Một tuần mới bắt đầu.
Sáng thứ hai, chưa tới 8h Tần Phỉ đã dẫn Uy Uy ra khỏi cửa, Chiêm Kiệt đi làm muộn, trước khi đi còn gõ cửa đi vào thư phòng, ngồi bên cạnh giường Chiêm Hỉ, sờ trán của cô đã hạ sốt rất nhiều, hỏi: "Xin nghỉ chưa?"
"Rồi, đã gửi hình sổ khám bệnh cho chị Văn." Chiêm Hỉ ở trong chăn, thanh âm nhỏ nhẹ, "Anh đã xin lỗi chị dâu chưa?"
Chiêm Kiệt quay sang nơi khác, nói: "Con nít quan tâm nhiều làm gì?"
"Bảo anh đi xin lỗi chị dâu đó." Chiêm Hỉ cau mày, "Vốn là anh sai mà."
Chiêm Kiệt trừng mắt: "Anh không đúng chỗ nào?"
"Haiz em không muốn cãi nhau với anh, anh đối xử tốt với chị dâu một chút đi, bình thường giúp chị làm việc nhà, cả một tuần ít nhất phải nghỉ một ngày để dẫn Uy Uy ra ngoài chơi một chứ, đây là hình tượng tốt của ba ba đó." Chiêm Hỉ quơ quơ tay, "Thôi anh mau đi làm đi, em có thể tự chăm sóc mình. Chờ cái bóng đèn điện là em đi rồi, anh chị có thể tận hưởng thế giới ngọt ngào của hai người rồi."
Chiêm Kiệt cảm thấy buồn cười: "Gì mà thế giới hai người, Uy Uy không phải người à?"
Chiêm Hỉ cười hì hì: "Uy Uy còn nhỏ, nhóc đó biết gì! Buổi tối cũng đi ngủ sớm, hihi."
"Nói như em hiểu lắm vậy." Chiêm Kiệt xoa nhẹ đầu của cô, "Tối về muốn ăn gì?"
Chiêm Hỉ nói: "Tối em sẽ không ăn, ký xong hợp đồng em sẽ đến phòng xem qua, chẳng biết khi nào về, mọi người đừng quản em."
"Được rồi, tự em chú ý thân thể, trong nồi cơm điện có cháo, một lát nữa nhớ ăn." Chiêm Kiệt đứng dậy, quay đầu dặn dò, "Người môi giới của em có chính quy không? Ký hợp đồng phải xem cẩn thận, em đã lớn rồi, chút chuyện này nên giải quyết được."
"Yên tâm đi! Có chính quy." Chiêm Hỉ hối anh, "Đi mau đi."
Trong nhà chỉ còn một mình Chiêm Hỉ, khi cô dưỡng bệnh rất ngoan ngoãn, sáng sớm đã nằm ủ trong chăn, mơ mơ tỉnh tỉnh, đến giữa trưa ăn một bát cháo trắng với thịt bằm, sau đó một mình đến bệnh viện truyền dịch.
Truyền xong mấy bao thuốc đã 4h chiều, tinh thần của Chiêm Hỉ đã tốt lên rất nhiều, gọi taxi đến công ty môi giới bất động sản gần Thanh Tước Môn, đợi không bao lâu, môi giới Lưu đã gọi chủ nhà tới.
Là một dì khoảng 50 tuổi, ký hợp đồng rất thuận lợi. Sau đó Chiêm Hỉ đưa tiền thuê nhà, tiền cọc và phí môi giới, ba người đến căn hộ.
Dì này nói rất nhiều, trên đường đến Thanh Tước Giai Uyển nói liên tục không ngừng.
"Phòng này của dì may mà con thuê trước, nếu không hiện tại cuối năm rất khó thuê, dì sẽ không cho thuê giá này đâu. Không tin con hỏi tiểu Lưu xem, lúc trước phải trên 2600 đấy!"
"Dì cũng không phải ai cũng cho thuê đâu, tiểu Lưu nói là một cô gái nhỏ dễ thương phóng khoáng, đi làm gần đây thì dì mới đồng ý. Cô gái à, trang trí nhà dì, con phải bảo vệ thật tốt nha."
Chiêm Hỉ gật đầu: "Dì yên tâm đi."
Vì mới ra khỏi bệnh viện, khẩu trang Chiêm Hỉ hơi ngộp, ba người đi vào sảnh chờ thang máy, dì chủ nhà tiếp tục giới thiệu: "Tiểu khu nhà chúng ta rất thú vị, có hai tòa nhà và 4 loại hình căn hộ, kết cấu thiết kế của 4 loại hình khác nhau. Loại đầu là chung cư hai phòng ngủ, hai loại giữa đều là một phòng cho một người ở, loại cuối là cao cấp. Tổng cộng có 140 căn!"
Đang nói, thang máy đã đến, cửa vừa mở ra, Chiêm Hỉ không khỏi sững sờ.
Người đang đứng trong thang máy cô từng gặp, chính là người đàn ông áo đen cao to bất ngờ gặp được vào hôm trước xem nhà.
Chiêm Hỉ có ấn tượng với anh ta bởi vì trang phục của anh ta không hề thay đổi, vẫn mặc toàn thân màu đen, đeo khẩu trang màu đen, xem ra rất lạnh lùng, tầm mắt cũng không hướng về bọn họ. Anh ta cúi đầu, đưa tay vào túi, nghiêng người đi ra ngoài.
Ba người Chiêm Hỉ vào thang máy, sau khi vào căn 802, môi giới Lưu rất nhanh giúp hai người phụ nữ xem qua điện, nước, gas. Sau khi bàn giao xong, dì chủ nhà đưa chìa khóa cho Chiêm Hỉ, dẫn cô đi khắp căn hộ, dạy cô sử dụng máy giặt, điều hòa. Cuối cùng nói: "Con làm công cũng không dễ dàng, ban đầu dì mua tiểu khu này, mục đính chính là để cho các sinh viên đại học thuê, để cho mọi người đến thành phố này dốc sức kiếm tiền có thể có một ngôi nhà ấm áp!"
