Cả Thế Giới Đều Không Bằng Em
Chương 9: Cho dù có tìm trai bao cũng không tìm ông chú như chú!
/3142
|
Chương 9: Cho dù có tìm trai bao cũng không tìm ông chú như chú!
Ôn Cận Thần cười khẽ, ánh mắt nhìn Nguyên Nguyệt Nguyệt vừa mờ ám vừa dịu dàng, mặc dù mình đã bị cô bôi cho đen thui rồi nhưng mà không biết tại sao, có tức cũng không tức nổi!
Nguyên Nguyệt Nguyệt ngượng ngùng rũ mắt, ngồi ở một nơi tình cảm như vậy, ăn điểm tâm ngọt với một ông chú xa lạ, cũng quả thật không thích hợp.
“Chú hai, tôi phải về, có một số việc phải làm”. Nói xong, cô nhanh chân bước tới quầy thu tiền.
“Tổng cộng là 862 tệ”. Cô thu ngân nói rất nhẹ nhàng.
“Cái gì!”. Nguyên Nguyệt Nguyệt lập tức xù lông lên: “Có hai miếng bánh gato, thế mà hơn 800? Cô ăn cướp à? Tôi muốn báo cảnh sát!”.
Cô thu ngân biến sắc, nhanh chóng giải thích: “Cô ơi, chỗ này của chúng tôi ghi giá công khai, hơn nữa, bánh gato ở chỗ chúng tôi từ chế tác cho đến nguyên liệu rồi đến kỹ thuật đều đứng đầu toàn quốc, giấy phép kinh doanh cũng không quá hạn”.
Nguyên Nguyệt Nguyệt liếc nhìn bảng giá bánh gato, một miếng nho nhỏ, mà hơn 1000 cũng có.
Ở đây ăn bánh gato hay là đang ăn tiền thế!
Hai tròng mắt xinh đẹp tràn đầy ai oán, cô không khỏi nhìn Ôn Cận Thần ở phía sau.
Chú ta rất có tiền sao?
Tại sao lại dẫn mình tới cái nơi thế này chứ?
Chiếc tiramisu cao cấp nhất mà cô từng thấy cũng chỉ 9 tệ 9 mà thôi!
Ôn Cận Thần nhún nhún vai, không có ý định đến trả tiền.
Nguyên Nguyệt Nguyệt nhìn mấy tờ tiền còn sót lại trong túi, tổng cộng cô chỉ mang theo có 1000 tệ, sau đó tìm dì Quế mượn 10 đồng đi xe buýt, vừa rồi cho ra đi 2 tờ tiền xe, bây giờ lấy ra hết cũng không đủ trả!
Lúc này Ôn Cận Thần mới đi tới, ghé sát tai cô, nhẹ giọng hỏi: “Thiếu bao nhiêu?”.
“62”.
Ôn Cận Thần lấy ra 100 tệ, cười nói: “Cô lại nợ tiền tôi”.
Nguyên Nguyệt Nguyệt rất 囧,buồn bực nhận tiền, trả liền, cất 38 tệ lẻ trong túi, rồi mới bực bội không lên tiếng đi ra cửa.
Cô cảm thấy mình bị gài bẫy.
Hơn nữa còn bị một ông chú cứu mình hai lần gài bẫy.
Cảm giác này một chút cũng không tốt.
Là mùi vị bị phản bội.
Ông chú này cảm thấy cô rất có tiền, cho nến mới tiếp cận cô sao?
Ôn Cận Thần cười nhạt nhìn Nguyên Nguyệt Nguyệt, hỏi: “Đi đâu? Tôi đưa cô đi?”.
“Chú đừng có giả mù sa mưa nữa!”. Cô tức giận nhìn anh chằm chằm: “Nói cho chú biết, tôi không có tiền! Tôi không phải là thiên kim đại tiểu thư gì cả, cũng không phải là phu nhân của nhà giàu có gì cả, cho dù tôi muốn bao nuôi trai cũng sẽ không tìm một ông chú như chú đâu! Tiền tôi nợ chú tôi sẽ nộp tiền điện thoại cho chú, chúng ta không ai nợ ai nữa!”.
Nói xong, cô nhanh chóng cất bước chạy.
Ôn Cận Thần đuổi theo mấy bước rồi dừng lại.
Cô vợ nhỏ đáng yêu kia hình như xem anh là người xấu rồi?
Đồ vong ân phụ nghĩa!
Có ai nghi ngờ ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao?
Anh hít sâu một hơi, gọi điện thoại cho dì Quế, nói: “Ngày hôm nay thiếu phu nhân tiêu 1000 tệ, lấy một vạn từ két sắt cho cô ấy”.
“Vâng!”. Dì Quế lên tiếng trả lời: “Nhưng mà, thiếu gia, cậu không tự đưa sao? Tôi luôn cảm thấy hình như thiếu phu nhân hiểu lầm cậu”.
“Con nhóc không có mắt kia”. Ôn Cận Thần nhướng mày cao ngạo: “Một ngày nào đó tôi sẽ xử đẹp cô ta!”.
Nói xong, anh ngồi vào xe, chạy đến công ty tiếp tục làm việc.
…
1000 tệ tham ô đã không còn nữa, Nguyên Nguyệt Nguyệt là cái vỏ đã mẻ lại còn sứt, trực tiếp ngồi taxi trở về.
Cô không dám dùng tiền của người chồng chưa hề gặp mặt cho mình, lấy 1000 tệ ra ngoài, vốn nghĩ ít nhất cũng nằm trong phạm vi tiền nợ.
Nhưng bây giờ, 1000 tệ ăn hai miếng bánh gato rồi biến mất.
Trong lòng cô vô cùng ảo não, hối hận, phẫn nộ, cũng chỉ có thể nuốt lại vào bụng.
Đáng ghét nhất là, người hãm hại cô thế mà là ông chú rất đẹp trai kia!
Trở về biệt thự, Nguyên Nguyệt Nguyệt trả 10 đồng còn lại cho dì Quế, nhẹ nói: “Đây là tiền xe dì cho con lúc ra cửa, bây giờ trả dì”. Sau đó, cô một xu cũng không còn.
“Thiếu phu nhân”. Dì Quế nhận tiền: “Vừa rồi thiếu gia gọi điện thoại về, nói phải cho cô thêm một vạn, để cô tùy ý xài, không cần khách sáo với cậu ấy, xem như là tiền riêng cho cô”.
/3142
|