Đừng nhìn ngày thường những đại thần đó trong lòng mỗi người đều phỉ nhổ họa tinh Du Thiên Linh, nhưng tới thời điểm có thể nịnh bợ, ai cũng không chịu thua kém, sôi nổi nâng chén rượu thay phiên nhau kính rượu Du Thiên Linh, chúc mừng nàng tân hôn vui vẻ, lại khen ngợi Phò mã tuấn tú lịch sự, giống như nịnh hót nhiều hơn một câu sau này Du Thiên Linh có thể sẽ mắng bớt đi một câu.
Nếu là ngày thường, Du Thiên Linh không phải người biết nể tình như vậy, trong lòng đương nhiên sẽ nghĩ rằng: chẳng lẽ ngươi kính rượu thì ta phải uống, mặt mũi ngươi cũng lớn quá đi?
Nhưng hiện tại tâm tình Du Thiên Linh không tốt, đang muốn uống rượu, vì thế ai đến nàng cũng không cự tuyệt, tính tình tốt tới mức các chư vị đại thần thật sự cho rằng nàng đã đổi tính.
Thời Hoài Kim ngồi bên cạnh nàng cũng đã nhìn ra, từ sau khi Tinh Võ Hầu về chỗ ngồi, tâm tình nàng liền trở nên không tốt, giống như muốn chuốc say chính mình.
Hắn ngăn bàn tay đang muốn rót rượu của nàng lại: “Điện hạ uống quá nhiều rồi, uống chút trà giải rượu đi.”
Một khi Du Thiên Linh vừa say rượu thì ngay cả lục thân (6 người gần với mình nhất như cha mẹ anh em vợ con) không nhận, nhíu mày nói: “Cái gì tỉnh rượu? Ta còn chưa có say đâu! Biến đi!” Nói xong đẩy Thời Hoài Kim ra tự mình rót rượu uống.
Thời Hoài Kim không thể trơ mắt nhìn nàng say đến bất tỉnh nhân sự, hắn đoạt chén rượu trong tay nàng: “Ta uống cùng điện hạ , như thế nào? Điện hạ uống một chén, ta cũng uống một chén.”
Tầm mắt Du Thiên Linh đi theo chén rượu , Thời Hoài Kim nâng chén rượu đưa đến bên miệng mình, tầm mắt nàng đương nhiên sẽ dừng trên mặt Thời Hoài Kim.
Cũng may, nàng còn nhận ra người, cũng nhớ rõ Thời Hoài Kim không thể uống rượu, vì thế nàng đoạt lại chén rượu trong tay hắn nói: “Hồ nháo! Huynh sao có thể uống rượu? Dưỡng bệnh cho huynh nhiều ngày như vậy, thật vất vả mới có chút khởi sắc, chỉ vì một chén rượu mà huynh lại đổ bệnh ra đấy, ta sẽ thiệt thòi rất nhiều ngày nha?”
Nhớ tới những ngày mình chỉ có thể nhìn không thể ăn, Du Thiên Linh lại cảm thấy chua xót, đặt chén rượu xuống bàn nói: “Không uống, đi, hồi phủ.” Sau đó lắc lư lay động đứng dậy.
Thời Hoài Kim vội đỡ lấy nàng: “Điện hạ chậm một chút.”
Du Đại ngồi đối diện nhìn thấy lập tức đi tới: “Thiên Linh, trở về sao?”
Du Thiên Linh liếc hắn một cái: “Trở về, đừng tiễn.” Nói xong dựa đầu vào vai Thời Hoài Kim, một bộ dáng mơ màng sắp ngủ.
Du Đại thở dài: “Đang êm đẹp tại sao lại uống say .” Hắn nhìn về phía Thời Hoài Kim, “Muội phu, Thiên Linh rất ít khi uống say, khi say cũng rất thành thật, làm phiến đệ chăm sóc muội ấy.”
Thời Hoài Kim duỗi tay ôm lấy nàng, phòng ngừa nàng té ngã: “Đại hoàng tử yên tâm, chăm sóc công chúa là bổn phận của ta.” Dứt lời nhìn thoáng qua bốn phía, Tinh Võ Hầu cũng không còn ngồi ở vị trí cũ, nhưng hắn vẫn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Du Đại gọi người nâng kiệu tới đưa hai người rời cung, Du Thiên Linh dựa vào trong ngực Thời Hoài Kim, trong miệng lải nhải: “ Đạt thành ý nguyện, cuộc sống có thể không tốt sao?”
