Trong thoáng chốc biết quá nhiều chuyện, vốn còn chưa kịp tiêu hóa, không thể làm gì khác hơn là không nói gì, tạm thời không nên rước lấy chuyện khác, hiện tại nàng nên giải thích tại sao mình xuất hiện ở nơi này? Oa! Giật mình khi chính mình lại ôm hắn, bị sợ đến mức nàng vội vàng buông tay ra còn lập tức lùi lại hai bước, chính mình không thể tin được lại lớn mật như thế.
Thiểu Mẫn? Mi tâm hắn nhíu lại
Tân Thiểu Mẫn miễn cưỡng nở nụ cười, hỏi: Tại sao đại ca lại ở chỗ này? Nàng cố gắng an ủi trái tim đập dồn dập, nhưng trái tim của nàng lại đập quá nhanh, gần như muốn cho nàng thở không nổi.
Là ta hỏi ngươi trước tại sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này. Hạ Hầu Hoan nói từng chữ từng chữ, càng nói càng trầm, giống như không thích nàng vặn ngược lại lời nói của hắn.
Ta. . . . . . Nàng mím môi một cái, nàng không thích nói dối, nhưng có thời điểm thật sự là không thể không nói dối. Ta nghe nói người nhà của ta ở đây, nghĩ có lẽ có thể giúp khôi phục trí nhớ, cho nên chuồn ra khỏi cung, nhưng lúc hỏi ông chủ cửa hàng, lại nghe nói người nhà của ta đã dọn đi lúc ta mới tiến cung.
Nghe nói từ chỗ nào? Có người nói, vậy thì đại biểu có người biết được thân thế bối cảnh của nàng.
Một tỷ tỷ người hầu ở cung Ngọc Ninh, hai ngày trước gặp ở Ngự thiện phòng, thấy ta không biết nên tỷ ấy hỏi, sau khi tán gẫu mới biết thì ra là ta và tỷ ấy vốn là láng giềng. Nói dối càng ngày càng trôi chảy, nhưng nàng ghi nhớ không nói ra tên Hà Bích, không muốn chuốc lấy phiền toái cho nàng ấy.
Thật sao? Hắn khẽ nhếch lông mày, có mấy phần tin tưởng, chỉ vì vừa rồi quả thật hắn nhìn thấy sau khi nàng nói chuyện với ông chủ cửa hàng thì mang vẻ mặt mất mát đứng ngây ngô, đột nhiên nhào lên, có lẽ là bởi vì mới nhận được tin tức, trong lòng đau khổ.
Đại ca thì sao, sao chuồn ra được khỏi cung vậy? Tuy là lời nói dối, nhưng nửa thật nửa giả, đau khổ cũng là thật.
Ta không chuồn ra khỏi cung, ta phụng mệnh Hoàng thượng đến Đào Phong Lâu mua đồ ăn nóng, nhưng nhìn thấy bóng dáng của ngươi, ta liền đi theo. Nói dối hạ bút thành văn, nói không chút do dự.
Vậy làm sao bây giờ? Phụng mệnh lệnh của Hoàng thượng, Hoàng thượng ra lệnh đánh cung nữ đang sống đến chết kia ư, nếu không làm xong chuyện sẽ bị nguy hiểm mất, Đại ca, chúng ta nhanh đi mua thôi.
Không nói hai lời, nàng nắm tay của hắn lên, đang muốn đi lên phía trước, rồi lại đột nhiên dừng lại, quay đầu lại cười khúc khích hỏi: Đại ca, Đào Phong Lâu ở đâu?
Ánh mắt của hắn rơi vào trên bàn tay bị nàng cầm, trong lòng có rất nhiều cảm xúc lạ lẫm dao động, chưa mở miệng, sau lưng đã truyền đến giọng nói xa lạ ——
Muốn biết Đào Phong Lâu ở đâu, chỉ cần cho chúng ta một chút phí dẫn đường, lập tức dẫn theo công công đi.
