Bộ dáng Khi Hoài Ân cùng Thời Hoài Kim xác thực rất giống nhau, nhưng tính tình hai người lại khác hẳn, lúc nàng mới gặp Thời Hoài Kim, Thời Hoài Kim cũng không có cố tình học theo phong thái của Khi Hoài Ân, vì thế Du Thiên Linh thực dễ dàng nhìn ra manh mối.
Mà lần này…… trên tay Khi Hoài Ân không có lắc tay nàng đưa a! Bằng không hắn cho rằng nàng đưa tín vật cho Thời Hoài Kim sớm như vậy là vì cái gì? Một đời thanh danh của nàng cũng không thể bị mất chỉ vì không phân biệt được nam nhân chính mình lựa chọn.
Lúc này biểu tình trên mặt Du Thiên Linh thực khinh thường: Mặt mũi ngươi cũng lớn quá a, dựa vào cái gì mà ta phải nói cho ngươi?
Nàng không đáp mà hỏi lại: “Có việc?”
Mặc dù đang ở hầu phủ, nàng cũng không tin cái gì mà ngẫu nhiên gặp được, hắn cố ý lại đây nhất định là có việc.
Bởi vì lúc trước túi tiền của Khi Hoài Ân bị trộm, trên đường lại gặp phải thổ phỉ , tất cả đều là Du Thiên Linh thiết kế, thế gian này nào có nhiều sự trùng hợp như vậy.
Khi Hoài Ân nhận thấy thái độ lãnh đạm xa cách của nàng một cách rõ ràng như vậy, trong lòng một trận chua xót, đối Thời Hoài Kim lại càng phẫn hận.
Nhất định là ở trước mặt nàng đại ca đã chửi bới hắn, bằng không sự thay đổi của nàng sao có thể to lớn đến như vậy? Rõ ràng mấy ngày trước đây, bộ dáng nàng đối xử với hắn vẫn là không phải quân không gả, lòng tràn đầy yêu thích.
Khi Hoài Ân cho gã sai vặt một ánh mắt, gã sai vặt lập tức thối lui đến nơi xa, nhị công tử hầu phủ hắn chọc không được.
Du Thiên Linh nhìn thấy cảnh này thì nhướng mày, nhưng cũng không ngăn cản.
Đoán chừng muốn dập đầu tạ tội với nàng đi? Rốt cuộc nhân gia là một công tử xinh đẹp , cũng không thể ở trước mặt gã sai vặt ném đi mặt mũi a, nàng có thể lý giải.
Khi Hoài Ân tiến về phía trước vài bước, dừng lại ở khoảng cách cách Du Thiên Linh năm bước chân thì dừng lại.
Du Thiên Linh đang chờ hắn dập đầu tạ tội , nghe hắn nói: “Công chúa còn nhớ rõ Du Thất.”
“Du Thất ” là tên giả Du Thiên Linh sử dụng để âm thầm gặp gỡ các nam tử trong kinh thành, hắn hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ hắn không chỉ cảm thấy nàng dễ gạt, còn cảm thấy đầu óc nàng không sử dụng được?
Du Thiên Linh có chút không kiên nhẫn nói: “Nhị công tử biết rõ còn cố hỏi là ý gì? Ta không thích quanh co lòng vòng, có chuyện nói thẳng, nếu không còn lời muốn nói, ta đi trước một bước.” Hiện tại nàng không muốn thấy hắn, mới đầu nàng còn tưởng rằng nam tử trước mắt là nam nhân đơn thuần thanh thấu lại có chút nhát gan, không nghĩ tới lòng dạ hẹp hòi còn rất nhiều, lá gan cũng đủ lớn, có thể làm ra chuyện bắt huynh trưởng thay thế mình thành thân, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Thái độ giống như đuổi ruồi bọ này dường như đã bóp nghẹt trái tim Khi Hoài Ân, xem ở thời gian trước, nàng đối xử với hắn như thế nào? Vội vàng đuổi theo còn không kịp đâu.
Càng như thế, Khi Hoài Ân càng đứng thẳng thân mình, vạn lần không thể lộ ra vẻ khiếp nhược, sẽ bị nàng nhìn ra.
