Du Thiên Linh nhìn thoáng qua bên ngoài.
Thời Hoài Kim ngồi ngay ngắn ở trước bàn, ngón tay thon dài trắng thuần đang cầm một chiếc dao nhỏ bằng bạc để cắt móng heo trên đĩa, động tác ưu nhã, tư thái xuất thần.
Hắn thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nghe mấy người nói chuyện, sau đó phụ họa thêm vài câu, không biết hắn đã nói gì mà chọc cho mọi người cười to, chính hắn cũng cười, môi hồng răng trắng cảnh đẹp ý vui.
Du Thiên Linh liếm liếm môi: “Ban ngày ban mặt, cũng không thể cứ thế mà bá vương ngạnh thượng cung đi (cưỡng gian)?”
Du Tam: “A?”
Du Thiên Linh lại thấy Thời Hoài Kim lấy khăn lau tay, tự mình rót chén nước trà đưa lên miệng uống, ánh nước lưu lại trên môi một tầng sóng sánh, nàng nuốt ngụm nước miếng, lại nói: “Hắn không uống rượu, cũng không thể chuốc say rồi nâng vào phòng a.”
Du Tam: “A a?”
Du Thiên Linh xoay người lại, thở dài: “Có chút quá đột nhiên, mấy chuyện đó từ lúc trở về muội còn chưa có xem sách đâu, nếu lần đầu tiên đã để hắn khiếp sợ, chẳng phải sau này sẽ tổn hại ta đến uy danh của muội?”
Du Tam: “A a a?”
Lúc này Du Thiên Linh phát hỏa: “Huynh a cái gì ? Chủ ý đâu? Nói nửa ngày, huynh cũng không ra được nửa ý kiến hay? Nếu huynh là phó tướng của ta, một ngày ta sẽ đánh huynh tám lần!”
Lúc này Du Tam không a nữa, rụt rụt cổ, lại bày ra bộ dáng huynh trưởng uy nghiêm nói: “Thiên Linh, không phải tam ca nói muội, nam chưa cưới nữ chưa gả, muội nghĩ như thế nào mà muốn thượng nhân gia? Chậc chậc chậc, tuỳ tiện.”
Du Thiên Linh nghe xong cười ha hả, vén tay áo: “Tam ca, muội sẽ khiến huynh cảm nhận được thế nào gọi là —— nhẹ thôi —— hừ hừ, như thế nào?”
Du Tam nhìn thấy tiểu muội nắm chặt nắm tay, lập tức không dám tiếp tục ra vẻ, lấy lòng nói: “Tiểu nhân này liền hiến kế! Đại tướng quân tạm thời đừng nóng nảy! Đánh chết một người ca ca, chỉ còn lại năm người, không thể tạo thành số chẵn , không may mắn, không may mắn a!”
Du Thiên Linh phất tay áo, liếc nhìn hắn một cái: “Hẹp hòi, nói chuyện đứng đắn.”
Du Tam mặt mày hớn hở nói: “Thiên Linh, đối phó với nam nhân sao có thể bá vương ngạnh thượng cung đâu? Muốn dụ dỗ……” Hắn đến gần bên tai Du Thiên Linh huyên thuyên một đốn, lại dâm đãng cười ba tiếng.
Du Thiên Linh nghe xong nhướng mày : “Huynh nói để muội đùa giỡn hắn, thời điểm chờ hắn lấy cớ đi nhà xí, huynh đi theo xem?”
“Là câu dẫn!” Du Tam sửa đúng từ ngữ của nàng , vỗ vỗ bộ ngực nói, “Đến lúc đó có được hay không, tam ca muội vừa thấy liền biết, Thiên Linh, muội cứ yên tâm đi!”
Du Thiên Linh hắc hắc mỉm cười: “Nam nhân của muội, cởi quần, cho huynh xem?”
Du Tam gật gật đầu.
Du Thiên Linh giơ một bàn tay lên, nắm thành nắm tay quơ quơ: “Tam ca, thấy nắm tay này của muội sao? Nó đang đói khát khó nhịn, hận không thể lập tức tiếp đón gương mặt của huynh đâu!”
Thân mình Du Tam run lên, bị dọa lui vài bước, ủy khuất nói: “Vậy muội nói, phải làm sao bây giờ?”
Du Thiên Linh suy nghĩ, nói: “Ta tự mình làm tự mình nhìn.” Dứt lời nàng trở lại đại điện trước một bước.