Hạ Hầu Hoan chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy trong bóng tối đi ra ba nam nhân, cười đến vẻ mặt như du côn lưu manh, làm người ta vừa thấy đã chán ghét, còn chưa ngẫm nghĩ phải xử trí như thế nào, một bóng dáng đã nhanh một bước ngăn ở trước mặt của hắn, hắn không hiểu hơi híp mắt lại, chiều cao của nàng chỉ đến cằm của hắn mà thôi, đứng ở đằng trước hắn làm cái gì?!
Các ngươi muốn làm gì? Tân Thiểu Mẫn trầm giọng hỏi, trong lòng phỏng đoán thứ tự xử lý ba người kia.
Rất lâu không có động thủ, trước kia học sợ không thông thạo, nhưng dù thế nào nàng cũng tốt nghiệp đại học cảnh sát, chắc chắn mạnh hơn đại ca.
Sao chúng ta dám làm gì công công chứ, cũng chỉ muốn kiếm chút phí dẫn đường. Một người nam nhân nở nụ cười, sải bước đi, hoàn toàn công khai vơ vét tài sản, không đếm xỉa đến vương pháp.
Không cần, chúng ta biết đường, không nhọc ba vị. Nàng nói lời khách khí, toàn thân lại căng thẳng.
Tân Thiểu Mẫn đang tính toán cự ly, lại thấy lúc đối phương đang đến gần đột nhiên đưa tay rút cây dao găm từ trong lòng ngực ra.
Đây là huynh đệ chúng ta chắc chắn giúp rồi, công công không nên khách khí. Nam nhân đang cầm dao găm định đánh úp nàng lại thì nàng động tác nhanh nhẹn né tránh, đồng thời chân quét về phía chân đối phương, làm gã quỳ trên đất, lại trở tay bẻ cổ tay của gã, buộc gã buông dao găm ra.
Hai người nam nhân phía sau thấy tình huống không đúng, xông lên trước, nàng đã phát động thế công, nhấc chân đạp vào ngực của đối phương đang chạy tới, lại xoay người một cái, lấy khuỷu tay chọc vào ngực của một gã nam nhân khác.
Chỉ trong chớp mắt, ba đại nam nhân ngã xuống đất, làm Hạ Hầu Hoan choáng váng khó có thể tin vào mắt. Một nữ tử yếu đuối như thế, có thể trong chớp mắt quật ngã đại nam nhân, hơn nữa mặt không đỏ hơi thở không gấp, còn quay đầu đạp đầu của gã nam nhân dẫn đầu xuống đất, làm đối phương không nhúc nhích được.
Cũng may, bọn họ đều yếu. Tân Thiểu Mẫn thở phào nhẹ nhõm, cười nói với hắn. Quả thật nàng không quen tay, chỉ là bộ dạng của Thọ Ương không phải tốt bình thường, thân thể vừa cứng vừa mềm, làm cho động thủ của nàng hết sức gọn gàng.
Không. . . . . . Dù có thế nào, đối phương vẫn cầm dao găm trong tay, nàng có thể đọ sức cận thân (trong phạm vi gần, sát người hay là cận chiến), dùng chiêu thức hắn chưa từng thấy, làm sự nghi ngờ trong lòng hắn hồi sinh, hoài nghi thân thế bối cảnh của nàng.
Ai ở đằng kia!
Sau lưng truyền đến giọng nói của Tiêu Cập Ngôn, ngay sau đó mấy tên thị vệ chạy tới như bay.
Chúng ta không phải người xấu, người xấu là bọn hắn, chúng ta là người trong cung, chúng ta là phụng mệnh của Hoàng thượng xuất cung, kết quả gặp phải ác nhân cướp bóc. Chỉ sợ vài đại nam nhân không nói lời gì đã ra tay nên nàng vội vàng chạy đến trước người Hạ Hầu Hoan, bảo vệ hắn chặt chẽ.
Tình cảnh này ở trong mắt người khác, thật sự có chút buồn cười, dù sao đầu nàng cũng chỉ đến được cằm của Hạ Hầu Hoan, nhưng cố tình ánh mắt của nàng cực kỳ nghiêm túc, giống như là bọn thị vệ dám động thủ, nàng cũng sẽ đánh lại.