Chiêm Hỉ: "..."
Cô dở khóc dở cười: "Vậy dì thật nhọc lòng rồi, cảm ơn dì ạ."
Sau khi hoàn tất, dì chủ nhà và môi giới Lưu đi trước, Chiêm Hỉ đóng cửa, xoay người nhìn về phòng khách nhỏ kia, đột nhiên hét lên.
"A a a a a!!" Chiêm Hỉ thực sự rất vui, trong ký ức cũng chưa từng vui như vậy, so với phòng ngủ lúc Đại học còn hài lòng hơn! Cô tự do rồi, được giải phóng rồi! Bắt đầu từ bây giờ, cô có thể sống một mình!
Phòng khách có bàn ăn đơn giản và ghế tựa, bàn trà và hai đệm ngồi, trong phòng ngủ có giường đôi, tủ đầu giường, tủ quần áo và bàn ghế học. Chiêm Hỉ xem qua một vòng, nhớ đến ngày thường mình có cất chứa mấy đồ tốt và đã xem qua mấy thiết kế phòng cho nữ, thật sự rất đẹp! Ảo tưởng thêm một tủ giày cùng mấy vật trang trí, mua một đèn bèn đáng yêu, rổ xinh xinh, hộp trang điểm, ôi! Còn phải trồng hoa trên ban công! Nếu có thể nuôi một còn mèo cũng được!
Ôi... Kích động đến phát khóc!
Trở về phòng khách, mặc cho sofa có bẩn hay không, Chiêm Hỉ trực tiếp nhảy lên sofa, buông thả tay chân mà nằm xuống, nhìn trần nhà cười ngây ngô.
Cô nghĩ, chuyện xem mắt này mặc kệ trước đi, nếu mẹ sắp xếp thì cô sẽ đi gặp, cùng lắm nói không thích, kể đại tật xấu chẳng ai biết được! Chiêm Hỉ không tin mẹ già có thể ấn đầu cô kéo đi kết hôn.
Thật ra trước mắt cô coi trọng nhất chính là chuyện chuyển bộ phần này. Tháng 4, 5 tốt nghiệp thì công ty sẽ thông báo tuyển dụng, có rất nhiều vị trí trống, chỉ cần có chỗ bên phòng kế hoạch, Chiêm Hỉ sẽ xin vào.
Hai bằng chuyên ngành cùng vị trí phòng kế hoạch đều thân cận với cô, lại làm ở công ty hơn một năm, quen nghiệp vụ của công ty, Chiêm Hỉ liệt kê các ưu thế của mình, nghĩ lại cần chuẩn bị cẩn thận đến mấy tháng, bắt buộc phải chuyển đổi tình thế!
Mới mười mấy phút, cô lưu luyến không muốn rời khỏi căn 802, chuẩn bị ăn cơm tối rồi về nhà.
Chiêm Hỉ không quen các khu gần Thanh Tước Giai Uyển, sau khi ra khỏi tiểu khu liền đi dọc theo đường lớn một vòng.
Mùa đông trời tối rất sớm, đèn sáng rực thắp lên, bảng hiệu đèn của các cửa hàng đã sáng, đây là giờ tan tầm cao điểm, người và xe trên đường cực kỳ nhộn nhịp.
Chiêm Hỉ tìm đến một quán ăn nhỏ, gọi một bát mì thịt kho trứng gà, lúc chờ, cô quay mặt ra ngoài cửa tiệm đờ đẫn, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen đi qua.
Lại là người đó!
Lần này trong tay anh ta có một túi đựng đồ, cúi đầu đi nhanh, lập tức rời khỏi.
Chiêm Hỉ bỗng nhớ đến câu nói kia của La Hân Nhiên – "Là soái ca đó."
Mặc dù cô đối với bạn trai tương lại không có yêu cầu phải "đẹp trai", nhưng lòng nghĩ ai mà chẳng thích cái đẹp, Chiêm Hỉ tò mò suy nghĩ, người này thật sự rất soái sao? Nếu như mũi anh ta hướng lên trời, hoặc là mặt chữ điền, hoặc răng hô, lở miệng thì sao?
Chờ chút! Người đàn ông kia sống chung với cô trong một tòa nhà, vậy sau này có phải sẽ có cơ hội nhìn thấy không? Chiêm Hỉ nâng cằm mơ tưởng hão huyền, không biết sau khi mình chuyển tới, có thể may mắn nhìn thấy mặt của người đàn ông này không, đến lúc đó nhất định phải báo cho La Hân Nhiên một tiếng.
***
Cả ngày này Lạc Tĩnh Ngữ chỉ ở nhà làm hoa Bách Hợp, ba đóa Bách Hợp làm cùng một lúc, buổi sáng nhuộm vải, lúc chờ khô thì làm cơm trưa, sau khi ăn xong liền bắt tay vào lắp ráp, khi hoàn thành trời đã tối đen.
Anh đặt bốn đóa Bách Hợp cùng cắm vào bình thủy tinh, mỗi một đóa đều có màu sắc và hình thái khác biệt, vị trí và số phiến lá sinh trưởng cũng không giống nhau. Có nhành 3 lá, cũng có nhành 4 lá hoặc 5 lá, xen lẫn với nhau. Cánh hoa đỏ tím lớn nở rộ khoe sắc như thật, mỗi một đóa tựa như đang reo hò: Chọn tôi đi, chọn tôi!
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn bốn đóa hoa này, khẽ cười, nghĩ thầm: Các bảo bối, không chọn cậu cũng không sao đâu. Ba đóa sẽ được cắm trong chậu, còn dư sẽ đưa cho chị gái "Bánh Pudding Trứng Gà", sẽ không lãng phí.
