Bên trong thư phòng.
Thời Hoài Kim cuộn tay áo rộng lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng muốt, ngón tay thon dài mang theo hơi nước, hơi hơi nghiêng người, nước trà liền xuôi dòng mà xuống, mùi thơm của trà lượn lờ trong không khí, sau làn hơi nước màu trắng là khuôn mặt tuấn mỹ điềm tĩnh, giống như một bức họa tinh xảo.
Hắn đem ly trà ngon đã được rót xong đặt trước mặt Hạ Diệc Thầm, tiện đà mỉm cười, ôn hòa nói: “Thỉnh dùng trà.”
Hạ Diệc Thầm chưa bao giờ thấy người nam nhân nào như vậy bên cạnh Du Thiên Linh, ôn nhu như nước, nội liễm hàm súc, còn có một gương mặt vô cùng tinh xảo, có khác gì nữ nhân? Đó là một kiểu người hoàn toàn bất đồng với hắn và Du Thiên Linh, Du Thiên Linh sao có thể ở trong một khoảng thời gian ngắn như vậy thật sự thích hắn, lại còn ủy khuất đem mình gả cho hắn?
Hạ Diệc Thầm đi thẳng vào vấn đề nói: “Những thứ ngươi muốn từ Du Thiên Linh, ta cũng có thể cho ngươi.”
Thời Hoài Kim nghe vậy lộ ra biểu tình khó hiểu: “Ta không hiểu ý tứ Lục gia.”
Hạ Diệc Thầm chắc chắn nói: “Ngươi hiểu, tình cảnh lúc trước của ngươi ta sẽ không nhiều lời,ngươi leo lên cây đại thụ là Thiên Linh đơn giản chỉ muốn mưu thế lộng quyền.
Mà sở dĩ Thiên Linh gả cho ngươi, chỉ do nàng giận dỗi với ta thôi, ngươi muốn trông cậy vào nàng là điều không thể, không bằng cầu ta.”
Thời Hoài Kim nghe vậy hạ mặt mày xuống, lông mi dài và dày buông xuống một mảnh hắc ám ở chỗ mí mắt, hắn có một đôi mắt hẹp dài thâm thúy, một lát sau , hắn lại ngước mắt nhìn về phía Hạ Diệc Thầm: “Chỉ sợ rằng Lục gia đối với ta có chút hiểu lầm.
Thật không dám dấu diếm, ngay từ đầu ta chủ động thẳng thắn về thân phận của mình ở trước mặt Thiên Linh, xác thật là muốn thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, mà nàng có thể coi trọng ta, chọn ta làm Phò mã, là may mắn ngoài ý muốn của ta.
Nói vậy Lục gia cũng biết, Thiên Linh là một nữ tử không tầm thường, ta ngưỡng mộ nàng, thành thân cùng nàng, đương nhiên không phải bởi vì muốn lợi dụng nàng , muốn nàng làm cái gì cho ta, ta thật lòng đối đãi với nàng, Thiên Linh rõ ràng hơn so với bất kỳ kẻ nào.”
Hạ Diệc Thầm nghe vậy lạnh mặt nói: “Ta thấy ngươi vẫn không hiểu ý tứ của ta, ta cũng không quan tâm ngươi vì cái gì, mà ta và Thiên Linh đương nhiên sẽ nối lại tình xưa, ta chỉ có thể hỏi ngươi một câu, ngươi có nguyện ý trợ giúp ta một tay hay không, trong tương lai nhất định sẽ không thiếu chỗ tốt của ngươi.”
So sánh với sự giận giữ mờ nhạt của Hạ Diệc Thầm, Thời Hoài Kim lại có vẻ thờ ơ: “Nghĩ vậy, chắc Lục gia cũng không hiểu ý tứ của ta.
Ta cùng Thiên Linh như thế nào, kỳ thật căn bản không cần giải thích với Lục gia, ta cũng không quan tâm người khác có hiểu lầm ta hay không, chỉ cần Thiên Linh tin ta là được rồi.
Ta và nàng đã là phu thê, đồng tâm hiệp lực.
Là tan hay hợp, đều là chuyện giữa hai người chúng ta, cho dù nàng muốn cùng Lục gia nối lại tình xưa, cũng không nên là Lục gia tới nói cùng ta.” Hắn hơi dừng một chút, lạnh nhạt cười, dường như không một chút lo lắng, “Nếu thực sự có một ngày như vậy, tất nhiên ta cũng sẽ không làm chướng ngại vật của nàng, Lục gia cứ yên tâm đi.”