Thời Hoài Kim cúi đầu hỏi nàng: “Điện hạ nói gì?”
Du Thiên Linh nhắm mắt, vặn vẹo thân mình, ấn đường nhíu lại, trong miệng mắng: “Có thể có chút mặt mũi hay không?”
Hiện giờ nàng đã say thành bộ dáng này, Thời Hoài Kim đương nhiên sẽ không tin nàng đang mắng hắn, hắn có chút tò mò người trong miệng nàng là ai: “Điện hạ nói ai cơ?”
Du Thiên Linh bực bội vẫy tay: “Trong lòng ngươi không biết sao ? Nương, cút đi!”
Thái giám nâng kiệu bên ngoài nghe thấy thế thì thân mình run lên, cỗ kiệu ngừng lại, cân nhắc chắc phải chờ Phò mã lăn xuống mới tiếp tục đi tiếp đi.
Ai, không phải lúc tới còn rất ân ái sao? Sao bây giờ muốn mắng liền mắng rồi?
Bọn họ đợi nửa ngày cũng không thấy Phò mã xuống dưới, ngược lại , Phò mã xốc mành hỏi bọn họ: “Tại sao không đi tiếp?”
Mấy tiểu thái giám thấy bên trong an tĩnh, Phò mã cũng không giống bộ dáng muốn lăn xuống , vội vàng nâng kiệu đi về phía cửa cung.
Trên đường trở về Du Thiên Linh ngủ thiếp đi, chờ tới phủ Phò mã rồi cũng không tỉnh lại, Thời Hoài Kim không gọi được nàng, trong xe ngựa lại không có gì có thể đắp, hắn sợ nàng bị cảm lạnh, vì thế liền ôm ngang nàng lên, tuy rằng có chút lao lực, nhưng cũng không tới mức không đứng dậy nổi, lung lay xuống xe ngựa.
Trần Nhượng bên cạnh nhìn thấy, sợ Phò mã quăng ngã Đại tướng quân, vội vươn tay về phía trước: “Phò mã, để ta đến đi.”
Tức phụ của mình còn muốn người khác ôm? Thời Hoài Kim hắn còn chưa tới loại tình trạng này, hắn ôm Du Thiên Linh rảo bước vào trong phủ, hơi thở ổn định nói: “Đi chuẩn bị chút nước ấm, lại mang canh giải rượu tới.”
Trần Nhượng nghe xong không đi, muốn đi theo hai người, thời khắc hắn đang chuẩn bị tiến lên đỡ Du Thiên Linh.
Trần Khiêm lôi kéo tay áo hắn, dùng khẩu hình miệng nói với hắn: Đi thôi.
Trần Nhượng không muốn đi, Trần Khiêm phải cưỡng ép lôi kéo hắn rời đi, chờ đi được một đoạn rồi, Trần Nhượng mới nói: “Ngươi kéo ta làm gì? Đại tướng quân bị quăng ngã thì làm sao?”
Trần Khiêm cho hắn một ánh mắt xem thường: “Ngươi có thể có chút nhãn lực hay không? Đại tướng quân giống người không khiến người khác yên lòng sao? Tình thú giữa phu thê nhà người ta, ngươi chọc loạn cái gì? Mau nấu nước đi thôi!”
Lúc này Trần Nhượng mới bỏ qua.
Thời Hoài Kim ôm Du Thiên Linh trở về chủ viện, đó là tân phòng của bọn họ, hắn đặt người lên giường, hàm răng đang cắn chặt lúc này mới được thả lỏng.
Nàng đã say thành như vậy, sao có thể chia phòng ngủ? Nửa đêm đương nhiên hắn phải chăm sóc nàng.
Nước ấm nhanh chóng được đưa tới, Thời Hoài Kim làm ướt khăn mặt sau đó lau mặt lau tay cho Du Thiên Linh, Du Thiên Linh uống say rồi còn khá thành thật, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ chống cự một chút, nhưng vẫn để hắn lau sạch sẽ tay và mặt.