(Ji: Anh Cá vẫn còn đang nghĩ chị Hoan Hoan lớn tuổi hơn mình)
Do trong quá trình chế tác hoa giả có yêu cầu cao về độ ẩm, nên trong nhà không thể không mở máy tạo độ ẩm, mở điều hòa mở một ngày, trong phòng cực kỳ khô ráo. Lạc Tĩnh Ngữ quyết định mở cửa thông gió, thuận tiện mua chút trái cây để giải khát.
Tuy rằng giọng nói đối với anh chẳng khác nào thùng rỗng kêu to, nhưng cổ họng đau ngứa, anh vẫn biết.
Sau khi mua một ít lê và quýt về đến nhà, Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ ngợi, chụp một tấm ảnh bốn đóa hoa Bách Hợp gửi cho "Bánh Pudding Trứng Gà", đây là tin nhắn đầu tiên anh gửi cho cô trong ngày.
[Cá Cực Lớn]: Bốn đóa Bách Hợp.jpg
[Cá Cực Lớn]: Cô giáo Trứng Gà, cô bị sốt đã khỏe một chút chưa?
Chiêm Hỉ đang ăn mì trong tiệm, điện thoại đặt trên bàn, tay gõ chữ trả lời.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Đã khỏe hơn nhiều, không còn sốt, chỉ là có chút yếu thôi. Ngày mai nghỉ ngơi thêm một ngày liền khỏe, cảm ơn đã quan tâm! (mỉm cười)
Lạc Tĩnh Ngữ nghe cô nói đã khỏe hơn, trong lòng cũng rất vui.
[Cá Cực Lớn]: Tôi đã làm xong đóa Bách Hợp bốn, cô cảm thấy cái đó ra sao?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Hẳn là: Cô cảm thấy thế nào? Đừng thêm "cái đó", tôi biết đây là gì mà, anh muốn hỏi tôi thật ra là cái nhìn của tôi đối với đóa hoa đúng không? Phải dùng từ "như thế nào". Tôi sẽ trả lời: Siêu đẹp! Thật trâu bò mà! Đại thần!
[Cá Cực Lớn]: (che mặt) (che mặt) (che mặt)
Chiêm Hỉ ăn thêm một đũa mì, tiếp tục gõ chữ.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiểu Ngư à, lần sau anh nên thử, đặt lượng từ ra phía trước danh từ.
Hiện tại cô gọi anh là "Tiểu Ngư" đến thuận miệng, cảm thấy còn tự nhiên hơn cả "Học trò ngoan", tựa hồ anh cũng không phản kháng.
[Cá Cực Lớn]:?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Ví dụ như: Tôi đã làm xong bốn đóa Bách Hợp rồi, cô cảm thấy như thế nào? Bốn là số, còn đóa là lượng từ, số lượng thường đi chung với nhau. Có khi số lượng sẽ đứng sau danh từ, nhưng đa số đều ở trước. Danh từ anh biết chứ? Bách Hợp chính là danh từ.
[Cá Cực Lớn]: (suy nghĩ)
[Cá Cực Lớn]: Cô thật giống chị của tôi.
Chiêm Hỉ ăn mì sợi thiếu chút nữa bị sặc.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Là sao? (nghi vấn)
[Cá Cực Lớn]: Chị ấy là giáo viên dạy Văn.
[Bánh Pudding Trứng Gà]:...
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Chị gái của anh là giáo viên Văn? Vậy tại sao môn Văn kém như vậy chứ?
[Cá Cực Lớn]: (rơi lệ) (phát điên) (khổ sở)
Lạc Tĩnh Ngữ thật sự rất oan ức.
Hứng thú của Lạc Hiểu Mai giống ba, ba có bằng tốt nghiệp cao trung, từ nhỏ Lạc Hiểu Mai đã thích đọc sách báo, khi đến trường thì thành tích cũng rất tốt, sau đó đậu vào chuyên ngành giáo dục học sinh khuyết tật, sau khi tốt nghiệp liền vào dạy ở trường học Khuyết tật Tiền Đường, trở thành giáo viên Văn sơ trung.
Còn Lạc Tĩnh Ngữ giống mẹ, mẹ chỉ có văn hóa tiểu học, từ nhỏ Lạc Tĩnh Ngữ đã thích thủ công, thành tích học cũng không tốt lắm.
Anh không có năng khiếu học bẩm sinh, kém Văn, Toán cũng kém, tiếng Anh cũng rối tinh rối mù, cái gọi là Lý Hóa Sinh đối với anh mà nói tựa như sách trên trời, chỉ có khi học môn mỹ thuật và thủ công, anh mới có thể nhiều lần đứng hạng cao.
Mà trong đám người học mỹ thuật và thủ công, chỉ có tài năng của anh là xuất chúng nhất, cho nên anh hạ quyết tâm bỏ việc thi Đại học, không học chuyên ngành Mỹ thuật, sau khi tốt nghiệp trung học liền trực tiếp ra ngoài học nghề.
Anh không học qua cao đẳng, có nhiều bạn bè bình thường, đọc sách nhiều, gõ chữ không khác người thường giống Lạc Hiểu Mai.
Đa số bạn bè của Lạc Tĩnh Ngữ đều là người điếc, chỉ có chút quan hệ hợp tác với mấy người trong ngành tạo hoa giả. Mấy năm qua anh không tán gẫu trên tin nhắn, anh chỉ gấp gáp làm việc kiếm tiền, không đọc sách, không đọc tài liệu, trình độ Hán ngữ chỉ mới hiểu được mấy điều cũ kỹ.
Còn chuyện đối ngoại, anh quá ỷ lại vào Phương Húc, bản thân cũng ý thức được vấn đề này, cũng không biết làm sao cải thiện. Mãi đến hiện tại gặp được "[Bánh Pudding Trứng Gà]", nói chuyện làm ăn với cô thì Lạc Tĩnh Ngữ mới cảm nhận được sự thất bại khi một câu cũng không hoàn chỉnh được.
