái hòm che lại. Đệ đẩy hòm chui ra. Nhưng mà mẹ đệ…”
Nước mắt của đứa bé này như chuỗi trân châu đứt rời. Tiểu Tạ đau lòng vô cùng, ôm thằng bé vào lòng.
“Đệ đừng vội khóc. Nghe tỷ nói, tỷ không biết vì sao nhà đệ lại rước phải họa sát thân này, tỷ cũng không muốn biết. Hiện giờ bên ngoài rất hỗn loạn, bọn hại nhà đệ nhất định còn chưa đi xa. Đệ không thể ra ngoài, hiểu không?”
Liên Thành hỏi: “Đệ phải làm gì bây giờ?
Làm gì bây giờ?
Hai mẹ con lai lịch thần bí ẩn cư nơi thôn quê, cuối cùng vẫn có một ngày kẻ thù tìm tới cửa, giết người diệt khẩu, nhổ cỏ tận gốc, còn chất lửa đốt nhà, nhưng sơ sót để lại một người. Thiếu niên lưng gánh nợ máu, chịu đựng gian khổ, quyết chí tự cường, luyện được tuyệt thế võ công, phục gian trừ ác, cuối cùng nợ máu trả bằng máu, sau đó ôm mỹ nhân về nhà.
Tình tiết quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa. Tiểu Tạ vốn định tự giễu một chút, thế nhưng nhìn vẻ mặt đau đớn, tức giận và sợ hãi của thiếu niên này, nhìn gương mặt non nớt và đôi vai yếu ớt của thằng bé, tất cả lời nói đều nghẹn trong cổ họng.
Vẫn còn là một đứa trẻ, là một đứa trẻ còn chưa đầy mười hai tuổi. Lớp năm, lớp sáu tiểu học, còn ở độ tuổi chơi trò chơi, xem TV mà thôi. Còn Liên Thành nay đã không còn người thân, hoàn cảnh đầy nguy hiểm.
Số phận bấp bênh tôi luyện lên sự thành công của con người, nhưng quá trình rèn luyện lại luôn khó khăn, đau khổ.
Tiểu Tạ nói: “Tỷ định tới y cục châu phủ làm việc, đệ đi theo tỷ đi.”
Ánh mắt Liên Thành sáng lên.
Tiểu tạ sờ sờ đầu thằng bé: “Ít nhất đệ đi theo tỷ sẽ an toàn. Những chuyện còn lại, chúng ta bàn sau đi.”
Thù luôn phải báo. Tiểu Tạ thở dài, cũng may nàng gặp được thằng bé.
Thằng bé được giấu trong nhà. Trải qua gia biến, Liên Thành vốn đã hiểu chuyện này càng thêm chín chắn. Về phần người áo đen đã xuất hiện khi thằng bé trốn trong nhà, cho tới bây giờ Liên Thành cũng không hỏi Tiểu Tạ lấy một tiếng. Tiểu Tạ cũng giống như đã quên còn có một người như vậy, không hề nhắc tới.
Biểu hiện bề ngoài có vẻ đều hết sức bình thường. Những thôn dân tìm kiếm Liên Thành không có kết quả đã trở về. Trưởnng thôn quyết định hạ táng mẹ Liên Thành.
Đêm đó, Tiểu Tạ lặng lẽ dẫn Liên Thành tới trước mộ phần. Bởi vì sợ thôn dân phát hiện ra, bọn họ không thắp hương, Liên Thành rơi nước mắt, khấu đầu chín cái trước mộ mẹ.
“Mẹ, con sẽ đi cùng Tiểu Tạ tỷ tỷ. Mẹ yên tâm, con sẽ không làm cha mẹ thất vọng.”
Tiểu Tạ cũng thấp giọng nói: “Đại thẩm, Tiểu Tạ sẽ chăm sóc Liên Thành thật tốt.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Tạ vội vàng thuê một chiếc xe ngựa, trong tiếng chúc mừng của thôn nhân, hướng về phía thành Thanh Dương của châu phủ.
Vốn là một hành trình tràn ngập vui vẻ và hy vọng, nay vì một biến cố đột ngột mà mang theo chút nặng nề.