“Công chúa thứ tội, ta chỉ muốn hỏi công chúa, công chúa còn nhớ rõ người từng nói với ta.” Hắn hơi dừng một chút, có vài phần rung động nói, “Chỉ duyên cảm quân một hồi cố, sử ta tư quân triều cùng mộ.” ( đây là một câu thơ ý là chạm phải một ánh mắt của quân vương, khiến ta nhớ về triều đại của mình )
Lời này đương nhiên Du Thiên Linh nhớ rõ, là quân sư viết cho nàng, bởi vì quá khó đọc, một ngày nàng phải xem tới mười lần mới có thể đọc trôi chảy.
Vì dỗ dành nam nhân, nàng dễ dàng sao?
Du Thiên Linh không cho là đúng nói: “Nhớ rõ a, làm sao vậy?” Ta lại không chỉ nói với một mình ngươi, câu khó đọc như vậy không thể uổng phí phải được dùng trên người của một vài người.
Khi Hoài Ân nghe vậy mở to hai mắt nhìn, nếu nàng nhớ rõ, có thể nào vừa xoay mặt liền định ra việc hôn sự cùng huynh trưởng của hắn, là bởi vì oán hắn không muốn cưới nàng, cho nên cố ý chọc giận hắn như vậy sao?
Nghĩ như vậy, trong lòng Khi Hoài Ân cảm thấy áy náy, thả nhẹ giọng nói: “Công chúa, lúc trước đồng ý để huynh trưởng thay thế ta thành hôn cùng người , là ta sai, nhưng ta tuyệt không có ý tứ bất kính đối với người, lúc ấy ta cũng không biết người chính là công chúa, sao có thể dưới tình huống có tình ý với người, lại cùng người khác định ra hôn sự đâu? Vì thế mới phải ra hạ sách này, công chúa có thể thông cảm cho sự khó xử của ta lúc đó không?”
Du Thiên Linh nhìn hắn, có chút ngạc nhiên.
Lúc trước đáp ứng nàng không phải hắn rất khó xử sao? Sao hiện tại lại bày ra bộ dáng thâm tình , tâm tư của nam nhân này còn rất khó hiểu.
Nàng hỏi: “Lúc trước thời điểm tứ hôn có người cầm đao đặt trên cổ ngươi sao?”
Khi Hoài Ân bị nàng hỏi đến sửng sốt, lắc đầu.
Du Thiên Linh tiếp tục nói: “Nếu không ai bức ngươi, ngươi không muốn liền tiến cung từ chối hôn sự a, ta còn có thể bức ngươi cưới ta sao? Nếu đã đồng ý mối hôn sự này, lại ngầm treo đầu dê bán thịt chó, đó là trơ trẽn, phàm là người có chút cốt khí đều sẽ không làm ra loại sự tình này !” Phía trước Du Thiên Linh luôn dùng những lời nói tốt đẹp dành cho hắn, là bởi vì nàng muốn thành hôn với hắn, hiện tại người nàng muốn là đại ca của hắn, còn bắt nàng phải dùng lời hay với hắn sao ?
Khi Hoài Ân bị lời nói của nàng làm cho trên mặt nóng bỏng, vội vàng muốn giải thích : “Ta……”
Du Thiên Linh xua tay không nghe: “Không cần phải nói nữa , việc đã đến nước này, ta sẽ không giáng tội ngươi, rốt cuộc đại ca ngươi vẫn khiến ta cảm thấy rất vừa lòng, ngươi cũng coi như có công lao mai mối đi, ưu khuyết điểm bù trừ cho nhau.”
Nàng vừa dứt lời, liền nhìn thấy Thời Hoài Kim từ phía sau chỗ rẽ đi ra, y phục màu xanh ngọc, mặt lụa sáng bóng, khiến hắn đẹp đẽ quý giá phi thường, nhìn thấy Du Thiên Linh hắn kinh ngạc một chút, giọng nói ôn hòa khiêm nhường : “Làm công chúa đợi lâu, mới vừa nghe công chúa đích thân tới phủ, Hoài Kim y phục không chỉnh tề nên không thể kịp thời đi ra ngoài đón chào, còn thỉnh công chúa tha tội.”
Nghe những lời nhân gia nói, không kịp thời đón chào liền cáo tội.
Lại nhìn vị đệ đệ này, phạm phải tội danh lớn như vậy nhưng lại chất vấn hỏi tội nàng trước.