Chiêm Hỉ không biết được đối phương đang buồn phiền, nhìn ảnh đại diện cá voi xanh gửi qua ba emoji ảo não, trong lòng hơi nhói, nghĩ thầm hỏng cả rồi! Có phải nói thẳng quá, gây đả kích lòng tự ái của chàng trai nhỏ rồi sao?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh không vui à?
Đối phương nhiều lần có trạng thái đang gõ chữ, tin nhắn mới qua được.
[Cá Cực Lớn]: Tôi không hề không vui, cảm thấy bản thân rất tệ, văn hóa thấp, không học được tán gẫu, rất kém gõ chữ.
Đây là giọng điệu thật mất mát mà! Chiêm Hỉ nhìn đến đau lòng.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh tệ ở đâu chứ? Anh có thể làm một bông hoa đẹp đến thế mà! Bốn đóa hoa này, một tháng tôi cũng không làm được đâu.
[Cá Cực Lớn]: Học xong, sẽ không khó.
Chiêm Hỉ thở dài.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiểu Ngư, anh có lỗi sai trong câu chữ, tôi muốn nhắc nhở anh một chút. Tôi không có ý khác, hy vọng về sau anh nhớ kỹ, ít nhất sau đó sẽ không sai cùng một lỗi nữa. Kỳ thật tôi không hiểu vấn đề của anh nằm ở đâu, tôi đã từng nghe nói có bệnh chướng ngại đọc viết, rất nhiều người bị, anh đừng quá áp lực. Tôi có thể cùng anh nói chuyện phiếm, mỗi lần chúng ta sửa chính tả, từ từ anh sẽ nhớ càng nhiều, gõ chữ nói chuyện sẽ càng tốt lên.
[Cá Cực Lớn]: Thứ sáu, giao hàng.
Chiêm Hỉ nhìn từ ngữ này, ngẩn người một lúc mới hiểu được ý của anh, nhanh chóng trấn an.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Giao hàng xong, tôi cũng không xóa anh đi, chúng ta là bạn bè mà.
[Cá Cực Lớn]: Thật sao?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Đương nhiên rồi!
[Cá Cực Lớn]: Thật giống chị của tôi.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Hả?
[Cá Cực Lớn]: Chị ấy rất có kiên nhẫn chăm sóc tôi, là người rất tốt một.
[Cá Cực Lớn]: Một người rất tốt.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: (chúc mừng) (mạnh mẽ) Nói đúng rồi!!
[Cá Cực Lớn]: (che mặt)
Chiêm Hỉ quyết định hôm nay sẽ không sửa lỗi khác trong lời của đối phương, để từ từ đi. Không ai chịu được đả kích liên tiếp, vì thế cô liền chuyển đề tài.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Đúng rồi, nói cho anh biết một tin tốt, tôi đã thuê được phòng tốt rồi, lập tức có thể dọn ra sống một mình! Thật sự quá sung sướng!
[Cá Cực Lớn]: (chúc mừng) (chúc mừng) (chúc mừng)
[Cá Cực Lớn]: Sống một mình thật tốt!
[Bánh Pudding Trứng Gà]: (mỉm cười) Ngày mai anh có kế hoạch gì? Bồn hoa kia tiếp theo phải làm gì nữa?
[Cá Cực Lớn]: Ngày mai, làm ba đóa Lan Bạch Hạc. Anh ta làm nhanh thật! Chiêm Hỉ rất vui mừng.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Ngày mai tôi ở nhà nghỉ ngơi, anh có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào, không cần gấp gáp đâu. cố gắng đừng thức qua đêm, tổn thương thân thể.
[Cá Cực Lớn]: Tôi biết rồi, cảm ơn đã quan tâm.
Sau khi nói chuyện cùng "Bánh Pudding Trứng Gà", Lạc Tĩnh Ngữ cảm thấy thật vui, đã học được rồi.
Chiêm Hỉ mấp máy môi, gửi một câu.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiểu Ngư, thứ sáu, tôi hy vọng anh sẽ đến đưa hoa, được không?
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn màn hình điện thoại, nhất thời không biết đáp thế nào.
Hầu kết của anh khẽ động, ngón tay chạm lên màn hình.
[Cá Cực Lớn]: Vì sao?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Bởi vì tôi muốn gặp anh đó.
Tính kỹ một chút, Lạc Tĩnh Ngữ chính thức tán gẫu với "[Bánh Pudding Trứng Gà]" thật ra mới chỉ ba lần, anh không nghĩ sẽ nói cho đối phương biết, tai của mình không nghe được, cũng không phải cố ý giấu diếm, chỉ là muốn bọn họ nên giao tiếp đơn giản một chút.
Nếu gặp được, kiểu gì cũng không thể giấu được.
Đến lúc đó, cô sẽ chợt tỉnh ra, vì sao anh lại nói năng lung tung như vậy.
Nhất định sẽ rất thất vọng.
Lần đầu tiên Lạc Tĩnh Ngữ nói chuyện phiếm với người xa lạ ở WeChat, là một chị gái nhỏ. Từ lúc bắt đầu, cô là "Trứng nấu đường", bọn họ nói thật sự rất thoải mái, anh có thể cảm giác được đối phương là một người cực kỳ ôn nhu, thiện lương, biết săn sóc người khác.
Anh thật may mắn khi quen biết một người bạn xa lạ như thế, rất quý trọng tình cảm này, thà rằng thừa nhận bản thân có chướng ngại đọc viết, cũng không muốn để đối phương biết anh là người điếc.
Nhưng cô muốn gặp mặt.
Phải đồng ý sao?
Kỳ thật anh cũng rất muốn gặp cô, chỉ là không dám.
Ước chừng tự hỏi 5 phút, Lạc Tĩnh Ngữ đã nghĩ kỹ.
[Cá Cực Lớn]: Được, tôi sẽ đi giao hàng.
