Du Thiên Linh nhìn người trước mắt, càng nhìn càng vừa lòng, vẫn là khí hậu kinh thành dưỡng người, những nam tử thô lỗ ở Bắc Cương đó ngay cả đầu ngón tay của nhân gia cũng không so được.
Thời Hoài Kim đem chung trà trong tay buông xuống, năm ngón tay thon dài đặt trên đầu gối, nhìn về phía vẻ mặt hứng thú của Du Thiên Linh, ngữ khí cung kính nói: “Công chúa điện hạ.”
Du Thiên Linh nhìn hắn, ý cười dần dần thu lại, nhíu mày nói: “Ngươi không phải Khi Hoài Ân.” Ngữ khí đó có ba phần hoài nghi bảy phần khẳng định.
Thời Hoài Kim gật đầu, vẫn không tính toán dấu diếm: “Hồi bẩm điện hạ, ta tên là Hoài Kim, là đích trưởng tử của hầu phủ, Hoài Ân là đệ đệ đồng bào với ta.”
Du Thiên Linh vừa nghe thấy lời này lông mày nhăn càng ngày càng chặt.
Nàng tới xem Phò mã, người hầu phủ lại cho bào huynh của Phò mã ra gặp nàng, mà huynh đệ hai người này là huynh đệ song sinh, lớn lên giống nhau như đúc……
Du Thiên Linh sắc mặt lạnh lùng, nói: “Khi Hoài Ân đâu?”
Thời Hoài Kim trả lời đúng sự thật: “Thời điểm công chúa tới, Hoài Ân đã rời phủ, ta thay thế hắn gặp mặt công chúa.”
Du Thiên Linh chỉ không biết cách làm một nữ tử quy củ thôi, không phải người ngốc, vừa nghe liền hiểu được, đứng dậy cười lạnh nói: “Thật là to gan, nếu hôm nay ta không tới, có phải ngày tổ chức hôn lễ ngươi sẽ giả mạo hắn để thế thân hay không?” ánh sáng hứng thú trên gương mặt nàng đã bị cuốn đi, một hơi thở uy nghiêm khiếp người liền hiển lộ ra , con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Thời Hoài Kim, khí thế áp người.
Thời Hoài Kim đứng dậy quỳ xuống: “Thỉnh công chúa điện hạ thứ tội.”
Du Thiên Linh cúi đầu nhìn hắn, ngoài miệng hắn nói thứ tội, nhưng thật ra hành vi cử chỉ lại không hoảng không loạn, không có một chút bộ dáng giống như sợ nàng giáng tội.
Cho nên, nàng không vội vã tức giận, một lần nữa ngồi xuống, hỏi: “Đứng lên, nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện này là như thế nào!”
Thời Hoài Kim đứng dậy, trần thuật lại không dấu diếm nửa điểm chân tướng sự việc cho Du Thiên Linh nghe.
Sau khi Du Thiên Linh nghe xong cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, đối với ác danh của mình ở bên ngoài , nàng cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả, bằng không trước khi lựa chọn Khi Hoài Ân , còn dành thời gian hơn nửa tháng bồi dưỡng tình cảm cùng Khi Hoài Ân sau đó mới xin thánh chỉ tứ hôn.
Chỉ là nàng không nghĩ tới bên ngoài Huệ An Hầu phủ tiếp nhận mối hôn sự này, nhưng lại ngấm ngầm nghĩ ra biện pháp thay mận đổi đào như vậy.
Nhưng, càng khiến nàng ngoài ý muốn chính là người trước mắt này.
Theo lý thuyết, phụ mẫu huynh đệ là người thân cận nhất, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.
Mặc dù hắn chưa nói thẳng nguyên do khiến hắn phải thay đệ đệ thành thân với nàng, nhưng Du Thiên Linh cũng nhận ra rằng thái độ hầu phủ đối đãi với hai người con chính thất là hoàn toàn bất đồng.
Vì vậy vốn dĩ hắn thù hận gia tộc , nên mới ở trước mặt nàng phá hỏng việc này, khiến nàng giáng tội hầu phủ? Hành động này không khỏi có chút lỗ mãng đi……
Du Thiên Linh tìm tòi nghiên cứu đánh giá hắn: “Này thiên hạ vẫn có phụ mẫu như vậy sao? Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, không muốn con thứ như dê vào miệng cọp, nhưng lại bỏ được trưởng tử, không khỏi cũng quá mức bất công đi?”
Thời Hoài Kim dám ra hạ sách này, đương nhiên hắn biết lời nói của này của nàng mang đầy ý tứ dò xét, ngữ khí thành khẩn nói: “Bẩm điện hạ, Hoài Kim cảm thấy công chúa không phải miệng hổ, nếu may mắn có thể làm Phò mã của công chúa, là phúc khí mà Hoài Kim tu luyện ba đời, cầu mà không được.”