Hạ Hầu Hoan nhìn đỉnh đầu của nàng, rõ ràng có rất nhiều nghi ngờ về nàng, cũng biết phải đề phòng, nhưng hắn lại không tự chủ được đưa hai tay ôm lại nàng ở trước người, nhẹ nhàng để mặt dính vào trên mái tóc nàng.
Hắn không có biện pháp kiềm chế được kích động bộc phát và cảm xúc xa lạ này, giờ khắc này hắn chỉ muốn ôm nàng thật chặt.
Tiêu Cập Ngôn nhìn thấy một màn này, khẽ đưa tay chỉ, tất cả thị vệ lập tức quay đầu, vừa thấy ánh mắt hắn, lập tức tiến lên kéo ba người ngã trên mặt đất lên.
Tiêu Cập Ngôn chậm rãi đi tới trước mặt Tân Thiểu Mẫn, ánh mắt quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ửng đỏ của Tân Thiểu Mẫn, rồi lại chậm rãi chuyển qua trên mặt Hạ Hầu Hoan.
Hạ Hầu Hoan lạnh lùng liếc hắn một cái, khóe môi khẽ nhúc nhích, không tiếng động nói cái gì đó.
Thì ra là Thành công công, không biết sao Thành công công lại xuất hiện ở chỗ này, vị này là ——
Tân Thiểu Mẫn ngẩn ra, phỏng đoán người này tám phần là quan viên trong triều, nếu không sao có thể nhận ra đại ca của mình.
Tiêu đại nhân, hai ta phụng mệnh Hoàng xuất cung mua đồ ăn nóng, kết quả gặp phải du côn cướp bóc, kính xin đại nhân làm chủ. Hạ Hầu Hoan lạnh nhạt mở miệng, không buông nàng trong ngực ra.
Thì ra là như vậy. Tiêu Cập Ngôn gật đầu một cái, nói với đám thị vệ: Giải ba người này đến phủ nha, bảo Tri Phủ điều tra kỹ. Quay đầu lại nói với Hạ Hầu Hoan: Nghe nói trong cung gặp chuyện không may, ta đang muốn vào cung, nếu không nhân tiện mang hai vị hồi cung luôn.
Đa tạ đại nhân. Hắn nhìn Tiêu Cập Ngôn dẫn đầu đi ở đằng trước, hắn mới cầm tay của nàng, nói khẽ với nàng: Thiểu Mẫn, đi thôi.
. . . . . . Ờ. Nàng đáp lời, ánh mắt rơi vào bàn tay hắn đang cầm. Tuy nói, nàng cũng vừa ôm vừa cầm tay đại ca nhưng đó là có nguyên nhân, giống như nàng kích động quá mức lo lắng, quá cần một khuỷu tay làm lạnh đầu nàng, nhưng đại ca thì sao?
Tay của hắn vừa lớn vừa thật dày, hết sức ấm áp, nhiệt độ này giống như xuyên thấu qua da thịt, theo máu, một đường chạy vào tim của nàng.
Đi thôi. Hắn lại nói. Không có người nhà, nhưng ngươi có ta.
Tân Thiểu Mẫn ngẩn ra, sau khi hiểu ý, hốc mắt có chút nóng lên. Haizz, nếu ở trong thế giới ban đầu, có một người nam nhân nói như vậy với nàng, nàng sẽ thật sự khăng khăng một mực yêu đối phương. Mỗi người đều có mặt mềm yếu không muốn bị người vạch trần, một khi bị đâm vào điểm yếu được chôn chỗ sâu nhất, sẽ rất khó lại giả bộ kiên cường, lòng chỉ biết khát vọng dựa vào.
Nhìn về phía gò má của hắn, thật sự nàng phải nói, dáng dấp đại ca thật đẹp mắt, đối tốt với nàng không có gì để nói, đáng tiếc duy nhất chính là —— hắn là thái giám, nàng không thể nào thích hắn.