Sáng thứ hai, chưa tới 8h Tần Phỉ đã dẫn Uy Uy ra khỏi cửa, Chiêm Kiệt đi làm muộn, trước khi đi còn gõ cửa đi vào thư phòng, ngồi bên cạnh giường Chiêm Hỉ, sờ trán của cô đã hạ sốt rất nhiều, hỏi: "Xin nghỉ chưa?"
"Rồi, đã gửi hình sổ khám bệnh cho chị Văn." Chiêm Hỉ ở trong chăn, thanh âm nhỏ nhẹ, "Anh đã xin lỗi chị dâu chưa?"
Chiêm Kiệt quay sang nơi khác, nói: "Con nít quan tâm nhiều làm gì?"
"Bảo anh đi xin lỗi chị dâu đó." Chiêm Hỉ cau mày, "Vốn là anh sai mà."
Chiêm Kiệt trừng mắt: "Anh không đúng chỗ nào?"
"Haiz em không muốn cãi nhau với anh, anh đối xử tốt với chị dâu một chút đi, bình thường giúp chị làm việc nhà, cả một tuần ít nhất phải nghỉ một ngày để dẫn Uy Uy ra ngoài chơi một chứ, đây là hình tượng tốt của ba ba đó." Chiêm Hỉ quơ quơ tay, "Thôi anh mau đi làm đi, em có thể tự chăm sóc mình. Chờ cái bóng đèn điện là em đi rồi, anh chị có thể tận hưởng thế giới ngọt ngào của hai người rồi."
Chiêm Kiệt cảm thấy buồn cười: "Gì mà thế giới hai người, Uy Uy không phải người à?"
Chiêm Hỉ cười hì hì: "Uy Uy còn nhỏ, nhóc đó biết gì! Buổi tối cũng đi ngủ sớm, hihi."
"Nói như em hiểu lắm vậy." Chiêm Kiệt xoa nhẹ đầu của cô, "Tối về muốn ăn gì?"
Chiêm Hỉ nói: "Tối em sẽ không ăn, ký xong hợp đồng em sẽ đến phòng xem qua, chẳng biết khi nào về, mọi người đừng quản em."
"Được rồi, tự em chú ý thân thể, trong nồi cơm điện có cháo, một lát nữa nhớ ăn." Chiêm Kiệt đứng dậy, quay đầu dặn dò, "Người môi giới của em có chính quy không? Ký hợp đồng phải xem cẩn thận, em đã lớn rồi, chút chuyện này nên giải quyết được."
"Yên tâm đi! Có chính quy." Chiêm Hỉ hối anh, "Đi mau đi."
Trong nhà chỉ còn một mình Chiêm Hỉ, khi cô dưỡng bệnh rất ngoan ngoãn, sáng sớm đã nằm ủ trong chăn, mơ mơ tỉnh tỉnh, đến giữa trưa ăn một bát cháo trắng với thịt bằm, sau đó một mình đến bệnh viện truyền dịch.
Truyền xong mấy bao thuốc đã 4h chiều, tinh thần của Chiêm Hỉ đã tốt lên rất nhiều, gọi taxi đến công ty môi giới bất động sản gần Thanh Tước Môn, đợi không bao lâu, môi giới Lưu đã gọi chủ nhà tới.
Là một dì khoảng 50 tuổi, ký hợp đồng rất thuận lợi. Sau đó Chiêm Hỉ đưa tiền thuê nhà, tiền cọc và phí môi giới, ba người đến căn hộ.
Dì này nói rất nhiều, trên đường đến Thanh Tước Giai Uyển nói liên tục không ngừng.
"Phòng này của dì may mà con thuê trước, nếu không hiện tại cuối năm rất khó thuê, dì sẽ không cho thuê giá này đâu. Không tin con hỏi tiểu Lưu xem, lúc trước phải trên 2600 đấy!"
"Dì cũng không phải ai cũng cho thuê đâu, tiểu Lưu nói là một cô gái nhỏ dễ thương phóng khoáng, đi làm gần đây thì dì mới đồng ý. Cô gái à, trang trí nhà dì, con phải bảo vệ thật tốt nha."
Chiêm Hỉ gật đầu: "Dì yên tâm đi."
Vì mới ra khỏi bệnh viện, khẩu trang Chiêm Hỉ hơi ngộp, ba người đi vào sảnh chờ thang máy, dì chủ nhà tiếp tục giới thiệu: "Tiểu khu nhà chúng ta rất thú vị, có hai tòa nhà và 4 loại hình căn hộ, kết cấu thiết kế của 4 loại hình khác nhau. Loại đầu là chung cư hai phòng ngủ, hai loại giữa đều là một phòng cho một người ở, loại cuối là cao cấp. Tổng cộng có 140 căn!"
Đang nói, thang máy đã đến, cửa vừa mở ra, Chiêm Hỉ không khỏi sững sờ.
Người đang đứng trong thang máy cô từng gặp, chính là người đàn ông áo đen cao to bất ngờ gặp được vào hôm trước xem nhà.
Chiêm Hỉ có ấn tượng với anh ta bởi vì trang phục của anh ta không hề thay đổi, vẫn mặc toàn thân màu đen, đeo khẩu trang màu đen, xem ra rất lạnh lùng, tầm mắt cũng không hướng về bọn họ. Anh ta cúi đầu, đưa tay vào túi, nghiêng người đi ra ngoài.
Ba người Chiêm Hỉ vào thang máy, sau khi vào căn 802, môi giới Lưu rất nhanh giúp hai người phụ nữ xem qua điện, nước, gas. Sau khi bàn giao xong, dì chủ nhà đưa chìa khóa cho Chiêm Hỉ, dẫn cô đi khắp căn hộ, dạy cô sử dụng máy giặt, điều hòa. Cuối cùng nói: "Con làm công cũng không dễ dàng, ban đầu dì mua tiểu khu này, mục đính chính là để cho các sinh viên đại học thuê, để cho mọi người đến thành phố này dốc sức kiếm tiền có thể có một ngôi nhà ấm áp!"