“Nga?” câu trả lời này nằm ngoài dự kiến của Du Thiên Linh, không phải hắn muốn trả thù hầu phủ?
Nàng hỏi: “ Với thanh danh bên ngoài của ta, đệ đệ của ngươi không muốn thành thân, lại bức ngươi thành thân với ta, ngươi không cảm thấy bất công?”
Thời Hoài Kim ngẩng đầu, hai tròng mắt đối diện với nàng, không có nửa phần tránh né, hắn nói: “Mắt thấy không nhất định là thật, huống chi lời đồn đãi bên ngoài quá vớ vẩn, ta không tin, ta chỉ biết điện hạ cân quắc không nhường tu mi ( ý chỉ người khí phách tài giỏi không kém gì đàn ông ), chỉ dùng thời gian nửa năm đã đánh hạ được Tuy Quốc , cả trí và dũng đều không hề thua kém nam nhi, trong lòng khâm phục không thôi.
Là ánh mắt phụ thân cùng bào đệ của ta quá vụng về, dám lừa gạt công chúa như thế, mà ta, không dám lừa gạt công chúa, càng không dám giấu mà không báo.”
Du Thiên Linh nghe xong nhướng mày.
U a, nam nhân này không chỉ lớn lên đẹp mắt, nói chuyện cũng dễ nghe, nàng thích nghe.
“ Có phải ngươi đã sớm biết ta cùng Khi Hoài Ân quen biết nhau hay không?”
Thời Hoài Kim gật đầu thừa nhận: “Thời điểm điện hạ nửa đêm tới hầu phủ gặp Hoài Ân, ta từng gặp qua điện hạ một lần, lúc ấy ta cũng không biết đó là điện hạ, nhưng bệ hạ đột nhiên tứ hôn, ta mới đoán nữ tử lúc trước kia chắc hẳn chính là điện hạ không thể nghi ngờ.”
Bởi vậy, hắn mới có thể xuất hạ sách, đó tuyệt không phải xúc động nhất thời.
Trước khi tứ hôn nàng lén kết bạn với Hoài Ân, điều đó cho thấy nàng đối với hôn sự của chính mình rất có chủ kiến.
Không cho Hoài Ân biết thân phận của mình, đó chính là khảo nghiệm tâm tư của Hoài Ân.
Mà sau khi tứ hôn , lại qua mấy ngày mới đến hầu phủ để lộ thân phận, liền thuyết minh nàng vẫn luôn quan sát thái độ hầu phủ.
Trong những giai đoạn này, có một giai đoạn khiến nàng không hài lòng, chắc chắn nàng sẽ tự giải quyết mối hôn sự này.
Bởi vậy có thể thấy được, vị công chúa điện hạ này tính tình ngạo nghễ, làm việc thập phần có chủ trương, nàng biết rõ ràng chính mình muốn cái gì, nàng có thể lừa gạt người khác, nhưng lại không chấp nhận được việc mình bị người khác lừa gạt.
Hắn quy phục, chỉ mang đến chỗ tốt, sẽ không phải rước họa vào thân.
Du Thiên Linh nghe xong có chút tò mò nhìn hắn: “Tại sao ngươi biết nhất định là ta? Cũng có khả năng là nữ tử khác đâu?”
Thời Hoài Kim nói đâu vào đấy : “Sớm nghe danh bệ hạ đối xử với công chúa ngài sủng ái có hơn, ta đoán công chúa ngài cũng không phải người không có chủ kiến, chuyện hôn nhân đại sự nhất định sẽ không ngồi yên đợi người sắp xếp, bệ hạ cũng sẽ không tự chủ trương không màng đến ý nguyện của công chúa mà mạnh mẽ tứ hôn cho ngài.
Một khi đã như vậy, bệ hạ ban hôn sự, nhất định là được sự cho phép của công chúa , mà trong thời gian lén lút kia , nhất định ngài đã vừa lòng với Hoài Ân, mới có thể nguyện ý gả thấp cho Hoài Ân.
Mà ngày thường Hoài Ân tuân thủ lễ giáo một cách nghiêm ngặt, cũng không lén lút lui tới cùng nữ tử, đột nhiên lui tới cùng nữ tử, đương nhiên là điện hạ có tâm tư thử lòng hắn, mới có thể chủ động tiến đến.”
Thực thông minh.