Liên Thành không tiện xuất đầu lộ diện, chỉ ngồi trong xe, Mực luôn ở bên cạnh thằng bé. Khi Tiểu Tạ ra ngoài nghỉ tạm rồi trở về, luôn nhìn thấy thằng bé lén lau nước mắt. Thiếu niên nhỏ tuổi rất sĩ diện, trước mặt người khác thích ra vẻ kiên cường, khi ngủ mơ lại luôn trở mình nỉ non. Có lúc gọi cha mẹ, có lúc lại hô mau buông tay, có lúc lại khóc không ngừng.
Tiểu Tạ vừa thương xót vừa bị thằng bé làm cho không cách nào ngủ được, sau đó dứt khoát ôm thằng bé vào lòng, nhẹ giọng vỗ về. Chiêu này rất có tác dụng, Liên Thành dần bình tĩnh lại, nặng nề ngủ. Chỉ là, ngày hôm sau, khi tỉnh lại, lúc nào cũng phải đỏ mặt một lúc lâu.
Tiểu Tạ trêu đùa muốn khuyên bảo thằng bé: “Tiểu Liên đáng yêu, nửa đêm khóc nhè.”
Kết quả là sắc mặt Liên Thành biến thành cà tím, vừa túng quẫn vừa giận như muốn cắt cổ tự sát đến nơi. Tiểu Tạ hoảng sợ, không dám trêu thằng bé nữa. Tâm tình thiếu niên là một cốc hóa chất, xử lý không cẩn thận rất dễ gây nổ, phải cẩn thận, phải cẩn thận.
Từ Văn Xương đến Thanh Dương mất năm ngày đường, dọc đường đều rất yên ổn. Lúc đầu Liên Thành còn vô cùng lo lắng sợ hãi, một chút gió thổi cỏ lay đã lập tức nhảy dựng lên, thế nhưng nhìn Tiểu Tạ luôn có vẻ thản nhiên như lão tăng nhập định, thằng bé cũng thoáng yên lòng, tin tưởng vị tỷ tỷ này thật sự có thể bảo vệ mình.
Thành Thanh Dương, thủ phủ của toàn bộ châu Nam Dương. Tiếc rằng vì kinh tế toàn khu phát triển kém nên nó không được phồn vinh như các châu phủ khác. Có điều, Nam Dương nhiều dân tộc thiểu số, kiến thúc thành Thanh Dương bao hàm nét văn hóa đặc sắc đa dân tộc, tuy không hoa lệ tinh xảo nhưng cũng có phong cách đặc biệt riêng.
Tổ chức quan lại Ly quốc cấp bậc rõ ràng. Ví dụ với y cục, có một cục trưởng, gọi là thái y giám, quản lý y cục toàn quốc, các châu phía dưới có y sử, là trưởng y cục từng châu. Dưới y sử là y chính, chia thành thượng hạ, thượng y chính quản lý cán bộ cấp thành thị, hạ y chính là cán bộ nhỏ cấp huyện. Trong y cục, chức quan của đại phu gọi là y hành, cũng phân ra rất nhiều cấp bậc, dùng màu sắc để phân biệt, đỏ, vàng, trắng, xanh, lam, xám.
Đệ tử của Khúc lão gia, Trương y chính, chính là tổng phụ trách của chi cục này. Trương đại nhân khoảng bốn mươi tuổi, gầy gò, râu dài, đôi mắt nhỏ, có vẻ yếu ớt.
Ông ta thân thiết nói với Tiểu Tạ: “Khúc đại nhân đã nói cho ta biết. Tiểu Tạ ngươi tài nghệ xuất chúng, ông ấy đứng ra bảo đảm, đề cử ngươi tới chỗ ta làm việc, còn muốn ta chiếu cố ngươi nhiều hơn.”
Thiên hạ đương nhiên không có sự quan tâm nào vô duyên vô cớ, lễ gặp mặt Tiểu Tạ vẫn phải đưa. Khúc gia phúc hậu, đã chủ động chuẩn bị giúp nàng, là một cây nhân sâm lâu năm.
Trương đại nhân nói: “Quá khách khí! Quá khách khí!” Vẻ mặt vô cùng vui mừng.
Ông ta chỉ coi nàng là thân thích của ân sư đi cửa sau.