Chiêm Hỉ: "..."
Cô dở khóc dở cười: "Vậy dì thật nhọc lòng rồi, cảm ơn dì ạ."
Sau khi hoàn tất, dì chủ nhà và môi giới Lưu đi trước, Chiêm Hỉ đóng cửa, xoay người nhìn về phòng khách nhỏ kia, đột nhiên hét lên.
"A a a a a!!" Chiêm Hỉ thực sự rất vui, trong ký ức cũng chưa từng vui như vậy, so với phòng ngủ lúc Đại học còn hài lòng hơn! Cô tự do rồi, được giải phóng rồi! Bắt đầu từ bây giờ, cô có thể sống một mình!
Phòng khách có bàn ăn đơn giản và ghế tựa, bàn trà và hai đệm ngồi, trong phòng ngủ có giường đôi, tủ đầu giường, tủ quần áo và bàn ghế học. Chiêm Hỉ xem qua một vòng, nhớ đến ngày thường mình có cất chứa mấy đồ tốt và đã xem qua mấy thiết kế phòng cho nữ, thật sự rất đẹp! Ảo tưởng thêm một tủ giày cùng mấy vật trang trí, mua một đèn bèn đáng yêu, rổ xinh xinh, hộp trang điểm, ôi! Còn phải trồng hoa trên ban công! Nếu có thể nuôi một còn mèo cũng được!
Ôi... Kích động đến phát khóc!
Trở về phòng khách, mặc cho sofa có bẩn hay không, Chiêm Hỉ trực tiếp nhảy lên sofa, buông thả tay chân mà nằm xuống, nhìn trần nhà cười ngây ngô.
Cô nghĩ, chuyện xem mắt này mặc kệ trước đi, nếu mẹ sắp xếp thì cô sẽ đi gặp, cùng lắm nói không thích, kể đại tật xấu chẳng ai biết được! Chiêm Hỉ không tin mẹ già có thể ấn đầu cô kéo đi kết hôn.
Thật ra trước mắt cô coi trọng nhất chính là chuyện chuyển bộ phần này. Tháng 4, 5 tốt nghiệp thì công ty sẽ thông báo tuyển dụng, có rất nhiều vị trí trống, chỉ cần có chỗ bên phòng kế hoạch, Chiêm Hỉ sẽ xin vào.
Hai bằng chuyên ngành cùng vị trí phòng kế hoạch đều thân cận với cô, lại làm ở công ty hơn một năm, quen nghiệp vụ của công ty, Chiêm Hỉ liệt kê các ưu thế của mình, nghĩ lại cần chuẩn bị cẩn thận đến mấy tháng, bắt buộc phải chuyển đổi tình thế!
Mới mười mấy phút, cô lưu luyến không muốn rời khỏi căn 802, chuẩn bị ăn cơm tối rồi về nhà.
Chiêm Hỉ không quen các khu gần Thanh Tước Giai Uyển, sau khi ra khỏi tiểu khu liền đi dọc theo đường lớn một vòng.
Mùa đông trời tối rất sớm, đèn sáng rực thắp lên, bảng hiệu đèn của các cửa hàng đã sáng, đây là giờ tan tầm cao điểm, người và xe trên đường cực kỳ nhộn nhịp.
Chiêm Hỉ tìm đến một quán ăn nhỏ, gọi một bát mì thịt kho trứng gà, lúc chờ, cô quay mặt ra ngoài cửa tiệm đờ đẫn, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen đi qua.
Lại là người đó!
Lần này trong tay anh ta có một túi đựng đồ, cúi đầu đi nhanh, lập tức rời khỏi.
Chiêm Hỉ bỗng nhớ đến câu nói kia của La Hân Nhiên – "Là soái ca đó."
Mặc dù cô đối với bạn trai tương lại không có yêu cầu phải "đẹp trai", nhưng lòng nghĩ ai mà chẳng thích cái đẹp, Chiêm Hỉ tò mò suy nghĩ, người này thật sự rất soái sao? Nếu như mũi anh ta hướng lên trời, hoặc là mặt chữ điền, hoặc răng hô, lở miệng thì sao?
Chờ chút! Người đàn ông kia sống chung với cô trong một tòa nhà, vậy sau này có phải sẽ có cơ hội nhìn thấy không? Chiêm Hỉ nâng cằm mơ tưởng hão huyền, không biết sau khi mình chuyển tới, có thể may mắn nhìn thấy mặt của người đàn ông này không, đến lúc đó nhất định phải báo cho La Hân Nhiên một tiếng.
***
Cả ngày này Lạc Tĩnh Ngữ chỉ ở nhà làm hoa Bách Hợp, ba đóa Bách Hợp làm cùng một lúc, buổi sáng nhuộm vải, lúc chờ khô thì làm cơm trưa, sau khi ăn xong liền bắt tay vào lắp ráp, khi hoàn thành trời đã tối đen.
Anh đặt bốn đóa Bách Hợp cùng cắm vào bình thủy tinh, mỗi một đóa đều có màu sắc và hình thái khác biệt, vị trí và số phiến lá sinh trưởng cũng không giống nhau. Có nhành 3 lá, cũng có nhành 4 lá hoặc 5 lá, xen lẫn với nhau. Cánh hoa đỏ tím lớn nở rộ khoe sắc như thật, mỗi một đóa tựa như đang reo hò: Chọn tôi đi, chọn tôi!
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn bốn đóa hoa này, khẽ cười, nghĩ thầm: Các bảo bối, không chọn cậu cũng không sao đâu. Ba đóa sẽ được cắm trong chậu, còn dư sẽ đưa cho chị gái "Bánh Pudding Trứng Gà", sẽ không lãng phí.
