Editor: Nguyễn Thủy
Trong chốc lát, một góc trái tim Dung Vũ Thần giống như sáng lên.
6 năm trước, nguyện vọng của hắn, giống như chính là hắn đi công tác, sau đó trở về là có thể ăn bữa cơm do tự tay cô nấu. Vô cùng đơn giản, tựa như, một cặp vợ chồng bình thường.
Chính là sau đó, sau đó, cô rời đi, vì tiền, đi không tạm biệt.
nghĩ như thế, trên mặt Dung Vũ Thần gợi lên một nụ cười châm chọc.
Điền Mật đại khái biết suy nghĩ Dung Vũ Thần, bởi vì cô nghe thấy được thanh âm 0051: Đinh -- độ hảo cảm nam chủ -10, độ hảo cảm 35. Ký chủ phải cố gắng nha!
Điền Mật bĩu môi, chẳng hề để ý.
Đem ba món đồ ăn một món canh đặt ở trên khăn trải bàn hoa văn hồng nhạt, lại xới hai bát cơm, Điền Mật cười bảo Dung Vũ Thần rửa tay về ăn cơm.
Dung Vũ Thần liếc mắt nhìn Điền Mật, ngoan ngoãn đi rửa tay, rồi ngồi đối diện cô.
Em vẫn còn nhớ anh thích nhất là mấy món ăn này, cũng không biết khẩu vị của anh có thay đổi hay không, anh nếm thử xem có hợp hay không, mấy năm nay em ở nước F, lúc rảnh sẽ tự nấu cơm cho mình. Điền Mật cười vẫn luôn có sự hấp dẫn, Dung Vũ Thần biết, chính là lúc hắn thấy nụ cười này lại nhớ đến trước kia cô vì tiền mà bỏ rơi hắn.
Dung Vũ Thần buông đũa xuống, từ lúc vào nhà, lần đầu tiên nói: Nói đi, tìm tôi tới là có chuyện gì?
Điền Mật cũng buông đũa xuống, nhìn về phía Dung Vũ Thần, không thể phủ nhận, bất kể bên ngoài hay gia thế vẫn là năng lực, hắn đều có tố chất làm nam chủ.
Dung Vũ Thần thừa kế tập đoàn Dung thị đã ba năm, dung thị dưới sự dẫn dắt của hắn phát triển phồn vinh, bây giờ đã là nhà giàu nằm trong top 10 thế giới.
Người ngoài miêu tả Dung Vũ Thần chính là quyết đoán, lãnh khốc, độc miệng.
Trừ bỏ Hạ Chỉ, bên người hắn không có ai là nữ, ngay cả thư ký cũng là nam.
Từ lúc về nước, em vẫn luôn muốn tìm một cơ hội nói chuyện với anh...
Không có gì để nói! Giọng Dung Vũ Thần đề cao, có chút vội vàng, đánh gãy lời nói của cô xoay người rời đi.
Chỉ một cơ hội giải thích anh cũng không cho em sao!? Điền Mật cũng đứng dậy, ở phía sau gọi lại hắn.
Dung Vũ Thần quay đầu, trong mắt Điền Mật hàm chứa nước mắt, ánh mắt nhìn về phía hắn mang theo khẩn cầu.
Hắn có chút nghi ngờ, lúc trước còn có việc hắn không biết sao?
Giải thích? Giải thích lúc trước cô vì tiền mà vứt bỏ tình cảm của tôi? Không cần! Bây giờ tôi và cô, ngoại trừ là bạn học cấp ba, trừ bỏ cô là người thiết kế áo cưới cho vị hôn thê tôi. Chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào! Dung Vũ Thần cảm thấy, hắn nên tin tưởng Hạ Chỉ, cho dù trong lòng hắn vẫn còn nghi ngờ ẩn tình chuyện năm đó, nhưng Hạ Chỉ ở bên hắn 6 năm cũng không phải giả.
Nước mắt Điền Mật rơi xuống, lăn trên gò má như trân châu rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh gần như không thể nghe thấy.
Phải không? Em đã biết, xin lỗi, em không nên đến tìm anh, dù sao anh đã sắp kết hôn. Tạm biệt. Giọng nói Điền Mật nhẹ bẫng, giống như nói cho mình nghe, nếu không phải thính lực Dung Vũ Thần tốt, khả năng không nghe thấy.
Điền Mật cúi dầu trở về phòng, không để ý Dung Vũ Thần ở bên ngoài có đi hay không.
Đinh ---- độ hảo cảm nam chủ +10, độ hảo cảm 45, ký chủ cố lên.