Tiểu Tạ được sắp xếp vào ở trong ký túc xá của y cục. Một cây nhân sâm có tác dụng rất lớn, đổi được hai gian phòng. Vì vậy, cậu bạn nhỏ Liên Thành đã có phòng riêng của mình, Mực cũng có ổ chó riêng.
Hiện giờ Liên Thành mang họ Tạ, làm đệ đệ của Tiểu Tạ. Cậu em họ Tạ hướng nội, thành thật, chịu khó, cha mẹ đã mất, theo tỷ tỷ sống qua ngày. Tỷ tỷ làm tiểu y quan áo lam trong y cục, thằng bé làm học việc ngay trong phòng thuốc.
Tiểu Tạ tự mình chỉ dạy thằng bé, bắt đầu từ nhận biết thảo dược. Liên Thành rất thông minh, lại chăm chỉ, học rất nhanh. Chỉ có một khuyết điểm duy nhất là có chút hấp tấp.
Thằng bé Liên Thành đẩy dao bào trong tay: “Đệ đã cắt thảo dược cả nửa tháng rồi! Tỷ muốn đệ làm đến khi nào?”
Tiểu Tạ vừa dũa móng tay vừa nói: “Học việc nào cũng bắt đầu từ bước này. Thảo dược mà đệ cắt đệ đã nhận biết được cả chưa?”
Liên Thành đắc ý nói: “Nhớ được gần hết rồi!”
“Gần hết?” Tiểu Tạ cười: “Vậy đệ đã biết chúng sinh trưởng ở đâu, quy luật thế nào, tác dụng ra làm sao, cách thức bảo quản, phối hợp với những loại dược khác sẽ có dược hiệu thế nào chưa?”
Liên Thành nghẹn lời.
Tiểu Tạ cười nhạt, ném một quyển sách cho thằng bé.
“Đừng tưởng học những thứ này là đơn giản. Tất cả vấn đề, một khi đã đi sâu nghiên cứu đều rất huyền bí. Nếu đệ không muốn học cái này, tỷ không ép buộc đệ, nếu đã học thì phải nắm chắc cơ sở đã rồi lại nói tiếp.”
“Ai da! Giọng điệu thật hung dữ!”
Hai chị em nhà họ Tạ đồng loạt ngẩng đầu, nhìn ra ngoài.
Ngoài cửa có một vị công tử trẻ tuổi, mặc một bộ y phục bằng lụa trắng muốt, còn mấy tháng nữa mới tới mùa hè mà đã phe phẩy cây quạt. Bề ngoài vô cùng bình thường, vẻ mặt bình thản như một bát nước lã, thế nhưng đôi mắt lại đặc biệt có thần, giống như một chiếc bóng đèn một trăm oát.
Tiểu Tạ chống tay lên trên: “Oh, No, sao lại là cậu!”
“Đã lâu không gặp.” Công tử áo trắng cười khanh khách: “Mực đã ở đây rồi à, hình như lại béo lên thì phải.”
“Ai vậy? Ai vậy?” Liên Thành hỏi.
Công tử áo trắng xoạch một cái khép cây quạt lại: “Xin để tại hạ tự giới thiệu. Tại hạ xuất thân từ Ngô gia ở Giang Bắc, đứng hàng thứ mười ba.”
Liên Thành tiếp tục hỏi: “Là ai?”
Tiểu Tạ cười khúc khích.
Công tử áo trắng có vẻ mất kiên nhẫn: “Ta là Ngô Thập Tam!”
“Là ai?” Liên Thành vẫn hỏi.
Ngô Thập Tam tức giận: “Ngươi nghễnh ngãng à?”
“Này!” Tiểu Tạ nhảy dựng lên bao che khuyết điểm: “Lớn tiếng với em trai tôi làm gì! Cậu định tính toán với trẻ con đấy à?”
Ngô Thập Tam kêu lên: “Được lắm, được lắm, được lắm! Ta rút lại lời vừa nãy được chưa?”
Liên Thành hỏi: “Tỷ, bằng hữu của tỷ à?”
“Coi như vậy đi.” Tiểu Tạ nói: “Ngô Thập Tam. Không biết cũng không sao, gọi cậu ta là Thập Tam là được rồi.”