Không để lại dấu vết thở dài, đi theo hắn cùng nhau lên xe ngựa, lại phát hiện hắn ngồi vào bên cạnh mình, đưa mặt khẽ dựa vào trên bả vai nàng, làm cả người nàng không tự chủ cương cứng.
Đại ca, huynh làm sao vậy? Khụ, vị đại nhân kia ngồi cũng ở chỗ đối diện, hắn dựa vào nàng như vậy giống như không ra thể thống gì, quan trọng nhất nàng thân là nữ tử, sẽ rất dễ suy nghĩ lung tung.
Không có việc gì. Hạ Hầu Hoan nhắm hai mắt, muốn thân thiết với nàng.
Mày rậm Tiêu Cập Ngôn nhíu lại, mắt sáng như đuốc quan sát Tân Thiểu Mẫn, bên trong ẩn chứa không ủng hộ cùng với vẻ chán ghét nàng không che dấu, ép nàng chỉ có thể tìm đề tài lung tung, tránh Tiêu Cập Ngôn nhìn chăm chú. Đại ca, có phải huynh bị ba người lúc nãy dọa sợ không?
Ừ, ta còn có chút khẩn trương. Vào giờ phút này, có thể hưởng thụ thêm một phần ấm áp, hắn không ngại bị nàng xem thường.
Ờ, hóa ra là như vậy, vậy thì không sao. “Đừng sợ, đại ca, ta bảo vệ huynh.”
Nói hay lắm, ngươi bảo vệ ta. Nói xong, khóe môi hắn khẽ nhếch lên.
Dĩ nhiên, đại ca, chuyện không làm được ta sẽ không nói. Năng lực mỗi người đều có giới hạn, nàng sẽ không nói lời hứa suông, lại nói cũng sắp hồi cung rồi, trong cung có thị vệ . . . . . .
Nghĩ kĩ, nàng đột nhiên cười khổ một tiếng.
Vốn đang không biết nên trở về cung hay không, kết quả bị đại ca quấy rối, nàng đã ở trên đường hồi cung rồi.
Trong cung, thật sự rất nguy hiểm, hơn nữa nàng còn không biết nên đối mặt với Hà Bích như thế nào. . . . . . Tỷ ấy trăm phương ngàn kế đưa nàng xuất cung, cố tình nàng lại trở về cung, không
Thiểu Mẫn? Mi tâm hắn nhíu lại
Tân Thiểu Mẫn miễn cưỡng nở nụ cười, hỏi: Tại sao đại ca lại ở chỗ này? Nàng cố gắng an ủi trái tim đập dồn dập, nhưng trái tim của nàng lại đập quá nhanh, gần như muốn cho nàng thở không nổi.
Là ta hỏi ngươi trước tại sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này. Hạ Hầu Hoan nói từng chữ từng chữ, càng nói càng trầm, giống như không thích nàng vặn ngược lại lời nói của hắn.
Ta. . . . . . Nàng mím môi một cái, nàng không thích nói dối, nhưng có thời điểm thật sự là không thể không nói dối. Ta nghe nói người nhà của ta ở đây, nghĩ có lẽ có thể giúp khôi phục trí nhớ, cho nên chuồn ra khỏi cung, nhưng lúc hỏi ông chủ cửa hàng, lại nghe nói người nhà của ta đã dọn đi lúc ta mới tiến cung.
Nghe nói từ chỗ nào? Có người nói, vậy thì đại biểu có người biết được thân thế bối cảnh của nàng.
Một tỷ tỷ người hầu ở cung Ngọc Ninh, hai ngày trước gặp ở Ngự thiện phòng, thấy ta không biết nên tỷ ấy hỏi, sau khi tán gẫu mới biết thì ra là ta và tỷ ấy vốn là láng giềng. Nói dối càng ngày càng trôi chảy, nhưng nàng ghi nhớ không nói ra tên Hà Bích, không muốn chuốc lấy phiền toái cho nàng ấy.