Không để ý giọng nói 0051, điền mật nằm trên giường. Cô thật sự mệt mỏi, cô muốn ngủ một giấc, không để ý nam chủ gì, cái gì mà nguyên nữ xứng nghịch tập.
Bên ngoài Dung Vũ Thần đứng im, trong đầu là hình ảnh trước kia hai người ở bên nhau, trong chốc lát đổi thành nước mắt Điền Mật, ánh mắt khẩn cầu, ánh mắt bi thương. Trái tim hắn có chút đau.
Chuông điện thoại cắt đứt suy nghĩ của hắn, cầm lấy điẹn thoại, là Hạ Chỉ: Alô.
Vũ Thần, anh ở đâu vậy? Đã ăn cơm trưa chưa? Mình cũng nhau đi ăn nhé!
Dung Vũ Thần nhìn những món ăn hắn thích ăn nhất do Điền Mật chuẩn bị, không trả lời. Vũ Thần?
Anh ăn rồi.
Ừ, vậy được rồi, còn buổi tối thì sao?
Ừ, vậy nói sau.
Ừ, tạm biệt.
Ừ. Dung Vũ Thần rất vừa lòng Hạ Chỉ, cô ấy sẽ không liều chết bám theo hắn, chỉ là an tĩnh đi theo cũng không dò hỏi đến cùng.
Hạ Chỉ nghe tiếng tút tút từ bên kia, cắn chặt răng, cô không phải không muốn truy hỏi Dung Vũ Thần, chỉ là cô không dám. Cô biết hắn ghét nhất thứ gì, cho nên cô khắc chế bản thân mình. Cô xuyên qua thế giới này bảy năm, ở chung với Dung Vũ Thần sáu năm, cho dù lúc đầu cô định đi theo định luật của truyện, nhưng sau đó cô thật lòng yêu hắn. Cô muốn Dung Vũ Thần chỉ thuộc về cô!
Cô biết Dung Vũ Thần không ở công ty, không có đi xã giao.
Nhớ đến sự tồn tại của Điền Mật, trong lòng cô xuất hiện bất an, Điền Mật này có bàn tay vàng nữ chủ, đến cuối làm sao mới đánh bại được cô ta đâu?
Dung Vũ Thần ngồi trên ghế, ăn món ăn Điền Mật làm. Hương vị thật ấm áp. Hắn dường như có thể cảm nhận được tìn yêu nồng đậm, hắn từng nghe nói, người mang theo tâm trạng gì nấu ăn sẽ làm ra hương vị đó.
Điền Mật, cô vẫn còn yêu hắn.
Đột nhiên, hắn tò mò, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Điền Mật ngủ một tiếng sau mới tỉnh, 0051 nói cho cô biết nam chủ còn chưa đi.
Điều này khiến Điền Mật ngoài ý muốn, vừa định đứng lên liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Do Dung Vũ Thần cảm thấy Cô ở một mình trong phòng đã lâu, lại không có ăn cơm. cho nên do dự một chút vẫn gõ cửa phòng cô.
0051 em có thể khiến chị lập tức phát sốt không?
hả? 0051 không hản ứng kịp.
Hỏi em đó!
a~ có có, ký chủ muốn sao?
Tất nhiên, nếu không chị hỏi em làm gì! Có cần tích phân không? Điền Mật trợn mắt, phản ứng hệ thống phải rất nhanh chứ?
Không cần tích phân, ký chú muốn sốt bao nhiêu độ? 0051 khóc ròng, nó lại bị ký chủ ghét bỏ~
ừm, 39 độ đi.
Điền Mật vừa nói xong, cô liền cảm thấy người nóng bỏng, đầu choáng váng, mi mắt nặng trĩu, trực tiếp ngã xuống giường.
Này cũng quá đột nhiên đi, dù sao cũng phải cho cô thích ứng đã! 0051 em ra đây, chị chắc chắn không đánh em!
0051 im lặng lẩm bẩm, không phải chị chê em phản ứng chậm sao~
Dung Vũ Thần gõ một lúc cũng không nghe thấy tiếng Điền Mật, lo lăng liền phá cửa vào phòng.
Điền Mật nằm ở trên giường, sắc mặt ửng hồng, có chút không bình thường, mày nhíu lại nhìn khó chịu.
Dung Vũ Thần duỗi tay muốn lắc lắc cánh tay Điền Mật, nhưng vừa mới chạm vào làn da cô, liền cảm giác được nóng bỏng. Dung Vũ Thần lại sờ sờ cái trán Điền Mật, thật nóng.
Tỉnh tỉnh! Tôi mang em đi bệnh viện!