Thời Hoài Kim thấy nàng trở về, đem móng heo đã được lọc thịt đưa qua : “Ta thấy mới vừa rồi nàng muốn lấy cái này, nên đã tách thịt rồi, móng heo khó gặm, miễn cho cả bàn tay đầy dầu mỡ.”
Du Thiên Linh cúi đầu, thấy từng miếng từng miếng thịt móng heo chỉnh tề trên đĩa, trong lòng xẹt qua một loại cảm xúc không tên, nguyên lai mới vừa rồi hắn một dao rồi lại một dao chính là tách thịt móng heo cho nàng a.
Nàng cầm lấy chiếc đũa gắp vài miếng một lúc nhét vào trong miệng, nhai nhồm nhoàm khen: “Ừ! So với móng heo ngày thường ta hay ăn thì thơm hơn.”
Thời Hoài Kim nghe vậy mỉm cười, đưa cho nàng một chén nước ấm: “Ăn từ từ, coi chừng nghẹn.” Hắn chưa bao giờ gặp qua nữ tử như vậy, một chiếc đũa có thể gắp đầy miệng, vừa ăn vừa nói chuyện, khiến cho quai hàm phình ra, nửa điểm đoan trang thục nữ của nữ tử đều không có, tuy nhiên nàng không khiến người ta cảm thấy thất lễ, ngược lại lại cảm thấy nàng tùy ý.
Du Thiên Linh tiếp nhận trà uống một ngụm, chớp chớp đôi mắt với hắn: “Cũng không biết vì sao, món ăn qua tay huynh đều ngon miệng như vậy, lại ăn nhiều thêm mấy miếng, đoán chừng ta sẽ biến thành một thân thịt mỡ.”
Chỉ cần mở miệng , bất động cũng có thể đùa giỡn người.
Thời Hoài Kim cúi đầu nhấp ngụm trà, đầu ngón tay cọ cọ ở miệng ly: “Thiên Linh thật biết nói giỡn.”
Du Thiên Linh hướng xê dịch về phía hắn, duỗi tay cầm một khối điểm tâm trên bàn đưa tới bên môi hắn: “Tới, nếm thử cái này, đặc sản Bắc Cương của chúng ta.”
Cũng không biết có phải nàng thể nhiệt hay không, nàng vừa rướn người qua, Thời Hoài Kim liền cảm giác quanh thân mình bao phủ một cổ nhiệt khí, lại nhìn miếng điểm tâm bên miệng, bị ngón tay mượt mà của nàng nắm lấy, gương mặt hắn có chút nóng lên, thò lại gần thật cẩn thận cắn một miếng, nhưng môi dưới vẫn cọ vào đầu ngón tay nàng, hắn hốt hoảng nhai mấy lần rồi nuốt xuống, lại sặc tới mức ho khan lên, trong miệng phun ra toàn bột phấn màu trắng, chật vật đến cực điểm.
Du Thiên Linh vội giúp hắn vuốt lưng, dâng nước trà: “Ai nha, ăn từ từ, điểm tâm này đều là bột phấn, rất dễ sặc đến giọng nói.”
Thời Hoài Kim vội uống nửa ly trà để áp xuống , che miệng , đỏ mặt nói: “Hoài Kim ngự tiền thất nghi, thỉnh bệ hạ thứ tội.”
Du Bá Thiên còn chưa nói lời nào, Du Thiên Linh đã vội nói: “Này thì tính gì mà thất nghi, đều là người một nhà, huynh cũng đừng khách khí như vậy.” Dứt lời nàng kéo tay hắn “Đừng che , ta lau cho huynh.”
Thời Hoài Kim không nhìn cũng biết bộ dáng của mình có bao nhiêu chật vật, sao có thể cho nàng xem, hắn lắc đầu: “Ta tự mình lau được rồi.”
Thế nhưng Du Thiên Linh bá đạo, nàng đem tay hắn kéo xuống dưới, dùng ngón tay cái xoa nhẹ bột phấn trên cánh môi hắn, sau đó nhét vào trong miệng mình nhấp một ngụm: “Ừ, thật ngọt.”
Gò má trắng nõn của Thời Hoài Kim đã đỏ như máu.
Du Tứ, Du Ngũ, Du Lục ngồi đối diện cảm giác như đang ngược cẩu, dựa vào cái gì mà muội muội được thành thân trước bọn hắn! Này không công bằng!
Hoàng Hậu Phó Doanh mỉm cười, nói: “Chàng xem, giày có vừa chân hay không vẫn nên do chính mình lựa chọn.