Du Thiên Linh vỗ vỗ tay: “Nói rất đúng, ngươi đã là người thông minh, biết rõ ta đã gặp qua Khi Hoài Ân, tại sao dám đồng ý yêu cầu của phụ thân ngươi, đâm lao phải theo lao giả mạo Khi Hoài Ân? Không sợ sau khi bại lộ , ta thẹn quá hóa giận, bảo phụ hoàng gắn lên đầu Huệ An Hầu phủ các ngươi một cái tội khi quân sao?”
Thời Hoài Kim nghe xong ngược lại nhẹ nhàng thở ra, nếu nàng hỏi như vậy, liền thuyết minh nàng không có tức giận, mà đối với hắn sinh ra hứng thú, hắn đánh cuộc , thắng.
Hắn không sợ nói: “Hoài Ân tin vào lời đồn đãi vớ vẩn nhìn nhận sai về công chúa, hắn không xứng trở thành Phò mã.
Mà ta……” Giọng nói của hắn hơi dừng một chút, ánh mắt kiên định, “Ta không dám nói mình hiểu biết công chúa bao nhiêu, nhưng ta thật lòng khâm phục công chúa, tự nguyện thần phục công chúa.
Ta muốn biết cuộc sống tùy ý làm bậy giống như công chúa là cái dạng gì, mà tư vị đứng cạnh công chúa là như thế nào, ta muốn đứng bên cạnh công chúa, cho dù phải mạo hiểm mắc tội khi quân, cũng muốn thử một lần, dù sao ta vốn chính là người không có gì, có sợ mất đi cái gì đâu?”
Hắn nói xong, đánh bạo tiến về phía trước một bước, lại nói: “Ta cũng không thua kém Hoài Ân , công chúa muốn nhận được gì từ Hoài Ân, ta cũng có thể cho.”
Tuổi Du Thiên Linh không lớn, nhưng cũng đã trải qua muôn vàn sóng gió, nhưng chưa từng gặp qua nam tử nào độc đáo như vậy.
Hắn nói hắn muốn biết cuộc sống tùy ý làm bậy là cái dạng gì, hắn nói nàng muốn hắn đều có thể cho, hắn còn tự nguyện thần phục với nàng.
Có ý tứ, thực sự có ý tứ.
Du Thiên Linh đứng lên, dùng ngón tay câu lấy cằm hắn, xúc cảm ấm áp trơn mượt, khiến nàng yêu thích không muốn buông tay, ánh mắt nàng hàm chứa vài phần hài hước: “Ngươi đây là ở tự tiến chẩm tịch (ý nói muốn tự hiến thân hầu ngủ ) sao?”
Trên mặt Thời Hoài Kim cũng không cảm thấy thẹn, thẳng thắn thừa nhận nói: “ đúng, ta muốn làm Phò mã của công chúa điện hạ, mặc dù khả năng sẽ chọc điện hạ tức giận, đưa tới họa sát thân, ta cũng tuyệt không hối hận.”
Bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng là một nam tử đơn bạc, lại có ánh mắt kiên nghị vững chắc như bàn thạch.
Du Thiên Linh buông tay, cười nói: “Thực tốt, cực kỳ tốt, ngươi rất có gan dạ sáng suốt, so với đệ đệ ngươi thì ngươi càng hợp khẩu vị của ta hơn.
Về sau, ngươi thành người của ta, ta sẽ khiến toàn bộ người trong kinh thành phải ghen tị với ngươi, tất cả những bất công ngày trước ngươi phải chịu đựng, ta sẽ đòi lại giúp ngươi.”
Cái gì mà tình tình ái ái, với Du Thiên Linh mà nói vốn không quan trọng, mặc dù biết tâm tư của người nam nhân trước mắt, điều đó cũng không ảnh hưởng tới hứng thú của nàng với một người thú vị như vậy.
Hắn muốn, nàng tiện tay là có thể cho, căn bản không phải chuyện đáng nói.
Thời Hoài Kim nghe vậy, tiếng lòng căng chặt rốt cuộc có thể nới lỏng một chút, trên mặt tràn ra tươi cười: “Đa tạ công chúa thành toàn.”
Du Thiên Linh nhìn thấy gương mặt như tiên nhân của hắn cười rộ lên, có chút kinh diễm, nỗi lòng cũng nhộn nhạo lên: “Ta thông tình đạt lý như vậy, ngươi trừ bỏ dùng mồm mép bày tỏ lòng trung thành, cũng không dùng thứ khác tỏ vẻ một chút?” Dứt lời khoanh tay trước ngực nhìn hắn, chờ hắn ứng đối như thế nào.
Thời Hoài Kim thông qua lời đồn đãi vớ vẩn bên ngoài, đối với vị công chúa lang thang này hắn đã có sự hiểu biết đại khái, lại nhìn thấy biểu tình lưu manh của nàng, hắn lại càng xác nhận lời đồn đãi.