(Ji: Anh Cá vẫn còn đang nghĩ chị Hoan Hoan lớn tuổi hơn mình)
Do trong quá trình chế tác hoa giả có yêu cầu cao về độ ẩm, nên trong nhà không thể không mở máy tạo độ ẩm, mở điều hòa mở một ngày, trong phòng cực kỳ khô ráo. Lạc Tĩnh Ngữ quyết định mở cửa thông gió, thuận tiện mua chút trái cây để giải khát.
Tuy rằng giọng nói đối với anh chẳng khác nào thùng rỗng kêu to, nhưng cổ họng đau ngứa, anh vẫn biết.
Sau khi mua một ít lê và quýt về đến nhà, Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ ngợi, chụp một tấm ảnh bốn đóa hoa Bách Hợp gửi cho "Bánh Pudding Trứng Gà", đây là tin nhắn đầu tiên anh gửi cho cô trong ngày.
[Cá Cực Lớn]: Bốn đóa Bách Hợp.jpg
[Cá Cực Lớn]: Cô giáo Trứng Gà, cô bị sốt đã khỏe một chút chưa?
Chiêm Hỉ đang ăn mì trong tiệm, điện thoại đặt trên bàn, tay gõ chữ trả lời.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Đã khỏe hơn nhiều, không còn sốt, chỉ là có chút yếu thôi. Ngày mai nghỉ ngơi thêm một ngày liền khỏe, cảm ơn đã quan tâm! (mỉm cười)
Lạc Tĩnh Ngữ nghe cô nói đã khỏe hơn, trong lòng cũng rất vui.
[Cá Cực Lớn]: Tôi đã làm xong đóa Bách Hợp bốn, cô cảm thấy cái đó ra sao?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Hẳn là: Cô cảm thấy thế nào? Đừng thêm "cái đó", tôi biết đây là gì mà, anh muốn hỏi tôi thật ra là cái nhìn của tôi đối với đóa hoa đúng không? Phải dùng từ "như thế nào". Tôi sẽ trả lời: Siêu đẹp! Thật trâu bò mà! Đại thần!
[Cá Cực Lớn]: (che mặt) (che mặt) (che mặt)
Chiêm Hỉ ăn thêm một đũa mì, tiếp tục gõ chữ.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiểu Ngư à, lần sau anh nên thử, đặt lượng từ ra phía trước danh từ.
Hiện tại cô gọi anh là "Tiểu Ngư" đến thuận miệng, cảm thấy còn tự nhiên hơn cả "Học trò ngoan", tựa hồ anh cũng không phản kháng.
[Cá Cực Lớn]:?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Ví dụ như: Tôi đã làm xong bốn đóa Bách Hợp rồi, cô cảm thấy như thế nào? Bốn là số, còn đóa là lượng từ, số lượng thường đi chung với nhau. Có khi số lượng sẽ đứng sau danh từ, nhưng đa số đều ở trước. Danh từ anh biết chứ? Bách Hợp chính là danh từ.
[Cá Cực Lớn]: (suy nghĩ)
[Cá Cực Lớn]: Cô thật giống chị của tôi.
Chiêm Hỉ ăn mì sợi thiếu chút nữa bị sặc.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Là sao? (nghi vấn)
[Cá Cực Lớn]: Chị ấy là giáo viên dạy Văn.
[Bánh Pudding Trứng Gà]:...
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Chị gái của anh là giáo viên Văn? Vậy tại sao môn Văn kém như vậy chứ?
[Cá Cực Lớn]: (rơi lệ) (phát điên) (khổ sở)
Lạc Tĩnh Ngữ thật sự rất oan ức.
Hứng thú của Lạc Hiểu Mai giống ba, ba có bằng tốt nghiệp cao trung, từ nhỏ Lạc Hiểu Mai đã thích đọc sách báo, khi đến trường thì thành tích cũng rất tốt, sau đó đậu vào chuyên ngành giáo dục học sinh khuyết tật, sau khi tốt nghiệp liền vào dạy ở trường học Khuyết tật Tiền Đường, trở thành giáo viên Văn sơ trung.
Còn Lạc Tĩnh Ngữ giống mẹ, mẹ chỉ có văn hóa tiểu học, từ nhỏ Lạc Tĩnh Ngữ đã thích thủ công, thành tích học cũng không tốt lắm.
Anh không có năng khiếu học bẩm sinh, kém Văn, Toán cũng kém, tiếng Anh cũng rối tinh rối mù, cái gọi là Lý Hóa Sinh đối với anh mà nói tựa như sách trên trời, chỉ có khi học môn mỹ thuật và thủ công, anh mới có thể nhiều lần đứng hạng cao.
Mà trong đám người học mỹ thuật và thủ công, chỉ có tài năng của anh là xuất chúng nhất, cho nên anh hạ quyết tâm bỏ việc thi Đại học, không học chuyên ngành Mỹ thuật, sau khi tốt nghiệp trung học liền trực tiếp ra ngoài học nghề.
Anh không học qua cao đẳng, có nhiều bạn bè bình thường, đọc sách nhiều, gõ chữ không khác người thường giống Lạc Hiểu Mai.
Đa số bạn bè của Lạc Tĩnh Ngữ đều là người điếc, chỉ có chút quan hệ hợp tác với mấy người trong ngành tạo hoa giả. Mấy năm qua anh không tán gẫu trên tin nhắn, anh chỉ gấp gáp làm việc kiếm tiền, không đọc sách, không đọc tài liệu, trình độ Hán ngữ chỉ mới hiểu được mấy điều cũ kỹ.
Còn chuyện đối ngoại, anh quá ỷ lại vào Phương Húc, bản thân cũng ý thức được vấn đề này, cũng không biết làm sao cải thiện. Mãi đến hiện tại gặp được "[Bánh Pudding Trứng Gà]", nói chuyện làm ăn với cô thì Lạc Tĩnh Ngữ mới cảm nhận được sự thất bại khi một câu cũng không hoàn chỉnh được.