“Này! Tốt xấu gì ta cũng là trưởng bối đấy!” Ngô Thập Tam kháng nghị.
Liên Thành tương đối hiểu chuyện: “Ngô đại ca.”
Ngô Thập Tam nở nụ cười: “Đứa bé này thật ngoan. Tiểu Tạ, từ lúc nào ngươi đã có thêm một đệ đệ vậy?”
Tiểu Tạ hỏi ngược lại: “Sao cậu lại đến đây?”
Ngô Thập Tam nói: “À. Ta nghe nói ngươi đã tới Thanh Dương.”
“Cậu nghe nói ở đâu?”
“Tễ Nguyệt lâu.”
“Hoa lâu?”
“Nếu không ngươi cho là ở đâu?”
Tiểu Tạ chống tay lên trán lần thứ hai: “Tôi đã biết không nên trông chờ gì vào phẩm hạnh của cậu mà.”
Ngô Thập Tam cười nói: “Nếu cha ta cũng nghĩ như vậy thì tốt.”
Tiểu Tạ hỏi: “Lần này cậu lại vì chuyện gì?”
“Ép hôn!” Ngô Thập Tam thản nhiên ngồi xuống, vươn tay cầm thứ gì đó trên bàn lên.
Tiểu Tạ đi tới cạy mở tay cậu ta: “Đây chẳng phải chuyện tốt sao? Chúc mừng cậu nhé!”
Ngô Thập Tam ai oán nói: “Sao ta có thể hy sinh bản thân để lấy một quả phụ chứ? Bà già kia có gì tốt?”
Tiểu Tạ nói như đã học thuộc lòng: “Trí tuệ của cô ấy không nhiều bằng tóc, tóc cô của ấy không nhiều bằng khuyết điểm, khuyết điểm của cô ấy không nhiều bằng tiền tài.”
“Hả? Sao ngươi biết?” Ngô Thập Tam hết sức ngạc nhiên.
Tiểu Tạ nhún vai: “Tôi không biết. Nhưng hơn phân nửa sự việc chắc chắn là như vậy.”
Ngô Thập Tam khoanh tay, uất ức nói: “Tiểu Tạ, giọng điệu của ngươi đúng là vô lương tâm. Uổng công ta còn thật tình với ngươi như vậy.”
Liên Thành cảnh giác hỏi: “Tỷ, người kia là tình nhân của tỷ à?”
Tiểu Tạ cười: “Ha ha! Hậu cung của trẫm đâu chỉ ba nghìn, cậu ta không biết đứng hàng số bao nhiêu đây?”
Ngô Thập Tam hoảng hốt: “Tiểu Tạ, nói lời này là sẽ mất đầu đấy!”
“Vậy sao?” Tiểu Tạ chẳng thèm quan tâm, quay đầu nói với Liên Thành: “Làm sao bây giờ? Để cậu ta nghe thấy ý đồ mưu phản của tỷ rồi.”
Liên Thành giơ con dao cắt thảo dược lên: “Vậy đệ đành phải cố mà giết người diệt khẩu rồi.”
“Đừng! Đừng!” Ngô Thập Tam kêu lên: “Ta tin thằng nhỏ này là đệ đệ của ngươi rồi!”
Tiểu Tạ hài lòng.
“Thập Tam, đã lâu chúng ta không gặp, hôm nay ở lại chỗ tôi ăn cơm đi.”
Ngô Thập Tam xoa xoa bụng mình, lại nhìn con dao lạnh trong tay Liên Thành vẻ mặt không thân thiện, đắn đo một lúc lâu, cuối cùng vẫn gật đầu.
Ngô Thập Tam, thập tam thiếu gia của danh môn vọng tộc Ngô gia ở Giang Bắc Ly quốc. Hiển nhiên, mẹ cậu ta là một bà mẹ anh hùng, dưới Ngô Thập Tam còn có một đôi em trai song sinh. Khả năng sản xuất của mẹ Ngô rất cao, chất lượng lại có chút không bì kịp. Những đứa trẻ và cha mẹ nhà họ Ngô bề ngoài ai cũng đoan chính xinh đẹp, chỉ có mình Ngô Thập Tam là bề ngoài rất có lỗi với nhân dân. Ngũ quan bình thường, tính cách nóng nảy, ham ăn biếng làm, không được cha mẹ nhìn vừa mắt.