Chàng nhìn tướng công Thiên Linh tự mình chọn, rất xứng với nàng, vừa ngọt ngào lại tri kỷ, dường như giống một tiểu tức phụ, tiểu tử này chính là người xứng với Thiên Linh .”
Du Bá Thiên méo miệng: Cái gì tiểu tức phụ, nhìn giống tiểu hồ ly tinh hơn, đem hồn nữ nhi của ông câu đi mất rồi.
Phó Doanh thấy ông chẹp miệng, trừng mắt nói: “Biểu tình đó của chàng là cái gì?”
Du Bá Thiên lập tức tươi cười rạng rỡ: “Phu nhân nói đúng, chọn thật là tốt.
Thiên Linh của chúng ta sáng suốt giống như phu nhân, thủ đoạn chọn nam nhân là cao nhất .”
Lúc này sắc mặt Phó Doanh mới chuyển tốt: “Đức hạnh, khen ai cũng đều không quên đem chính mình khen vào.”
Du Bá Thiên cười vẻ mặt nịnh hót.
*
Sau khi kết thúc Gia yến, phu thê hoàng đế cùng với sau vị ca ca của Du Thiên Linh đều thức thời rời đi .
Du Thiên Linh đi đến bên cạnh Thời Hoài Kim, hỏi hắn nói: “Đây là lần đầu tiên huynh vào cung đi? Hiện nay sắc trời còn sớm, ta dẫn huynh đi dạo trong cung một vòng được không? Cảnh trí trong cung vẫn là không tồi.”
Thời Hoài Kim gật gật đầu, biểu tình chờ đợi nói: “Sớm nghe nói cảnh trí hơn người ở trong cung, hiện giờ may mắn nhìn thấy, tự nhiên không thể bỏ qua.”
Du Thiên Linh dẫn hắn đi về hướng Ngự Hoa Viên: “Trong cung , đình đài lầu các, hoa hoa cỏ cỏ thực tinh xảo, nhưng nhân lực giữ gìn hằng ngày cũng không ít, nhìn lâu rồi cũng thấy không có gì mới lạ.
Còn không đẹp bằng cảnh vật rộng lớn ở Bắc Cương, tha hồ tùy ý, có cơ hội ta sẽ dẫn huynh đi xem.”
Thời Hoài Kim quay đầu nhìn nàng, nàng mắt nhìn về phía trước, biểu tình có vài phần lười biếng, nhìn kiểu gì vẫn là một bộ dáng không cho là đúng, nhưng hắn biết nàng là người giữ lời hứa.
“Ta từng đọc trong sách, biên giới Bắc Vực có địa thế mở mang, một ánh mắt không thể nhìn đến biên giới, trong đó nói sau khi nhìn thấy lòng dạ sẽ mở mang hơn rất nhiều, cảnh vật như vậy, ta rất muốn xem.
Từ khi sinh ra đến nay, ta còn chưa rời khỏi kinh thành.”
Du Thiên Linh vừa nghe vậy , không khỏi có vài phần đồng tình, vỗ nhẹ lên vai hắn, hứa hẹn nói: “Về sau trời nam biển bắc, ta dẫn huynh đi xem.”
Thời Hoài Kim đối diện với gương mặt nghiêm túc của nàng, cánh môi hơi mấp máy, lộ ra một nét tươi cười, như muốn vạn vật sống lại, xuân về hoa nở.
Trái tim Du Thiên Linh rung động, dắt tay hắn: “Đi, ta dẫn huynh sang vọng lâu (đài quan sát) bên kia, quan sát từ trên xuống, có thể nhìn thấy toàn bộ hoàng cung.”
Thời Hoài Kim bị nàng kéo thì lảo đảo một chút, lập tức đi theo, không khỏi nhìn về nơi tiếp xúc giữa bàn tay của hai người.
Lòng bàn tay nàng ấm áp, khiến bàn tay lạnh lẽo quanh năm của hắn cảm nhận được độ ấm dào dạt, thực thoải mái.
Hai người bước về phía vọng lâu góc Đông Nam , đi đến dưới chân đài, Du Thiên Linh gọi thị vệ tới.
Muốn lên đài quan sát cần phải leo thang dây , Du Thiên Linh xoay người hỏi Thời Hoài Kim: “Biết leo thang dây sao?”
Thời Hoài Kim nhìn thang dây có chút cao lại có chút nhỏ hẹp kia: “Chưa từng leo thử.”
“Không khó, ta đi lên trước, huynh xem ta lên như thế nào, chờ tới phía trên ta kéo huynh.” Nói xong Du Thiên Linh liền leo lên thang dây, chỉ chốc lát sau nàng đã bò lên trên , ở phía trên gọi Thời Hoài Kim, “Đi lên đi.”