Nói như vậy, Thời Hoài Kim muốn đối địch với hắn? Ánh mắt thiển cận!
“Có một số lời , ta muốn nói rõ ràng với ngươi.
Loại người như ngươi , trước đó bên người nàng không thiếu, đến cuối cùng còn không phải đều kết thúc trong ảm đạm? Ngươi sẽ không trở thành người ngoại lệ.
Ta và nàng quen biết nhau mười bốn năm, cùng sinh cùng tử, đối với nàng, ta có một sự hiểu biết nhất định, thức thời một chút, ngươi nên biết làm như thế nào .”
Thời Hoài Kim mỉm cười có chút khó hiểu: “Một khi đã như vậy, Lục gia đến nơi này của ta, không phải làm điều thừa sao? Nếu ngài chỉ lo lắng ta làm khó dễ từ giữa, thì Lục gia không cần phải như thế.
Thứ nhất ta chưa từng tham dự vào mối quan hệ giữa ngài và Thiên Linh, đương nhiên không có quyền lên tiếng, thứ hai Thiên Linh cũng không phải người mặc cho người khác bài bố , ta cũng không bài bố được nàng.
Nếu giữa Lục gia và nàng có chuyện gì hiểu lầm, ta cũng không thể giúp được gì, nhưng ta tin tưởng chỉ cần là hiểu lầm, thì nhất định có thể cởi bỏ.”
Không thức thời.
Hạ Diệc Thầm không muốn tiếp tục nói chuyện , hắn đứng lên nói: “Được, một khi đã như vậy, ta chỉ có một yêu cầu.” Hắn gằn từng chữ, “Không cho ngươi chạm vào nàng.”
Thời Hoài Kim rót cho mình một ly trà, nhàn nhạt nói: “Chuyện giữa Phu thê là ngươi tình ta nguyện, nếu Thiên Linh không muốn, đương nhiên ta sẽ không ép nàng, cũng ép không được nàng, nhưng việc này dường như không phải chuyện Lục gia có thể quản.” Loại chuyện này, hắn phải đi khuyên Du Thiên Linh mới đúng.
Hạ Diệc Thầm ngẫm lại, cũng đúng, Du Thiên Linh là ai mà tiểu bạch kiểm trước mắt này có thể tùy ý làm bẩn được , hôm nay hắn không quy phục, về sau đương nhiên sẽ phải hối hận.
Hạ Diệc Thầm hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi, Thời Hoài Kim không ra ngoài đưa tiễn, nhìn chiếc ly đối diện chưa hề được chạm đến, nói : “Đáng tiếc.”
Trần Khiêm tiến vào thăm dò, thấy Thời Hoài Kim ngồi yên ở nơi đó, chần chờ gọi một tiếng: “Phò mã?”
Thời Hoài Kim nghe vậy ngẩng đầu, nói: “Như thế nào?”
Trần Khiêm lắc đầu, có chút chần chờ nói: “Phò mã không có việc gì là tốt rồi, mới vừa rồi người nọ…… Tính tình có chút quái đản, khó đối phó, từ trước đến nay nói chuyện cũng không xuôi tai, sợ Phò mã bị ủy khuất.”
Thời Hoài Kim lắc đầu cười nhạt: “Không sao, dù sao cũng là bằng hữu của công chúa, sẽ không làm chuyện gì quá đáng với ta .”
Trần Khiêm giật giật miệng, vẫn không nói gì: “Vậy là tốt rồi……” Nói xong muốn lui ra ngoài tiếp tục làm thủ vệ.
Thời Hoài Kim gọi hắn lại: “Trần phó tướng, ta có một chuyện muốn hỏi.”
Trần Khiêm quay người lại: “Chuyện gì?” Chỉ cần không phải về vị kia là được!
Nhưng Thời Hoài Kim lại cố tình hỏi: “Vị Lục gia kia đã từng có tương giao rất tốt cùng công chúa, vì sao hai người lại biến thành bộ dáng như hiện nay? Là có hiểu lầm sao.” Mười bốn năm giao tình nói cắt liền cắt, rõ ràng không lâu trước đây Du Thiên Linh còn bắt tay cùng hắn công chiếm Tuy quốc, trong này nhất định có chuyện gì đã xảy ra.
Việc này , Trần Khiêm sự khó mở lời.
Hạ Diệc Thầm từng là thân tín của Du Thiên Linh, địa vị ở trên hắn, rất được trọng dụng.
