[Chương 5 : Miss Ripley (5)
[size=150]Lúc Tiểu Bạch cùng Song Yoo Hyun ra cửa, trời đã tối lắm rồi, trên đường vắng ngắt, chỉ có hai người bọn họ, Tiểu Bạch mặc một cái áo cổ rộng phối với quần bò đơn giản, thân hình lại càng có vẻ nhỏ bé yếu đuối.
Gió buổi đêm rất lạnh, thổi vù vù luồn vào bên trong cổ áo, Tiểu Bạch lạnh run cả người, không tự chủ được ôm lấy hai cánh tay, Song Yoo Hyun chăm chú nhìn, thấy thế thì lập tức cởi ra áo khoác ra phủ lên người Tiểu Bạch.
"Không cần đâu, anh Yoo Hyun sẽ lạnh mất." Tiểu Bạch giả bộ cả kinh, nhanh chóng cầm áo khoác đẩy trở lại.
"Tôi không lạnh đâu, tôi là đàn ông mà." Song Yoo Hyun kiên trì choàng áo khoác lên người Tiểu Bạch.
"Đã muộn thế này rồi còn bắt anh đi ăn cùng, nếu tôi còn khiến anh bị cảm lạnh nữa, tôi sẽ rất áy náy." Tiểu Bạch nói đùa.
"Nếu như tôi bị cảm thật, cô có thể chịu trách nhiệm mà." Song Yoo Hyun nghe vậy, cười híp mắt nói tiếp.
"Cứ quyết định vậy đi." Tiểu Bạch hào phóng gật đầu.
Cửa hàng Song Yoo Hyun giới thiệu cách chỗ họ ở không xa, tuy rằng bày trí đơn giản nhưng ngoài ý muốn rất nhiều người ngồi.
"Xem ra thực sự ăn rất ngon, không thì sẽ không nhiều người như vậy." Tiểu Bạch thật đói bụng, đi tới cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn nồng nàn, tràn đầy hưng phấn.
"Vào thôi." Song Yoo Hyun thấy Tiểu Bạch thích cửa hàng mình đề cử, vui vẻ vô cùng.
Hai người tìm một góc ngồi xuống, gọi đồ ăn rất nhanh được bưng lên, "Uống chút canh vào sẽ ấm hơn." Song Yoo Hyun chủ động múc canh, đưa tới cho Tiểu Bạch.
"Cảm ơn." Tiểu Bạch cầm lấy bát, thổi thổi, nhấp một ngụm lập tức ngẩng đầu, thấy Song Yoo Hyun mỉm cười nhìn mình, cười nói, "Ngon thật đấy."
"Còn có tobokki nữa..." Song Yoo Hyun đem một đĩa đồ ăn khác đẩy đến trước mặt Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch dùng đũa gắp một miếng, nhìn nước tương đỏ tươi phủ bên trên, không tự chủ nuốt nước miếng.
"Ăn nhanh đi." Song Yoo Hyun thấy Tiểu Bạch giương mắt nhìn miếng bánh, buồn cười nói.
"Ừm." Tiểu Bạch gật đầu, không khách khí cắn một ngụm, sau đó mở to mắt cười tủm tỉm thở dài, "Là mùi vị của quê cha đất mẹ."
Song Yoo Hyun thấy hành động trẻ con của Tiểu Bạch, vẻ mặt cưng chiều, "Vậy ăn nhiều một chút."
"Tôi không khách sáo đâu nhé."
... ...... ...... ...... ...... ........
Ăn tối xong hai người ra ngoài, thuận tiện đi qua cửa hàng tiện lợi,
/109
|