Thời Hoài Kim đi qua, dẫm lên thang dây, học tư thế của Du Thiên Linh mới vừa rồi , leo được vài bước, cây thang lung lay như muốn đổ, hắn vội nắm chặt, trong lòng có chút chột dạ.
Chờ cây thang ổn định lại hắn mới chậm rãi leo lên trên, thang dây đột nhiên rung lắc lợi hại hơn, hắn vội vàng ghé vào cây thang ngẩng đầu nhìn lên trên , sau đó liền thấy Du Thiên Linh duỗi chân cố ý rung thang, mỉm cười xấu xa.
“Huynh là rùa đen sao? Bò chậm như vậy.”
Nhiều lần nhìn thấy bộ dáng nàng uy phong tám hướng, quét ngang tứ phương, lúc này lại mở miệng cười như hài tử, khiến trong lòng Thời Hoài Kim rung động nói không nên lời, nguyên lai nàng còn có một mặt như vậy a.
“Công chúa chê cười, từ nhỏ ta đã có chút sợ độ cao, không dám leo quá nhanh.”
Du Thiên Linh nghe vậy liền thu lại trò đùa dai, đi xuống dưới vài bước vươn tay với hắn: “Nắm tay ta, ta kéo huynh đi lên, không ngã được.”
Thời Hoài Kim nhìn về phía cổ tay có chút mảnh khảnh của nàng, không khác gì những nữ tử bình thường.
Du Thiên Linh thấy hắn chậm chạp không phản ứng, nhướng mày : “Không tin ta?”
Thời Hoài Kim lắc đầu, vươn một bàn tay ra nắm lấy tay nàng.
Du Thiên Linh cười, nắm tay hắn kéo lên trên, mười ngón tay đan vào nhau, thân mật không thể tách rời.
Nội tâm Thời Hoài Kim có một loại an tâm không rõ, hắn cảm thấy không có gì đáng sợ.
Tới đài quan sát rồi, Du Thiên Linh kéo hắn đến chỗ lan can: “Nhìn.”
Thời Hoài Kim đỡ lấy lan can nhìn ra xa, cảnh vật ở Ngự Hoa Viên được thu vào đáy mắt, lại nhìn về phía xa, chính là hoàng thành san sát nối tiếp nhau, uy nghiêm mà rung động.
Đây là hoàng thành đã trải qua các đời lịch đại hoàng tộc luân phiên thay đổi, cho thấy trí tuệ của con người qua các thời đại, khiến người ta không thể không cảm thán.
Du Thiên Linh hỏi hắn: “Đẹp sao?”
Thời Hoài Kim còn đang cảm thấy rung động, gật đầu nói: “Đẹp.”
Du Thiên Linh đánh mắt về phía hắn, duỗi tay ôm lấy eo hắn , nói: “Không đẹp bằng huynh.”
Thời Hoài Kim cảm nhận được lực đạo ấm áp bên hông, quay đầu nhìn về phía nàng, gương mặt nàng gần trong gang tấc, hô hấp phảng phất như muốn phun trên mặt hắn, mang theo mùi rượu nhàn nhạt, khiến hắn cũng hơi say: “Thiên…… Thiên Linh.”
Hai tròng mắt Du Thiên Linh híp lại, cả giận: “Ta ở đây.” Dứt lời một tay kia câu lấy cổ hắn, lôi kéo hắn cúi xuống, cánh môi phảng phất như muốn dán lên môi hắn , “Mang huynh đi xem cảnh sắc đẹp như vậy, muốn cảm ơn ta như thế nào?”
Gần trong gang tấc chính là một đôi con ngươi màu nâu nhạt của nàng, trong mắt như hàm chứa xoáy nước muốn hút người, hắn cơ hồ không chút suy nghĩ, liền dán môi lên môi nàng, mềm mại, ướt át, mang theo hơi thở nóng rực.
Khóe môi Du Thiên Linh hơi cong, đôi tay ôm sát cổ hắn, trằn trọc đôi môi mềm mại của hắn, sau đó cạy mở môi răng đi vào, có vị ngọt nhè nhẹ, hình như là hương vị của khối bánh vừa ăn, nàng thực thích.