Một lát sau cung nữ đưa canh giải rượu tới, Thời Hoài Kim đỡ nàng dậy, dỗ nàng uống như dỗ hài tử: “Điện hạ tỉnh tỉnh, uống chút canh giải rượu.”
Miệng Du Thiên Linh khẽ mở, nhưng vừa uống một ngụm liền phun tất cả ra, nhíu mày vẻ mặt phẫn nộ: “Cái quái gì thế này? Loại canh cho chó ăn này cũng dám cho lão tử uống!”
Thật ra Thời Hoài Kim biết nàng không thích đắng, lúc trước thời điểm ăn cơm, phàm là những món ăn liên quan đến vị đắng nàng đều sẽ tránh xa, hắn thật thà nói: “Là canh giải rượu, ngoan, uống xong sẽ cho nàng ăn mứt hoa quả.” Sau đó lại đổi một chén khác, đưa đến bên miệng nàng.
Du Thiên Linh uống một hớp lớn, nhưng lại không nuốt xuống, phun tất cả ra ngoài, còn đắc ý dào dạt nói: “Muốn lừa lão tử? Nằm mơ!”
Hai chén canh giải rượu đều bị nàng phá hỏng, Thời Hoài Kim cũng không nghĩ ra biện pháp nào, lại không thể ép nàng uống, chỉ có thể để nàng ngủ trước một giấc, chờ nàng tỉnh ngủ thì tốt rồi.
Hắn đỡ nàng nằm xuống: “Điện hạ ngủ đi, không uống nữa.”
Du Thiên Linh hừ hừ một tiếng, nhắm mắt lại chui vào trong chăn, bộ dáng còn rất đắc ý.
Thời Hoài Kim nhìn nàng, không tiếng động mỉm cười, vừa uống say liền giống như hài tử.
Hắn gọi cung nữ tới chăm sóc nàng, còn mình thì đi tắm rửa, chờ thời điểm hắn quay lại Du Thiên Linh vẫn giữ nguyên tư thế chui trong chăn như lúc hắn mới đi.
Thời Hoài Kim phân phó hai cái cung nữ: “Lấy thêm một chiếc chăn nữa tới đây, các ngươi liền lui ra đi.”
Hai cung nữ nhanh chóng mang một chiếc chăn mới tới đây, sau đó không tiếng động lui xuống.
Thời Hoài Kim thổi tắt nến, chỉ để lại một cây nến chiếu sáng lên giường, hắn dịch góc chăn giúp Du Thiên Linh, đưa lưng về phía nàng nằm xuống.
Đêm thứ hai sau tân hôn ngủ cùng nhau, tân nương của hắn say bất tỉnh nhân sự.
Thời Hoài Kim thở dài, nhắm mắt lại, đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ, phía sau liền truyền đến tiếng sột sột soạt soạt, sau đó thân mình nóng hầm hập của Du Thiên Linh liền chui vào chăn của hắn, duỗi tay ôm lấy eo hắn, mũi còn cọ cọ trên người hắn ngửi ngửi, thở dài: “Thật thơm……”
Thời Hoài Kim xoay người, Du Thiên Linh nhắm mắt lại, không biết đã tỉnh hay vẫn ngủ, hắn tùy ý ôm nàng, kéo chăn che lại khoảng lưng lộ ra bên ngoài của nàng, nhẹ nhàng vỗ về giống như dỗ hài tử, dịu dàng nói: “Điện hạ ngủ đi.”
Ai ngờ hắn mới vừa nói xong, Du Thiên Linh lại mở mắt, ánh nến chiếu vào trong mắt nàng, sáng sáng tối tối, cũng không biết có phải nàng đã thanh tỉnh hay chưa.
Hắn gọi: “Điện hạ?”
Du Thiên Linh lại xê dịch về phía trên, một tay sờ lên gò má hắn, vuốt ve qua lại, nàng bĩu môi, có chút đáng yêu: “Thân mình huynh tốt rồi sao?”
Lòng bàn tay nàng vuốt ve khiến hắn hơi ngứa, Thời Hoài Kim cầm tay nàng: “Đã sớm tốt.”
Du Thiên Linh duỗi tay, đan bàn tay vào mái tóc hắn, chế trụ gáy hắn, chóp mũi kề cạnh chóp mũi hắn, khẽ thở dài: “Ta muốn huynh, đợi đã lâu……”
Lời nàng nói giống như một viên đá, bùm một tiếng lọt vào trong lòng hắn, sau đó Thời Hoài Kim nghe thấy tiếng trái tim mình nhảy lên thịch thịch thịch.