Du Thiên Linh đi đến bên cạnh Thời Hoài Kim, hào phóng nói: “Không sao, không phải ngươi còn đang tắm rửa thay y phục sao? Lần đầu gặp cha của ta, đương nhiên phải trang trọng một chút, để cha ta nhìn xem ánh mắt của ta có bao nhiêu độc đáo.”
Thời Hoài Kim khiêm tốn nói: “Chỉ mong Hoài Kim sẽ không khiến công chúa điện hạ mất mặt.”
Với cấp bậc nhan sắc hiện tại của hắn nếu có thể khiến nàng mất mặt, vậy những nam nhân lúc trước nàng coi trọng đều là phân hết! Du Thiên Linh cười, dắt tay hắn: “Đi thôi, cùng ta tiến cung thôi.” Trong lòng thầm than: Ai ô ô, bàn tay thật nhỏ thật trơn mượt.
Thời Hoài Kim nhìn về phía Khi Hoài Ân sững sờ đứng một bên, có chút chần chờ nói: “Có phải công chúa cùng gia đệ còn chuyện chưa nói xong hay không?”
Lúc này Du Thiên Linh mới chú ý tới Khi Hoài Ân còn chưa rời đi , có chút không kiên nhẫn nói: “Ngẫu nhiên gặp được thôi, không có gì để nói, đi thôi.” Tại sao hắn còn chưa đi? Muốn cho đại ca hắn hiểu lầm nàng và hắn còn có một chân sao? Mặc dù tính tình nàng có chút lang thang, nhưng cũng không đến mức sớm ba chiều bốn.
Thời Hoài Kim đuổi theo nàng, quay đầu thở dài cùng Khi Hoài Ân, biểu cảm giống như hành động này của Khi Hoài Ân có bao nhiêu ngu muội vô tri.
Khi Hoài Ân nhìn hai người rời đi, trong lòng lặng lẽ cuộn lên sóng gió, trên mặt nóng rát, thân mình đều có chút run lên.
Từ lúc hắn sinh ra đến nay chưa từng bị người nào đối đãi như vậy.
Cho dù là hắn làm sai trước, nhưng nàng có cần thiết phải ở trước mặt hắn liên hợp cùng đại ca nhục nhã hắn như vậy không? Chẳng lẽ làm như vậy nàng có thể hả giận sao? Sẽ không sợ trái tim hắn thật sự băng giá?
Nói ngắn lại, Khi Hoài Ân vẫn không tin Du Thiên Linh đã thay lòng đổi dạ, mà nàng đang cố ý chọc giận hắn, muốn hắn đuổi theo cầu xin nàng tha thứ, nhưng lúc này Khi Hoài Ân vẫn không thể hạ thể diện xuống được.
*
Ra khỏi phủ, Du Thiên Linh cho người chuẩn bị xe ngựa tới, nàng đối với Thời Hoài Kim cũng có một chút hiểu biết, biết hắn từ trong bụng mẹ không được dưỡng tốt, trời sinh thể nhược, liền hỏi hắn: “Ngồi xe ngựa hay cưỡi ngựa?”
Thời Hoài Kim nghe nàng hỏi như vậy, cũng biết rằng đại khái nàng đối với hắn cũng có chút hiểu biết, liền nói: “Cưỡi ngựa cũng tốt.”
Du Thiên Linh nghe xong gật đầu, phân phó thị vệ nói: “Dẫn ngựa tới.”
Thời Hoài Kim đi qua , tiếp nhận dây cương từ trong tay thị vệ, sạch sẽ lưu loát mà xoay người lên ngựa, có vài phần ngọc thụ lâm phong (Cây ngọc đón gió, ý chỉ người con trai có cốt cách tao nhã như cây ngọc, hiên ngang đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái), cũng không ốm yếu như lời đồn.
Du Thiên Linh yên tâm, kẹp chặt bụng ngựa tiến về phía trước, nàng cũng không phi quá nhanh, sợ Thời Hoài Kim ăn không tiêu.
Nàng đối với mỹ nhân, chính là thập phần thương hương tiếc ngọc.
Thời Hoài Kim đi bên cạnh nàng, thành khẩn nói: “Mới vừa rồi nếu gia đệ có chỗ bất kính với công chúa, ta thay hắn hướng công chúa thỉnh tội, còn thỉnh công chúa thứ tội.”