Trong chốc lát, một góc trái tim Dung Vũ Thần giống như sáng lên.
6 năm trước, nguyện vọng của hắn, giống như chính là hắn đi công tác, sau đó trở về là có thể ăn bữa cơm do tự tay cô nấu. Vô cùng đơn giản, tựa như, một cặp vợ chồng bình thường.
Chính là sau đó, sau đó, cô rời đi, vì tiền, đi không tạm biệt.
nghĩ như thế, trên mặt Dung Vũ Thần gợi lên một nụ cười châm chọc.
Điền Mật đại khái biết suy nghĩ Dung Vũ Thần, bởi vì cô nghe thấy được thanh âm 0051: Đinh -- độ hảo cảm nam chủ -10, độ hảo cảm 35. Ký chủ phải cố gắng nha!
Điền Mật bĩu môi, chẳng hề để ý.
Đem ba món đồ ăn một món canh đặt ở trên khăn trải bàn hoa văn hồng nhạt, lại xới hai bát cơm, Điền Mật cười bảo Dung Vũ Thần rửa tay về ăn cơm.
Dung Vũ Thần liếc mắt nhìn Điền Mật, ngoan ngoãn đi rửa tay, rồi ngồi đối diện cô.
Em vẫn còn nhớ anh thích nhất là mấy món ăn này, cũng không biết khẩu vị của anh có thay đổi hay không, anh nếm thử xem có hợp hay không, mấy năm nay em ở nước F, lúc rảnh sẽ tự nấu cơm cho mình. Điền Mật cười vẫn luôn có sự hấp dẫn, Dung Vũ Thần biết, chính là lúc hắn thấy nụ cười này lại nhớ đến trước kia cô vì tiền mà bỏ rơi hắn.
Dung Vũ Thần buông đũa xuống, từ lúc vào nhà, lần đầu tiên nói: Nói đi, tìm tôi tới là có chuyện gì?
Điền Mật cũng buông đũa xuống, nhìn về phía Dung Vũ Thần, không thể phủ nhận, bất kể bên ngoài hay gia thế vẫn là năng lực, hắn đều có tố chất làm nam chủ.
Dung Vũ Thần thừa kế tập đoàn Dung thị đã ba năm, dung thị dưới sự dẫn dắt của hắn phát triển phồn vinh, bây giờ đã là nhà giàu nằm trong top 10 thế giới.
Người ngoài miêu tả Dung Vũ Thần chính là quyết đoán, lãnh khốc, độc miệng.
Trừ bỏ Hạ Chỉ, bên người hắn không có ai là nữ, ngay cả thư ký cũng là nam.
Từ lúc về nước, em vẫn luôn muốn tìm một cơ hội nói chuyện với anh...
Không có gì để nói! Giọng Dung Vũ Thần đề cao, có chút vội vàng, đánh gãy lời nói của cô xoay người rời đi.
Chỉ một cơ hội giải thích anh cũng không cho em sao!? Điền Mật cũng đứng dậy, ở phía sau gọi lại hắn.
Dung Vũ Thần quay đầu, trong mắt Điền Mật hàm chứa nước mắt, ánh mắt nhìn về phía hắn mang theo khẩn cầu.
Hắn có chút nghi ngờ, lúc trước còn có việc hắn không biết sao?
Giải thích? Giải thích lúc trước cô vì tiền mà vứt bỏ tình cảm của tôi? Không cần! Bây giờ tôi và cô, ngoại trừ là bạn học cấp ba, trừ bỏ cô là người thiết kế áo cưới cho vị hôn thê tôi. Chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào! Dung Vũ Thần cảm thấy, hắn nên tin tưởng Hạ Chỉ, cho dù trong lòng hắn vẫn còn nghi ngờ ẩn tình chuyện năm đó, nhưng Hạ Chỉ ở bên hắn 6 năm cũng không phải giả.
Nước mắt Điền Mật rơi xuống, lăn trên gò má như trân châu rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh gần như không thể nghe thấy.
Phải không? Em đã biết, xin lỗi, em không nên đến tìm anh, dù sao anh đã sắp kết hôn. Tạm biệt. Giọng nói Điền Mật nhẹ bẫng, giống như nói cho mình nghe, nếu không phải thính lực Dung Vũ Thần tốt, khả năng không nghe thấy.
Điền Mật cúi dầu trở về phòng, không để ý Dung Vũ Thần ở bên ngoài có đi hay không.
Đinh ---- độ hảo cảm nam chủ +10, độ hảo cảm 45, ký chủ cố lên.