Sau này , hắn mới biết được Hạ Diệc Thầm là hoàng tử Hạ Quốc, mà Du Thiên Linh đã bỏ ra không ít công sức, giúp hắn trở về Hạ Quốc, tình cảm rất tốt.
Nhưng từ sau khi Hạ Diệc Thầm nạp nữ nhi của Thừa tướng làm trắc phi , Đại tướng quân của bọn họ liền không cao hứng, nhất đao lưỡng đoạn (đoạn tuyệt quan hệ ) cùng Hạ Diệc Thầm, lúc này đại tướng quân mới trở về kinh thành, lại vội vàng chọn Phò mã, kỳ thật hắn cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Cái này…… mạt tướng cũng không rõ lắm, Phò mã vẫn nên hỏi Đại tướng quân sẽ tương đối ổn thỏa.”
Thời Hoài Kim nghe vậy cũng không làm hắn khó xử: “Ta hiểu, đa tạ.”
Trần Khiêm sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng: “Phò mã quá khách khí, mạt tướng cũng không giúp được gì……” Hắn do dự một lát mới nói, “Cái kia…… Phò mã, hắn là hoàng đế Hạ Quốc, không dễ trêu chọc, nếu hắn khiến Phò mã khó xử, ngài nên nói cho Đại tướng quân, Đại tướng quân nhất định sẽ đứng về phía Phò mã.”
Thời Hoài Kim mỉm cười: “Tốt, ta hiểu được.”
Lúc này Trần Khiêm mới lui ra ngoài.
Một canh giờ sau, Du Thiên Linh hồi phủ, Trần Khiêm bẩm báo chuyện về Hạ Diệc Thầm cho nàng.
Du Thiên Linh nghe vậy mày nhăn lại: “Cái tên bệnh tâm thần này! Lại tới làm gì? Tại sao ngươi không ngăn cản hắn!”
Người tận trung trong cương vị công tác là Trần Khiêm có chút ủy khuất, lại không dám phản bác.
Thời Hoài Kim từ phòng trong đi ra: “Không nên trách Trần phó tướng, Trần phó tướng đã làm tốt nhiệm vụ của mình, vẫn luôn cản người lại, là ta đem người mời vào.”
Du Thiên Linh vừa nhìn thấy tiểu tâm can mình nhớ mong suốt một ngày, lập tức nhanh chóng tiến lên, quan tâm nói: “Tại sao lại ra ngoài? Thân thể đã tốt hơn chút nào chưa?”
Thời Hoài Kim nghe vậy sắc mặt không khỏi phiếm hồng, ho nhẹ một tiếng nói: “Chỉ có chút mệt mỏi mà thôi, nghỉ ngơi một ngày đã không còn đáng ngại.”
Du Thiên Linh ôm hắn về phòng: “Vậy cũng nên chú ý một chút mới phải, huynh dễ sinh bệnh, chỉ cần một chút không thoải mái đều phải tĩnh dưỡng thật tốt.”
Thời Hoài Kim cố gắng thanh minh cho bản thân: “Kỳ thật ta không yếu ớt như vậy ……”
Du Thiên Linh có lệ nói: “Được được được, huynh không yếu ớt, trước ngồi xuống đi, nói cho ta, hắn tới tìm huynh nói chuyện gì vậy? Hắn có động thủ đánh huynh không?”
Du Thiên Linh đối xử với hắn giống như một bông hoa yếu ớt nơi hậu viện.
Thời Hoài Kim lắc đầu: “Chỉ tùy tiện hàn huyên vài câu, hắn nói giữa hắn và nàng có chút hiểu lầm, muốn mời ta hỗ trợ, nhưng rốt cuộc ta cũng không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nên không giúp được gì, liền cự tuyệt.”
Du Thiên Linh vừa nghe thế, trừng lớn đôi mắt: “Hắn còn dám mở miệng nói vậy! Không hề có hiểu lầm gì, rõ ràng là đầu óc hắn không rõ ràng! Hắn có nói hươu nói vượn với huynh cái gì nữa hay không?” Ví dụ như đêm tiên của nàng là ai?
Thời Hoài Kim nhìn ra Du Thiên Linh có chút khẩn trương, không biết nàng đang khẩn trương vì chuyện gì.
“Không có, hắn chỉ bắt ta không được chạm vào nàng.”
Cái gì?! Còn có chuyện này!
“Tên Hỗn trướng! Loại sự tình này hắn cũng dám quản? Huynh nói thế nào với hắn?”
Thời Hoài Kim thành thật khai báo câu trả lời mình.
