Sắc trời bên ngoài đã sập tối, cô giơ tay bật đèn, đồng hồ báo thức trên bàn chỉ bảy giờ bốn mươi lăm phút. Tiếng điện thoại bắt đầu vang lên.
Điền Mật day day trán, bước xuống giường đi ra ngoài phòng.
Phòng khách không có mở đèn, lúc này Thư Tử Quân đang ngồi bên cạnh bàn trà, mắt hắn nhìn chằm chằm vào điện thoại phát sáng, giống như có thể nhìn thấy một hố đen trong điện thoại.
Hắn giơ tay chạm vào điện thoại, điện thoại di động rung chuyển khiến cho hắn giật mình lập tức rút tay về, “Rống---”
Điền Mật mở đèn lên, ánh mắt Thư Tử Quân liền dời đến người cô.
Cô bày ra vẻ mặt tươi cười: “Tử Quân dậy rồi sao?”
“Rống---”
Điền Mật nhún vai, đi đến trước mặt Thư Tử Quân, cầm lấy điện thoại, trên màn hình hiện ra tên mẹ Điền.
Cô lập tức cúp điện thoại, sau đó tắt máy.
Nhìn thấy Điền Mật cầm điện thoại, rồi điện thoại không phát ra tiếng nữa. Thư Tử Quân nhìn điện thoại, lại nhìn sang Điền Mật, đôi mắt đỏ vội vàng xoay chuyển.
Điền Mật cảm thấy Thư Tử Quân có chút ngốc nghếch, cười cười, giơ tay vuốt tóc Thư Tử Quân.
Cảm giác có chút đói bụng, cô đi vào phòng bếp làm món cơm chiên trứng. Ngồi trên ghế sofa vừa coi phim thần tượng vừa ăn cơm.
Thư Tử Quân bắt chước bộ dáng của cô, ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng nhìn vào màn hình máy tính, thỉnh thoảng lại nhìn xem Điền Mật ăn cái gì.
Không ngờ đôi mắt hắn lại tỏ vẻ nghi ngờ, Điền Mật thấy hắn như vậy, suy nghĩ một chút, múc một muỗng cơm chiên trứng đưa tới trước miệng Thư Tử Quân.
Thư Tử Quân theo bản năng há miệng, cơm chiên trứng vừa vào trong miệng hắn, hắn lập tức phun ra: “Rống---” Hắn cảm thấy vật này thật khó ăn muốn chết!
Điền Mật nhíu mày, lấy khăn tay lau miệng giúp cho Thư Tử Quân, càng khiến hắn nhổ sạch sẽ mọi thứ trong miệng.
“Tử Quân không thích ăn cái này sao?”
Cô vẫn cho rằng zombie có thể ăn cơm.
“Rống---” Tuy rằng không hiểu Điền Mật nói gì, nhưng hắn vẫn rống lên một tiếng.
Hai người đều không hiểu
Điền Mật day day trán, bước xuống giường đi ra ngoài phòng.
Phòng khách không có mở đèn, lúc này Thư Tử Quân đang ngồi bên cạnh bàn trà, mắt hắn nhìn chằm chằm vào điện thoại phát sáng, giống như có thể nhìn thấy một hố đen trong điện thoại.
Hắn giơ tay chạm vào điện thoại, điện thoại di động rung chuyển khiến cho hắn giật mình lập tức rút tay về, “Rống---”
Điền Mật mở đèn lên, ánh mắt Thư Tử Quân liền dời đến người cô.
Cô bày ra vẻ mặt tươi cười: “Tử Quân dậy rồi sao?”
“Rống---”
Điền Mật nhún vai, đi đến trước mặt Thư Tử Quân, cầm lấy điện thoại, trên màn hình hiện ra tên mẹ Điền.
Cô lập tức cúp điện thoại, sau đó tắt máy.
Nhìn thấy Điền Mật cầm điện thoại, rồi điện thoại không phát ra tiếng nữa. Thư Tử Quân nhìn điện thoại, lại nhìn sang Điền Mật, đôi mắt đỏ vội vàng xoay chuyển.
Điền Mật cảm thấy Thư Tử Quân có chút ngốc nghếch, cười cười, giơ tay vuốt tóc Thư Tử Quân.
Cảm giác có chút đói bụng, cô đi vào phòng bếp làm món cơm chiên trứng. Ngồi trên ghế sofa vừa coi phim thần tượng vừa ăn cơm.
Thư Tử Quân bắt chước bộ dáng của cô, ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng nhìn vào màn hình máy tính, thỉnh thoảng lại nhìn xem Điền Mật ăn cái gì.
Không ngờ đôi mắt hắn lại tỏ vẻ nghi ngờ, Điền Mật thấy hắn như vậy, suy nghĩ một chút, múc một muỗng cơm chiên trứng đưa tới trước miệng Thư Tử Quân.
Thư Tử Quân theo bản năng há miệng, cơm chiên trứng vừa vào trong miệng hắn, hắn lập tức phun ra: “Rống---” Hắn cảm thấy vật này thật khó ăn muốn chết!
Điền Mật nhíu mày, lấy khăn tay lau miệng giúp cho Thư Tử Quân, càng khiến hắn nhổ sạch sẽ mọi thứ trong miệng.
“Tử Quân không thích ăn cái này sao?”
Cô vẫn cho rằng zombie có thể ăn cơm.
“Rống---” Tuy rằng không hiểu Điền Mật nói gì, nhưng hắn vẫn rống lên một tiếng.
Hai người đều không hiểu
/149
|