Không để ý giọng nói 0051, điền mật nằm trên giường. Cô thật sự mệt mỏi, cô muốn ngủ một giấc, không để ý nam chủ gì, cái gì mà nguyên nữ xứng nghịch tập.
Bên ngoài Dung Vũ Thần đứng im, trong đầu là hình ảnh trước kia hai người ở bên nhau, trong chốc lát đổi thành nước mắt Điền Mật, ánh mắt khẩn cầu, ánh mắt bi thương. Trái tim hắn có chút đau.
Chuông điện thoại cắt đứt suy nghĩ của hắn, cầm lấy điẹn thoại, là Hạ Chỉ: Alô.
Vũ Thần, anh ở đâu vậy? Đã ăn cơm trưa chưa? Mình cũng nhau đi ăn nhé!
Dung Vũ Thần nhìn những món ăn hắn thích ăn nhất do Điền Mật chuẩn bị, không trả lời. Vũ Thần?
Anh ăn rồi.
Ừ, vậy được rồi, còn buổi tối thì sao?
Ừ, vậy nói sau.
Ừ, tạm biệt.
Ừ. Dung Vũ Thần rất vừa lòng Hạ Chỉ, cô ấy sẽ không liều chết bám theo hắn, chỉ là an tĩnh đi theo cũng không dò hỏi đến cùng.
Hạ Chỉ nghe tiếng tút tút từ bên kia, cắn chặt răng, cô không phải không muốn truy hỏi Dung Vũ Thần, chỉ là cô không dám. Cô biết hắn ghét nhất thứ gì, cho nên cô khắc chế bản thân mình. Cô xuyên qua thế giới này bảy năm, ở chung với Dung Vũ Thần sáu năm, cho dù lúc đầu cô định đi theo định luật của truyện, nhưng sau đó cô thật lòng yêu hắn. Cô muốn Dung Vũ Thần chỉ thuộc về cô!
Cô biết Dung Vũ Thần không ở công ty, không có đi xã giao.
Nhớ đến sự tồn tại của Điền Mật, trong lòng cô xuất hiện bất an, Điền Mật này có bàn tay vàng nữ chủ, đến cuối làm sao mới đánh bại được cô ta đâu?
Dung Vũ Thần ngồi trên ghế, ăn món ăn Điền Mật làm. Hương vị thật ấm áp. Hắn dường như có thể cảm nhận được tìn yêu nồng đậm, hắn từng nghe nói, người mang theo tâm trạng gì nấu ăn sẽ làm ra hương vị đó.
Điền Mật, cô vẫn còn yêu hắn.
Đột nhiên, hắn tò mò, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Điền Mật ngủ một tiếng sau mới tỉnh, 0051 nói cho cô biết nam chủ còn chưa đi.
Điều này khiến Điền Mật ngoài ý muốn, vừa định đứng lên liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Do Dung Vũ Thần cảm thấy Cô ở một mình trong phòng đã lâu, lại không có ăn cơm. cho nên do dự một chút vẫn gõ cửa phòng cô.
0051 em có thể khiến chị lập tức phát sốt không?
hả? 0051 không hản ứng kịp.
Hỏi em đó!
a~ có có, ký chủ muốn sao?
Tất nhiên, nếu không chị hỏi em làm gì! Có cần tích phân không? Điền Mật trợn mắt, phản ứng hệ thống phải rất nhanh chứ?
Không cần tích phân, ký chú muốn sốt bao nhiêu độ? 0051 khóc ròng, nó lại bị ký chủ ghét bỏ~
ừm, 39 độ đi.
Điền Mật vừa nói xong, cô liền cảm thấy người nóng bỏng, đầu choáng váng, mi mắt nặng trĩu, trực tiếp ngã xuống giường.
Này cũng quá đột nhiên đi, dù sao cũng phải cho cô thích ứng đã! 0051 em ra đây, chị chắc chắn không đánh em!
0051 im lặng lẩm bẩm, không phải chị chê em phản ứng chậm sao~
Dung Vũ Thần gõ một lúc cũng không nghe thấy tiếng Điền Mật, lo lăng liền phá cửa vào phòng.
Điền Mật nằm ở trên giường, sắc mặt ửng hồng, có chút không bình thường, mày nhíu lại nhìn khó chịu.
Dung Vũ Thần duỗi tay muốn lắc lắc cánh tay Điền Mật, nhưng vừa mới chạm vào làn da cô, liền cảm giác được nóng bỏng. Dung Vũ Thần lại sờ sờ cái trán Điền Mật, thật nóng.
Tỉnh tỉnh! Tôi mang em đi bệnh viện!
/149
|