Thật sao? Hắn khẽ nhếch lông mày, có mấy phần tin tưởng, chỉ vì vừa rồi quả thật hắn nhìn thấy sau khi nàng nói chuyện với ông chủ cửa hàng thì mang vẻ mặt mất mát đứng ngây ngô, đột nhiên nhào lên, có lẽ là bởi vì mới nhận được tin tức, trong lòng đau khổ.
Đại ca thì sao, sao chuồn ra được khỏi cung vậy? Tuy là lời nói dối, nhưng nửa thật nửa giả, đau khổ cũng là thật.
Ta không chuồn ra khỏi cung, ta phụng mệnh Hoàng thượng đến Đào Phong Lâu mua đồ ăn nóng, nhưng nhìn thấy bóng dáng của ngươi, ta liền đi theo. Nói dối hạ bút thành văn, nói không chút do dự.
Vậy làm sao bây giờ? Phụng mệnh lệnh của Hoàng thượng, Hoàng thượng ra lệnh đánh cung nữ đang sống đến chết kia ư, nếu không làm xong chuyện sẽ bị nguy hiểm mất, Đại ca, chúng ta nhanh đi mua thôi.
Không nói hai lời, nàng nắm tay của hắn lên, đang muốn đi lên phía trước, rồi lại đột nhiên dừng lại, quay đầu lại cười khúc khích hỏi: Đại ca, Đào Phong Lâu ở đâu?
Ánh mắt của hắn rơi vào trên bàn tay bị nàng cầm, trong lòng có rất nhiều cảm xúc lạ lẫm dao động, chưa mở miệng, sau lưng đã truyền đến giọng nói xa lạ ——
Muốn biết Đào Phong Lâu ở đâu, chỉ cần cho chúng ta một chút phí dẫn đường, lập tức dẫn theo công công đi.
Hạ Hầu Hoan chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy trong bóng tối đi ra ba nam nhân, cười đến vẻ mặt như du côn lưu manh, làm người ta vừa thấy đã chán ghét, còn chưa ngẫm nghĩ phải xử trí như thế nào, một bóng dáng đã nhanh một bước ngăn ở trước mặt của hắn, hắn không hiểu hơi híp mắt lại, chiều cao của nàng chỉ đến cằm của hắn mà thôi, đứng ở đằng trước hắn làm cái gì?!
Các ngươi muốn làm gì? Tân Thiểu Mẫn trầm giọng hỏi, trong lòng phỏng đoán thứ tự xử lý ba người kia.
Rất lâu không có động thủ, trước kia học sợ không thông thạo, nhưng dù thế nào nàng cũng tốt nghiệp đại học cảnh sát, chắc chắn mạnh hơn đại ca.
Sao chúng ta dám làm gì công công chứ, cũng chỉ muốn kiếm chút phí dẫn đường. Một người nam nhân nở nụ cười, sải bước đi, hoàn toàn công khai vơ vét tài sản, không đếm xỉa đến vương pháp.
Không cần, chúng ta biết đường, không nhọc ba vị. Nàng nói lời khách khí, toàn thân lại căng thẳng.
Tân Thiểu Mẫn đang tính toán cự ly, lại thấy lúc đối phương đang đến gần đột nhiên đưa tay rút cây dao găm từ trong lòng ngực ra.
Đây là huynh đệ chúng ta chắc chắn giúp rồi, công công không nên khách khí. Nam nhân đang cầm dao găm định đánh úp nàng lại thì nàng động tác nhanh nhẹn né tránh, đồng thời chân quét về phía chân đối phương, làm gã quỳ trên đất, lại trở tay bẻ cổ tay của gã, buộc gã buông dao găm ra.
Hai người nam nhân phía sau thấy tình huống không đúng, xông lên trước, nàng đã phát động thế công, nhấc chân đạp vào ngực của đối phương đang chạy tới, lại xoay người một cái, lấy khuỷu tay chọc vào ngực của một gã nam nhân khác.
Chỉ trong chớp mắt, ba đại nam nhân ngã xuống đất, làm Hạ Hầu Hoan choáng váng khó có thể tin vào mắt. Một nữ tử yếu đuối như thế, có thể trong chớp mắt quật ngã đại nam nhân, hơn nữa mặt không đỏ hơi thở không gấp, còn quay đầu đạp đầu của gã nam nhân dẫn đầu xuống đất, làm đối phương không nhúc nhích được.