Du Thiên Linh nghe xong dựng ngón cái về phía hắn: “Nói rất đúng! Quản hắn đánh rắm! Vừa làm hoàng đế thì thật sự coi mình là Thiên Thủ Quan Âm? Chuyện gì cũng muốn chen một tay vào, đúng là không chê mình nhiều tay!”
Thời Hoài Kim bị nàng chọc cười, quên cả chính sự.
“Thiên Linh, giữa nàng và Lục gia có hiểu lầm sao? Đương nhiên, nếu nàng không muốn nói, cứ coi như ta chưa hỏi, ta chỉ quan tâm nàng thôi.”
Du Thiên Linh ôm eo hắn, không sao cả nói: “Chuyện này có gì mà không nói được, hiểu lầm ở đây chính là, ta không có một chút ý tứ gì với hắn, hắn muốn cưới ta làm tức phụ.
Mặt mũi hắn lớn, hắn muốn cưới liền cưới, thật sự coi mình là Thiên Vương lão tử sao? Huynh không cần để ý đến hắn, mặc kệ hắn tự tiêu khiển đi thôi, suốt ngày diễn kịch, chờ hắn về nước là tốt rồi!”
Du Thiên Linh nói như vậy, nàng cũng thật sự nghĩ như vậy, nhưng những lời nàng vừa nói, người có mắt người đều có thể nhìn ra, còn cần nàng tới nói? Thời Hoài Kim cảm thấy trong chuyện này, nhất định còn uẩn khúc , nhưng Du Thiên Linh không muốn nói.
Hắn uyển chuyển nói: “Nếu có hiểu lầm vẫn nên cởi bỏ mới đúng, không nên kéo dài một cách không rõ ràng như vậy, đó cũng không phải biện pháp.”
Du Thiên Linh ủy khuất muốn chết: “Ta nói ! Nhưng hắn không tin! Thật sự không biết hắn lấy tự tin ở đâu ra, lúc nào hắn cũng cảm thấy ta đối với hắn là tình yêu đến chết đi sống lại, thật sự đáng chê cười! Trước kia thời điểm không có huynh, ta còn không thèm cho hắn một ánh mắt, hiện giờ có huynh, càng không có chuyện của hắn, tức chết ta, đừng nói về hắn nữa!”
Nàng muốn nói hay không, đương nhiên Thời Hoài Kim sẽ không có ý kiến.
Du Thiên Linh cọ cọ vào vai hắn: “Hôm nay huynh không thượng triều nên không biết, mấy ngày nữa sẽ tổ chức đi săn thú, vừa lúc dẫn huynh đi hít thở không khí trong lành, ta đã sớm muốn dẫn huynh ra ngoài du ngoạn, nhưng huynh khỏi bệnh cũng coi như đáng giá, lúc này nhất định sẽ đi được.
Đúng rồi, huynh biết bắn tên không?”
Thời Hoài Kim lắc đầu: “Trước kia thân thể không tốt, vẫn chưa tập võ, cung tiễn gì đó cũng chưa từng chạm qua.”
Du Thiên Linh vừa nghe thế, việc này tốt nha, vừa lúc gia tăng tình cảm phu thê: “Ta dạy cho huynh! Đây là việc nhỏ, huynh thông minh như vậy, nhất định sẽ nhanh chóng học được!”
“Nàng nói như vậy, đến lúc đó nếu ta học không tốt, chẳng phải sẽ cô phụ lời khen ngợi của hôm nay của nàng sao?”
Du Thiên Linh cắn lỗ tai hắn: “Vậy càng tốt, ta dạy cho huynh cả đời, mỗi ngày ta sẽ nắm tay dạy huynh.” Miệng nói còn tay thì không biết đang sờ soạng ở nơi nào.
Bên tai Thời Hoài Kim đỏ lên, tránh khỏi sự khiêu khích của nàng: Tại sao một nữ tử lại có dáng vẻ này? Qúa thích trêu chọc người.
Không biết vì sao, Thời Hoài Kim không tự giác há miệng nói một câu: “Lời này nói với không ít người đi?”
Du Thiên Linh nghe vậy thì sửng sốt, lập tức nói: “Không, ta bảo đảm chỉ nói với một mình huynh!” Bởi vì những nam nhân bên cạnh nàng lúc trước đều tự mình bắn tên nha.
Tên xấu xa Hạ Diệc Thầm, quả nhiên hắn lại khua môi múa mép trước mặt Phò mã của nàng!
/100
|