Thời Hoài Kim có chút không biết hết thảy mọi chuyện phát sinh như thế nào, chỉ cảm thấy môi lưỡi ở trong miệng hắn tàn sát bừa bãi, như là mồi lửa cháy lan ra đồng cỏ, khiến cả người hắn đều nóng lên, không tự giác đáp lại nàng, sau đó trầm luân đi vào……
Du Thiên Linh trêu chọc môi lưỡi hắn, bàn tay cũng không nhàn rỗi, theo lưng hắn đi xuống, xoa xoa bên hông hắn, nghe thấy cổ họng hắn tràn ra một tiếng kêu rên, bàn tay chậm rãi chuyển qua phía trước.
Thời Hoài Kim cảm giác được lòng bàn tay ấm áp kia muốn tiến gần đến nơi mẫn cảm của hắn, theo bản năng duỗi tay chặn lại, thân mình hơi hơi ngửa ra sau: “Đừng……”
Du Thiên Linh đuổi theo hôn hắn, khiến hắn tựa lưng trên lan can , hôn qua cằm hắn, sau đó dừng lại ở phía sau tai hắn : “Đừng cái gì?”
Thời Hoài Kim ngửa đầu, hai tròng mắt híp lại, có chút mê loạn, yết hầu lên xuống, có chút nói không ra lời.
Du Thiên Linh hết hôn lại sờ nơi sườn cổ mẫn cảm của hắn, nói: “Đừng sợ.” Sau đó bàn tay làm càn sờ qua .
Đang lúc Du Thiên Linh lập tức có thể kiểm nghiệm chân thân của hắn, phía sau đột nhiên có người nói: “Đại tướng quân, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo!”
Đỉnh đầu Du Thiên Linh muốn bốc hỏa: Nương! Không phát hiện chuyện của lão tử càng quan trọng hơn sao?!
Thời Hoài Kim cũng bị thanh âm này làm bừng tỉnh, vội đẩy Du Thiên Linh ra, trốn sang một bên sửa sang lại quần áo.
Du Thiên Linh cũng chỉ có thể thu tay lại, nổi giận đùng đùng xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía phó tướng trần làm: “Chuyện gì!”
Trần Nhượng ở phía đầu thang dây ló đầu ra, một khuôn mặt lo sợ bất an, hoàn toàn không có ý quấy rầy đến chuyện tốt của nàng: “Lục tướng quân có chuyện bẩm báo.”
“Chuyện gì một hai phải bẩm báo bây giờ? Không bẩm báo , hắn có thể chết sao? Hử?”
Trần Nhượng hồi bẩm: “Thuộc hạ không biết, Lục tướng quân nói là vì vị ở Hạ Quốc kia, ngài có lệnh, phàm là sự tình về vị kia, bất cứ lúc nào cũng phải kịp thời bẩm báo.”
Du Thiên Linh nghe vậy sắc mặt khẽ biến, thầm mắng một câu: “Nương, lại làm ra chuyện xấu gì.” Dứt lời nhanh chóng bước về phía Trần Nhượng.
Trần Nhượng vội lui xuống, để nàng từ thang dây tụt xuống.
Du Thiên Linh xuống mặt đất, vỗ vỗ tro bụi trên tay áo, hỏi hắn : “Lão Lục có nói là chuyện gì sao?”
Trần Nhượng lắc đầu: “Thuộc hạ không biết, Lục tướng quân nói muốn tự mình bẩm báo cùng ngài.”
Du Thiên Linh nhíu mày, xoải bước đi về phía trước , đột nhiên phía sau có người gọi nàng: “Thiên Linh!”
Du Thiên Linh nghe tiếng quay đầu lại, liền thấy Thời Hoài Kim đang leo xuống từ thang dây, nàng vỗ lên đầu: Xong đời, quên người ở trên đấy.
Du Thiên Linh nói với Trần Nhượng bên cạnh: “Ngươi tự mình đưa Phò mã về Huệ An Hầu phủ, cần phải bảo đảm sự an toàn của Phò mã.” Sau đó lại hét một câu với Thời Hoài Kim “Trần Nhượng đưa huynh hồi phủ, hắn là phó tướng của ta, huynh cứ việc sai sử hắn.” Dứt lời nàng vẫy vẫy tay, nhanh chóng rời đi.
Trần Nhượng đi đến trước mặt Thời Hoài Kim hành lễ: “Phò mã, thỉnh.”
Thời Hoài Kim nhìn Trần Nhượng cao lớn như người khổng lồ, lại đưa mắt không nhìn thấy thân ảnh Du Thiên Linh đâu, trong mắt đen tối không rõ, ôn hòa nói: “Đa tạ tướng quân.”
Trần làm vẫn giữ nguyên biểm cảm khuôn mặt: “Phò mã khách khí.”
/100
|