Cũng may, bọn họ đều yếu. Tân Thiểu Mẫn thở phào nhẹ nhõm, cười nói với hắn. Quả thật nàng không quen tay, chỉ là bộ dạng của Thọ Ương không phải tốt bình thường, thân thể vừa cứng vừa mềm, làm cho động thủ của nàng hết sức gọn gàng.
Không. . . . . . Dù có thế nào, đối phương vẫn cầm dao găm trong tay, nàng có thể đọ sức cận thân (trong phạm vi gần, sát người hay là cận chiến), dùng chiêu thức hắn chưa từng thấy, làm sự nghi ngờ trong lòng hắn hồi sinh, hoài nghi thân thế bối cảnh của nàng.
Ai ở đằng kia!
Sau lưng truyền đến giọng nói của Tiêu Cập Ngôn, ngay sau đó mấy tên thị vệ chạy tới như bay.
Chúng ta không phải người xấu, người xấu là bọn hắn, chúng ta là người trong cung, chúng ta là phụng mệnh của Hoàng thượng xuất cung, kết quả gặp phải ác nhân cướp bóc. Chỉ sợ vài đại nam nhân không nói lời gì đã ra tay nên nàng vội vàng chạy đến trước người Hạ Hầu Hoan, bảo vệ hắn chặt chẽ.
Tình cảnh này ở trong mắt người khác, thật sự có chút buồn cười, dù sao đầu nàng cũng chỉ đến được cằm của Hạ Hầu Hoan, nhưng cố tình ánh mắt của nàng cực kỳ nghiêm túc, giống như là bọn thị vệ dám động thủ, nàng cũng sẽ đánh lại.
Hạ Hầu Hoan nhìn đỉnh đầu của nàng, rõ ràng có rất nhiều nghi ngờ về nàng, cũng biết phải đề phòng, nhưng hắn lại không tự chủ được đưa hai tay ôm lại nàng ở trước người, nhẹ nhàng để mặt dính vào trên mái tóc nàng.
Hắn không có biện pháp kiềm chế được kích động bộc phát và cảm xúc xa lạ này, giờ khắc này hắn chỉ muốn ôm nàng thật chặt.
Tiêu Cập Ngôn nhìn thấy một màn này, khẽ đưa tay chỉ, tất cả thị vệ lập tức quay đầu, vừa thấy ánh mắt hắn, lập tức tiến lên kéo ba người ngã trên mặt đất lên.
Tiêu Cập Ngôn chậm rãi đi tới trước mặt Tân Thiểu Mẫn, ánh mắt quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ửng đỏ của Tân Thiểu Mẫn, rồi lại chậm rãi chuyển qua trên mặt Hạ Hầu Hoan.
Hạ Hầu Hoan lạnh lùng liếc hắn một cái, khóe môi khẽ nhúc nhích, không tiếng động nói cái gì đó.
Thì ra là Thành công công, không biết sao Thành công công lại xuất hiện ở chỗ này, vị này là ——
Tân Thiểu Mẫn ngẩn ra, phỏng đoán người này tám phần là quan viên trong triều, nếu không sao có thể nhận ra đại ca của mình.
Tiêu đại nhân, hai ta phụng mệnh Hoàng xuất cung mua đồ ăn nóng, kết quả gặp phải du côn cướp bóc, kính xin đại nhân làm chủ. Hạ Hầu Hoan lạnh nhạt mở miệng, không buông nàng trong ngực ra.
Thì ra là như vậy. Tiêu Cập Ngôn gật đầu một cái, nói với đám thị vệ: Giải ba người này đến phủ nha, bảo Tri Phủ điều tra kỹ. Quay đầu lại nói với Hạ Hầu Hoan: Nghe nói trong cung gặp chuyện không may, ta đang muốn vào cung, nếu không nhân tiện mang hai vị hồi cung luôn.