Hắn đối diện với con ngươi của nàng , tròng mắt nàng giống như một xoáy nước, hút hắn vào trong: “Thiên Linh……”
Hắn gọi nàng, hơi hơi ngửa đầu, cánh môi liền chạm phải cánh môi nàng, nàng ừ nhẹ một tiếng, men say phảng phất như đã lây lan sang người hắn.
Hắn nhẹ nhàng mút cánh môi nàng, cánh môi kia mềm mại tựa như bông, khiến cho hắn càng muốn dùng lực đi xâm chiếm, trong vô thức liền cùng nàng môi lưỡi dây dưa ở bên nhau, hắn nếm được vị rượu trong miệng nàng.
Đó là một loại rượu mang theo hương vị ngọt thanh , khiến người say mê trầm luân.
Thân thể của nàng quấn quanh người hắn, chọc cho cả người hắn run lên, lửa nóng như muốn thiêu đốt thân thể hắn, hắn duỗi tay kéo quần áo của mình ra, lại sờ lên đai lưng của nàng, thở hổn hển mút môi nàng: “Thiên Linh.”
Du Thiên Linh đáp lại hắn một tiếng, là một từ ừ rất nhẹ, âm cuối kéo dài mang theo sự uyển chuyển, nói không nên lời.
Ngón tay Thời Hoài Kim run lên, cởi đai lưng nàng xuống dưới, bên trong là áo lót tơ lụa, bao lấy thân thể duyên dáng của nàng.
Hắn duỗi tay muốn cởi dây yếm phía sau gáy, không cẩn thận chạm phải da thịt nàng, ấm áp non mịn, như một loại tơ lụa tốt nhất, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay.
Lần này Thời Hoài Kim đã chuẩn bị tốt, hắn rất muốn tìm lại mặt mũi đã mất lần trước, tuyệt không thể bại bởi những nam nhân bên ngoài của nàng.
Hắn hôn xuống dọc xuống phía dưới, lắng nghe tiếng hô hấp của nàng theo từng động tác của hắn, khi nhẹ khi nặng, rất khó có thể kìm chế.
“Ta muốn nàng……”
Thời Hoài Kim hôn lên môi nàng một lần nữa, hôn có chút mạnh mẽ, hắn đã sớm không chờ được, vuốt ve đi tìm lối vào, dường như tìm được rồi, hơi thở trở nên gấp gáp nặng nề nói: “Là như vậy sao?”
Du Thiên Linh nhắm mắt lại, khẽ cau mày: “Không phải, lên trên một ít.”
Thời Hoài Kim lại có chút nóng nảy, xê dịch vị trí hỏi nàng: “Chỗ này?”
Du Thiên Linh vặn vẹo thân mình: “Gần đấy.”
Thời Hoài Kim cũng nhíu mày, tại sao tìm mãi cũng không thấy ? Còn không phải chỗ này sao?
Du Thiên Linh bị hắn sờ soạng khó nhẫn nhịn, nóng vội giúp hắn tìm thấy vị trí: “Nơi này.”
Đến cửa thành, Thời Hoài Kim công thành muốn đi vào, nhưng cửa thành khó vào, hắn phải mất một khoảng thời gian khá lâu, chờ đến khi hoàn toàn đi vào, cửa thành đột nhiên khép kín, hắn cả kinh biến sắc, lui không thể lui, tiến không thể tiến, một lát sau quân lính tan rã, lại một lần nữa mất hết thể diện……
Khi rời khỏi cơ thể nàng, Thời Hoài Kim có thể nói là không còn mặt mũi nào.
Du Thiên Linh nhắm mắt lại, ấn đường nhẹ nhăn, không thoải mái vặn vẹo thân mình, cũng không biết đã tỉnh hay vẫn ngủ, hắn không dám lấy lại sĩ khí, đứng dậy cầm khăn tay lau rửa cho nàng, sau khi lau khô, hắn đang muốn cầm khắn đi tẩy rửa, thì lại nhìn thấy một màu đỏ chói mắt trên chiếc khắn tay tuyết trắng, ngay lập tức hắn liền ngây ngẩn cả người.
/100
|