Hắn nhấp môi dưới, tiến lên phía trước, nhanh chóng hạ xuống môi cô một nụ hôn: “Đóng dấu ký tên, ta chính là người của công chúa , trung tâm như một.”
Du Thiên Linh bị sự thân mật của hắn làm cho cả kinh, lớn lên hàm súc như thế nhưng thật ra thực hào phóng.
Nàng liếm môi, phảng phất như vẫn còn độ ấm nóng, ngẩng đầu thấy bên tai phiếm hồng cùng lông mi run rẩy của hắn, đột nhiên cười: “Cách tỏ vẻ của ngươi, ta thực thích.
Nếu đã là người của ta, ngươi có yêu cầu gì muốn đề nghị không ?” Nàng chính là người rất hào phóng.
Nữ tử như Du Thiên Linh không phải người có tính tình hay ngượng ngùng, đương nhiên cũng không thích ngượng ngùng, Thời Hoài Kim ngẩng đầu, không khách khí nói: “Ta muốn danh chính ngôn thuận trở thành Phò mã, không nghĩ thay thế bất luận kẻ nào.”
Du Thiên Linh vừa nghe, việc này dễ làm a.
“Thành, ngươi yên tâm , hiện tại người ta muốn là ngươi, đương nhiên sẽ không còn chuyện của Khi Hoài Ân.”
Vị công chúa này so với tưởng tượng của hắn còn muốn tùy ý tiêu sái hơn, bỏ tâm tư trong thời gian nửa tháng trên người Khi Hoài Ân, vừa có người mới, nói ném liền ném, nếu hắn muốn làm Phò mã được lâu dài, chỉ sợ cũng không dễ dàng.
Hắn không khỏi nói: “Công chúa đúng là người hào phóng, giữ chữ tín, thật khiến người khâm phục.”
Du Thiên Linh chớp đôi mắt về phía hắn: “Đương nhiên, ai còn muốn người không biết điều kia ?” so sánh như vậy, nàng cảm thấy Khi Hoài Ân cũng không còn đáng yêu nữa.
Hai người đơn độc ở chung đã một khoảng thời gian, trong lòng Huệ An Hầu nói thầm, cảm thấy đây là thời điểm nên tách hai người ra, ông quay trở lại thính đường, hỏi Du Thiên Linh nói: “Thời gian không còn sớm, hay là công chúa điện hạ lưu lại dùng bữa tối đi, ta cho phòng bếp đi chuẩn bị.”
Du Thiên Linh là người tính tình nôn nóng, nếu thay đổi người, nàng phải lập tức hồi cung nói với phụ hoàng , vẫy vẫy tay nói: “Không được, ta phải về cung rồi, phụ hoàng còn chờ ta đâu.” Dứt lời trước một bước đi ra ngoài.
Thời Hoài Kim ở phía sau đuổi kịp: “Ta tiễn công chúa.”
Du Thiên Linh quay đầu lại cười với hắn, thả chậm bước chân: “Được a.”
Phía sau Huệ An Hầu thấy vậy nhẹ nhàng thở ra, xem ra công chúa đối với biểu hiện của Hoài Kim thập phần vừa lòng, một khi đã như vậy có thể yên tâm……
Du Thiên Linh đi rồi, mọi người trong Huệ An Hầu phủ tập hợp lại, sau đó phái người gọi Khi Hoài Ân trở về, hỏi Thời Hoài Kim nói: “Hoài Kim, công chúa nói với ngươi những gì?”
Trước khi sự tình chưa thật sự được định ra, Thời Hoài Kim sao có thể ăn ngay nói thật cùng bọn họ, đang muốn qua loa lấy lệ vài câu, quản gia bên ngoài vội vã chạy vào: “Hầu gia! Công chúa điện hạ lại quay trở lại!”
Huệ An Hầu vừa nghe vậy thì hoảng hốt, Khi Hoài Ân cũng cuống quít, vẫn là lão phu nhân trấn định, nói: “Hoài Ân, mau tránh ra phía sau bình phong đi!”
Lão phu nhân vừa dứt lời , thân ảnh Du Thiên Linh liền xuất hiện ở phía ngoài thính đường, nhanh chóng bước tới như một cơn gió: “Mới vừa rồi đi quá vội vàng, lễ gặp mặt đã quên để lại.”
Khi Hoài Ân đang trốn sau bình phong vừa nghe thấy thanh âm này liền sửng sốt, dịch vài bước ra bên ngoài thăm dò nhìn lại.
Một cái liếc mắt này, khiến cả người hắn đều ngây ngẩn: Là nàng……
Tác giả có lời muốn nói: Khi hoài ân: Ta hối hận, ta phải làm Phò mã.
Du Thiên Linh: Ha hả, không cần ngươi.
/100
|