Chiêm Hỉ không biết được đối phương đang buồn phiền, nhìn ảnh đại diện cá voi xanh gửi qua ba emoji ảo não, trong lòng hơi nhói, nghĩ thầm hỏng cả rồi! Có phải nói thẳng quá, gây đả kích lòng tự ái của chàng trai nhỏ rồi sao?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh không vui à?
Đối phương nhiều lần có trạng thái đang gõ chữ, tin nhắn mới qua được.
[Cá Cực Lớn]: Tôi không hề không vui, cảm thấy bản thân rất tệ, văn hóa thấp, không học được tán gẫu, rất kém gõ chữ.
Đây là giọng điệu thật mất mát mà! Chiêm Hỉ nhìn đến đau lòng.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh tệ ở đâu chứ? Anh có thể làm một bông hoa đẹp đến thế mà! Bốn đóa hoa này, một tháng tôi cũng không làm được đâu.
[Cá Cực Lớn]: Học xong, sẽ không khó.
Chiêm Hỉ thở dài.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiểu Ngư, anh có lỗi sai trong câu chữ, tôi muốn nhắc nhở anh một chút. Tôi không có ý khác, hy vọng về sau anh nhớ kỹ, ít nhất sau đó sẽ không sai cùng một lỗi nữa. Kỳ thật tôi không hiểu vấn đề của anh nằm ở đâu, tôi đã từng nghe nói có bệnh chướng ngại đọc viết, rất nhiều người bị, anh đừng quá áp lực. Tôi có thể cùng anh nói chuyện phiếm, mỗi lần chúng ta sửa chính tả, từ từ anh sẽ nhớ càng nhiều, gõ chữ nói chuyện sẽ càng tốt lên.
[Cá Cực Lớn]: Thứ sáu, giao hàng.
Chiêm Hỉ nhìn từ ngữ này, ngẩn người một lúc mới hiểu được ý của anh, nhanh chóng trấn an.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Giao hàng xong, tôi cũng không xóa anh đi, chúng ta là bạn bè mà.
[Cá Cực Lớn]: Thật sao?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Đương nhiên rồi!
[Cá Cực Lớn]: Thật giống chị của tôi.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Hả?
[Cá Cực Lớn]: Chị ấy rất có kiên nhẫn chăm sóc tôi, là người rất tốt một.
[Cá Cực Lớn]: Một người rất tốt.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: (chúc mừng) (mạnh mẽ) Nói đúng rồi!!
[Cá Cực Lớn]: (che mặt)
Chiêm Hỉ quyết định hôm nay sẽ không sửa lỗi khác trong lời của đối phương, để từ từ đi. Không ai chịu được đả kích liên tiếp, vì thế cô liền chuyển đề tài.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Đúng rồi, nói cho anh biết một tin tốt, tôi đã thuê được phòng tốt rồi, lập tức có thể dọn ra sống một mình! Thật sự quá sung sướng!
[Cá Cực Lớn]: (chúc mừng) (chúc mừng) (chúc mừng)
[Cá Cực Lớn]: Sống một mình thật tốt!
[Bánh Pudding Trứng Gà]: (mỉm cười) Ngày mai anh có kế hoạch gì? Bồn hoa kia tiếp theo phải làm gì nữa?
[Cá Cực Lớn]: Ngày mai, làm ba đóa Lan Bạch Hạc. Anh ta làm nhanh thật! Chiêm Hỉ rất vui mừng.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Ngày mai tôi ở nhà nghỉ ngơi, anh có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào, không cần gấp gáp đâu. cố gắng đừng thức qua đêm, tổn thương thân thể.
[Cá Cực Lớn]: Tôi biết rồi, cảm ơn đã quan tâm.
Sau khi nói chuyện cùng "Bánh Pudding Trứng Gà", Lạc Tĩnh Ngữ cảm thấy thật vui, đã học được rồi.
Chiêm Hỉ mấp máy môi, gửi một câu.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiểu Ngư, thứ sáu, tôi hy vọng anh sẽ đến đưa hoa, được không?
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn màn hình điện thoại, nhất thời không biết đáp thế nào.
Hầu kết của anh khẽ động, ngón tay chạm lên màn hình.
[Cá Cực Lớn]: Vì sao?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Bởi vì tôi muốn gặp anh đó.
Tính kỹ một chút, Lạc Tĩnh Ngữ chính thức tán gẫu với "[Bánh Pudding Trứng Gà]" thật ra mới chỉ ba lần, anh không nghĩ sẽ nói cho đối phương biết, tai của mình không nghe được, cũng không phải cố ý giấu diếm, chỉ là muốn bọn họ nên giao tiếp đơn giản một chút.
Nếu gặp được, kiểu gì cũng không thể giấu được.
Đến lúc đó, cô sẽ chợt tỉnh ra, vì sao anh lại nói năng lung tung như vậy.
Nhất định sẽ rất thất vọng.
Lần đầu tiên Lạc Tĩnh Ngữ nói chuyện phiếm với người xa lạ ở WeChat, là một chị gái nhỏ. Từ lúc bắt đầu, cô là "Trứng nấu đường", bọn họ nói thật sự rất thoải mái, anh có thể cảm giác được đối phương là một người cực kỳ ôn nhu, thiện lương, biết săn sóc người khác.
Anh thật may mắn khi quen biết một người bạn xa lạ như thế, rất quý trọng tình cảm này, thà rằng thừa nhận bản thân có chướng ngại đọc viết, cũng không muốn để đối phương biết anh là người điếc.
Nhưng cô muốn gặp mặt.
Phải đồng ý sao?
Kỳ thật anh cũng rất muốn gặp cô, chỉ là không dám.
Ước chừng tự hỏi 5 phút, Lạc Tĩnh Ngữ đã nghĩ kỹ.
[Cá Cực Lớn]: Được, tôi sẽ đi giao hàng.
/83
|