Đa tạ đại nhân. Hắn nhìn Tiêu Cập Ngôn dẫn đầu đi ở đằng trước, hắn mới cầm tay của nàng, nói khẽ với nàng: Thiểu Mẫn, đi thôi.
. . . . . . Ờ. Nàng đáp lời, ánh mắt rơi vào bàn tay hắn đang cầm. Tuy nói, nàng cũng vừa ôm vừa cầm tay đại ca nhưng đó là có nguyên nhân, giống như nàng kích động quá mức lo lắng, quá cần một khuỷu tay làm lạnh đầu nàng, nhưng đại ca thì sao?
Tay của hắn vừa lớn vừa thật dày, hết sức ấm áp, nhiệt độ này giống như xuyên thấu qua da thịt, theo máu, một đường chạy vào tim của nàng.
Đi thôi. Hắn lại nói. Không có người nhà, nhưng ngươi có ta.
Tân Thiểu Mẫn ngẩn ra, sau khi hiểu ý, hốc mắt có chút nóng lên. Haizz, nếu ở trong thế giới ban đầu, có một người nam nhân nói như vậy với nàng, nàng sẽ thật sự khăng khăng một mực yêu đối phương. Mỗi người đều có mặt mềm yếu không muốn bị người vạch trần, một khi bị đâm vào điểm yếu được chôn chỗ sâu nhất, sẽ rất khó lại giả bộ kiên cường, lòng chỉ biết khát vọng dựa vào.
Nhìn về phía gò má của hắn, thật sự nàng phải nói, dáng dấp đại ca thật đẹp mắt, đối tốt với nàng không có gì để nói, đáng tiếc duy nhất chính là —— hắn là thái giám, nàng không thể nào thích hắn.
Không để lại dấu vết thở dài, đi theo hắn cùng nhau lên xe ngựa, lại phát hiện hắn ngồi vào bên cạnh mình, đưa mặt khẽ dựa vào trên bả vai nàng, làm cả người nàng không tự chủ cương cứng.
Đại ca, huynh làm sao vậy? Khụ, vị đại nhân kia ngồi cũng ở chỗ đối diện, hắn dựa vào nàng như vậy giống như không ra thể thống gì, quan trọng nhất nàng thân là nữ tử, sẽ rất dễ suy nghĩ lung tung.
Không có việc gì. Hạ Hầu Hoan nhắm hai mắt, muốn thân thiết với nàng.
Mày rậm Tiêu Cập Ngôn nhíu lại, mắt sáng như đuốc quan sát Tân Thiểu Mẫn, bên trong ẩn chứa không ủng hộ cùng với vẻ chán ghét nàng không che dấu, ép nàng chỉ có thể tìm đề tài lung tung, tránh Tiêu Cập Ngôn nhìn chăm chú. Đại ca, có phải huynh bị ba người lúc nãy dọa sợ không?
Ừ, ta còn có chút khẩn trương. Vào giờ phút này, có thể hưởng thụ thêm một phần ấm áp, hắn không ngại bị nàng xem thường.
Ờ, hóa ra là như vậy, vậy thì không sao. “Đừng sợ, đại ca, ta bảo vệ huynh.”
Nói hay lắm, ngươi bảo vệ ta. Nói xong, khóe môi hắn khẽ nhếch lên.
Dĩ nhiên, đại ca, chuyện không làm được ta sẽ không nói. Năng lực mỗi người đều có giới hạn, nàng sẽ không nói lời hứa suông, lại nói cũng sắp hồi cung rồi, trong cung có thị vệ . . . . . .
Nghĩ kĩ, nàng đột nhiên cười khổ một tiếng.
Vốn đang không biết nên trở về cung hay không, kết quả bị đại ca quấy rối, nàng đã ở trên đường hồi cung rồi.
Trong cung, thật sự rất nguy hiểm, hơn nữa nàng còn không biết nên đối mặt với Hà Bích như thế nào. . . . . . Tỷ ấy trăm phương ngàn kế đưa nàng xuất cung, cố tình nàng lại trở về cung, không
/28
|