Tính tình Khi Hoài Ân tự phụ như vậy, khẳng định sẽ không nghe lời hắn khuyên, chặn Du Thiên Linh ở ngoài viện của hắn, tất nhiên sẽ nói những lời nói có chút không biết tự lượng sức mình , nếu chọc cho Du Thiên Linh không vui, đối với ai đều không tốt.
Du Thiên Linh nghe xong thực thư thái.
Người nam nhân này đúng là thức thời, cũng nhờ chuyện xấu mà Huệ An Hầu làm ra , bằng không nàng đã bỏ qua một nam nhân vừa mỹ mạo lại vừa ý như vậy.
“Không quan trọng, hắn là hắn, ngươi là ngươi, ngươi cũng không cần thay hắn tạ tội, ta cũng sẽ không so đo cùng hắn.”
Thời Hoài Kim mỉm cười với nàng: “Biết công chúa khoan dung rộng lượng, tất nhiên sẽ không trách tội.” Dứt lời, lại từ từ nói, “Kỳ thật Hoài Ân hắn tâm không xấu, chỉ là từ nhỏ bị sủng đến hư, khó tránh khỏi sẽ có chút tự phụ, nếu hắn nói cùng công chúa những lời nói không xuôi tai, cũng thỉnh công chúa không cần để ở trong lòng.”
“Ta không phải người bụng dạ hẹp hòi như vậy, đương nhiên sẽ không để trong lòng.
Nhưng thật ra ngươi, trưởng bối nhà ngươi luôn hướng về hắn nhưu thế, ngươi đối với hắn không có nửa phần hận ý sao? Còn muốn thay hắn nói chuyện.” Lúc này tâm tư Hoài Kim thật khiến người khác tò mò, nhìn thì có vẻ quạnh quẽ, nhưng hắn lại hao hết tâm tư leo lên người nàng, không phải vì muốn rời khỏi hầu phủ sao? Đương nhiên trong lòng có oán hận người hầu phủ.
Thời Hoài Kim lắc đầu: “Bản tính Hoài ân là một hài tử tốt, khi còn nhỏ hắn có thứ gì tốt cũng sẽ lấy tới chia cho ta, về có bản vẫn nghĩ tới vị ca ca này.
Chỉ là sau khi tổ phụ qua đời, không có người dạy hắn đạo lý huynh hữu đệ cung (huynh đệ thân thiết tôn trọng lẫn nhau).
Tổ mẫu cùng phụ thân quá thiên vị hắn, kết hợp với tin đồn nhảm nhí của đám hạ nhân, khiến hắn chậm rãi thay đổi, càng ngày càng xa cách ta, nhưng bản tính hắn vẫn là người lương thiện, trừ bỏ lần hôn sự này, hắn chưa bao giờ làm ra chuyện bất kính hay khi dễ ta.”
Du Thiên Linh nghe vậy hiểu rõ gật gật đầu, mấy ngày nàng tiếp xúc cùng Khi Hoài Ân kia, mỗi tiếng nói cử động của Khi Hoài Ân xác thật là quân tử, không phải người hay ỷ thế hiếp người.
Tuy rằng có đôi khi có chút kiêu căng, thích nghe người ta nịnh hót , nhưng khi đó nàng chỉ cảm thấy hắn đơn thuần đáng yêu.
Bất quá hiện tại nàng lại càng thích loại tôn kính có lễ như Thời Hoài Kim hơn , không có đối lập liền không có thương tổn a.
“Ừ, rốt cuộc vẫn là thân huynh đệ, xem ở mặt mũi của ngươi, ta cũng sẽ không so đo cùng hắn.”
Thời Hoài Kim nghe xong liền hiểu được tình tình vị công chúa này thật sự tự do, phóng khoáng, tình tình ái ái nàng căn bản không thèm để vào mắt, bằng không cũng không nói ra nhẹ nhàng như vậy.
Chỉ là không biết vì sao nàng đột nhiên định ra mối hôn sự này, nhìn dáng vẻ nàng đối với Hoài Ân cũng không phải quá mức vừa ý, lại nóng lòng thành hôn trong hai tháng, trong đó nhất định có nguyên do khác, nhưng khẳng định không phải bởi vì bệ hạ thúc giục, sự sủng ái của bệ hạ đối với nàng mọi người đều biết, sẽ không cưỡng ép nàng làm chuyện nàng không muốn?
Rốt cuộc là bởi vì cái gì đâu……
/100
|