Chương 23: Chỉ cần cô có cách ly hôn.
Điều khiến cho Nguyên Nguyệt Nguyệt cảm thấy thấp thỏm là hình như chuyện cô nói cô có đàn ông bên ngoài đã bị chồng cô quên rồi, như thể anh ta không phải là người rủ cô đến công viên vậy.
Gió êm sóng lặng như vậy, cô thật sự cảm thấy không thích hợp.
“Cái này…”. Dì Quế khó xử, không biết nên đáp thế nào mới tốt.
Thiếu gia còn chưa thổ lộ thân phận của mình trước mặt thiếu phu nhân một cách thẳng thắn, như vậy dĩ nhiên anh có băn khoăn của anh.
Bà là một người hầu, không thể nói mò, đây là đạo đức nghề nghiệp.
Nguyên Nguyệt Nguyệt càng nghi hoặc, lẽ nào cô là virus, không thể gặp mặt được sao?
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Người đến là cha của Nguyên Nguyệt Nguyệt, Nguyên Gia Thực.
Dì Quế mượn cớ ra ngoài mua đồ ăn, để không gian lại cho hai cha con.
“Đưa tôi ra!”. Nguyên Nguyệt Nguyệt phát điên lên nói với Nguyên Gia Thực: “Nếu không, tôi sẽ nói cho bọn họ biết, tôi không phải Nguyên Tư Nhã!”.
“Mẹ nuôi của con cha đã đón tới thành phố A rồi”. Nguyên Gia Thực lạnh giọng: “Lúc rảnh rỗi con có thể đến thăm bà ấy”.
“Cái…cái gì!”.
Nguyên Gia Thực nhìn cũng không nhìn Nguyên Nguyệt Nguyệt: “Thủ tục nhập học của con đã làm xong, Tư Nhã học quản lý tài chính, cô làm bộ làm tịch cũng phải đi nghe giảng, không thể phá hủy danh tiếng sinh viên xuất sắc của nó, hành vi cử chi, ăn mặc cũng phải chú ý, không thể để nó mất mặt! Nếu cho con một cơ hội làm phượng hoàng mà con giả trang còn không giống thì còn có cái tiền đồ gì!”.
Sắc mặt Nguyên Nguyệt Nguyệt xám xịt, trả lời một cách mỉa mai: “Tôi quả thật không phải phượng hoàng, tôi là hạc trắng! Ngẩng đầu cao ngạo giữa một đám phượng hoàng mơ tưởng bay lên trời, cao quý ưu nhã, làm việc thuộc bổn phận của mình, mặt lạnh nhìn mấy người chiến đấu ngay cả lông vũ trên người cũng bị rỉa sạch!”.
“Mày!”. Nguyên Gia Thực siết chặt nắm tay, cố nén tức giận trong lòng, không thể quên mục đích mình đến đây.
“Đừng mơ tưởng đến chuyện ly hôn rồi rời đi”. Nguyên Gia Thực lạnh giọng: “Trạng thái thân thể của mẹ nuôi con thế nào, con hiểu hơn ai hết, bà ấy bây giờ cần tiền chữa bệnh. Chỉ cần con đàng hoàng làm thiếu phu nhân Ôn gia, cho đến khi chị gái con trở về, mẹ nuôi của con sẽ không xảy ra chuyện gì”.
“Vì sao?”. Nguyên Nguyệt Nguyệt không thể hiểu: “Chỉ cần tôi có cách ly hôn, bọn họ sẽ không làm khó chị gái nữa, không phải tất cả đều thái bình sao?”.
“Cái này thì phải hỏi con”. Nguyên Gia Thực lạnh lùng liếc nhìn Nguyên Nguyệt Nguyệt: “Chủ tịch Ôn cố ý tìm tới cha, sẵn sàng đầu tư nhiều hơn mười triệu, chỉ cần con an phận đối với cháu trai bảo bối của ông ta”.
Nghe Nguyên Gia Thực nói xong, Nguyên Nguyệt Nguyệt cố gắng suy nghĩ xem mình đã làm cái gì khiến cho người nhà họ Ôn coi trọng cô như thế.
Nhưng cô thật sự không hề làm gì cả!
Thậm chí đến bây giờ cô còn chưa thấy được cái mặt của người chồng trong truyền thuyết nữa!
“Diễn đến khi chị gái con về mới thôi”. Nguyên Gia Thực ra lệnh: “Xem như là đáp lại con tinh trùng của cha năm đó”.
Nguyên Nguyệt Nguyệt cắn chặt môi, cha vừa vô tình vừa dứt khoát, ngay cả mấy lời như vậy mà cũng nói ra miệng không hề giấu giếm, thật đúng là một giây cũng chưa từng đối xử với cô như con gái!
Cô cũng thường xuyên hận bản thân mình, tại sao lại ham chơi trong bụng mẹ?
Nếu cô sinh ra trước, vậy thì người được yêu thương chính là cô!
Nhưng kết quả là, cô lại trở thành người hại chết mẹ mình?
“Được”. Cô lên tiếng trả lời: “Tôi đáp lại con tinh trùng của ông! Chẳng qua là, xin ông tốt nhất nên đối xử tốt với mẹ nuôi tôi, bà ấy cũng không làm gì sai cả, đừng khiến bà ấy trở thành vật hi sinh trong cuộc tranh quyền đoạt lợi của ông”.
Nguyên Gia Thực không trả lời, lúc đi tới cửa, ông ta dừng lại.
Nguyên Nguyệt Nguyệt cho rằng có lẽ cha đã thức tỉnh lương tâm, trong lòng mơ hồ có chút chờ mong.
“Tư Nhã”. Nguyên Gia Thực nhẹ giọng gọi.
/3142
|