Tiểu Tạ cũng không phải loại người trông mặt mà bắt hình dong. Nàng quen biết Ngô Thập Tam trên giang hồ, tình cảnh khi đó có phần giống hài kịch: khi đó còn ở Tần quốc, Thập Tam thiếu gia ngày xuân du thuyền, thuyền hoa, mỹ nhân, rượu trúc thơm ngát, trong lúc huênh hoang đắc ý, ăn phải tôm thủy tinh đông lạnh yêu cầu kỹ thuật cao, bởi vì kỹ thuật không đến nơi đến chốn, một miếng điểm tâm nghẹn trong khí quản.
Mấy thứ như võ công dùng để củng cố cơ thể thì được, còn cứu người trong trường hợp bất ngờ lại không có đất để phát huy tác dụng. Mắt thấy gương mặt của Thập Tam gia nhăn nhó, trắng bệch, không có khí vào cũng chẳng có khí ra, các cô nương xinh đẹp đều sợ đến tái mặt, Đoạn Trường Phong, bạn tốt trên giang hồ của Ngô thiếu gia cũng đầu đầy mồ hôi, vừa điểm huyệt vừa đấm lưng nhưng vẫn không có chút tác dụng nào.
Ngay khi Đoạn Trường Phong khóc không ra nước mắt, có người bất ngờ hô lên rằng trên thuyền bên cạnh có đại phu. Tiểu Tạ cứ như vậy bị hắn dùng khinh công lướt nước xách lên thuyền hoa, ném tới trước mặt Ngô Thập Tam sắp lên cơn co giật đến nơi.
Đại phu Tiểu Tạ không hổ là người đã gặp nhiều sóng gió, không thèm chớp mắt lấy một lần, sau khi hỏi rõ nguyên nhân lập tức vươn tới, ra tay nhanh như bay, mấy cây châm dài tức khắc cắm vào vài huyệt đạo mẫn cảm, lật người Ngô Thập Tam lại ấn mạnh vào ngực, chính nàng cũng há miệng cúi đầu về phía cặp môi thơm của Ngô thiếu gia.
Sau này Đoạn Trường Phong nghĩ lại chuyện đó vẫn còn cảm thấy toàn thân run rẩy. Các cô nương xinh đẹp trên thuyền hoa thì không nói làm gì, vì sao một đại phu vừa mới bị bắt tới cũng nhào tới sàm sỡ nam nhân? Cậu ta vừa nhăn nhó vừa nghĩ thầm, Thập Tam à, bạn thân, ta xin lỗi vì không thể bảo vệ sự trong sạch của huynh, còn chưa lẩm bẩm xong, Ngô Thập Tam đã rùng mình, miệng phun ra miếng điểm tâm chết tiệt kia.
Tiểu Tạ đại phu thu tay về, lau miệng, vô cùng bình tĩnh nói: “Mười lượng bạc.”
Đoạn Trường Phong suýt chút nữa ngã ngửa xuống sông. Bên kia, Thập Tam thiếu gia tỉnh táo lại, bò dậy, phát hiện mình không những không chết còn nhìn thấy trước mặt xuất hiện một cô nương xinh đẹp, mở miệng theo bản năng: “Ân cứu mạng của cô nương không biết làm thế nào báo đáp?”
Đoạn Trường Phong tức đến mức muốn phun máu mấy lần, cuối cùng phun ra một câu: “Người ta đã sờ huynh, hôn huynh, huynh dứt khoát lấy thân báo đáp đi.”
Tiểu Đoạn đã đánh giá thấp độ dày da mặt của bạn thân mình, Ngô Thập Tam đơn giản là mượn cái cớ này, chính thức quấn lấy Tiểu Tạ. Mà da mặt Tiểu Tạ chỉ có dày hơn không có dày nhất, trong cơn buồn nôn mặc kệ Ngô Thập Tam gọi nàng là nương tử, trêu đùa với tính khí coi tiền như rác của cậu ta, bắt chẹt được năm mươi lượng vàng phí cứu người.
/78
|