Cách Đế Vương Đoạt Thê

Chương 26 - Chương 13

/28


Giống như bị nhốt ở trong bóng tối không thể cử động được, nàng còn sống, nhưng lại cảm thấy bản thân không cử động được.

Tâm giống như cái động lớn bị phá, nàng chỉ muốn ngủ say tự chữa vết thương, nhưng luôn có người quấy rầy nàng.

Thiểu Mẫn, nếu ngươi không thức dậy ăn một chút, Hoàng thượng sẽ trách tội Thành Hâm. Bên tai là thanh âm vừa nhẹ vừa vội của Chúc Bình An.

Nàng miễn cưỡng mở mắt ra, dù rằng cả người mệt mỏi vô lực, vẫn là ép buộc bản thân thức dậy.

Nàng không thể để Hạ Hầu Hoan xem thường nàng, nàng chẳng qua là chưa từng quá thương tâm như vậy, cần một chút thời gian chữa trị, nàng sẽ không bởi vì hắn mà chưa gượng dậy nổi.

Chúc Bình An thấy nàng có thể tự mình ăn cơm, liền rời đi.

Vài ngày nay, không nhìn thấy Thành Hâm, ăn chính là đồ ăn của Ngự Thiện Phòng, có mấy lần chính là Lai Phúc đưa vào Đông Noãn các cho nàng, khiến nàng tương đối ngoài ý muốn là Hạ Hầu Hoan thế nhưng lại khoan dung như thế, không khỏi lo lắng cho tình cảnh của Thành Hâm, lén hỏi qua Chúc Bình An, biết hắn hết thảy mạnh khỏe, chỉ là bị Hạ Hầu Hoan hạ lệnh giam lỏng ở lầu hai Noãn các, Ngọc Tuyền cung thiếu ngươi, đành phải để Ngự Thiện Phòng đưa đồ ăn lại, nghe thấy như vậy nàng cũng yên tâm một chút.

Bất quá, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới bản thân lại có thời điểm không muốn ăn.

Cầm chiếc đũa đâm vào đồ ăn, hương vị đồ ăn như trước, chỉ là tâm tình thay đổi. Nhớ tới Hà Bích, nước mắt nàng không kiểm soát được mà chảy xuống, nhớ tới Hạ Hầu Hoan vô tình, nàng đau lòng tột đỉnh.

Nàng rất rõ ràng, không thể đem tất cả màn trướng đều tính toán ở trên người Hạ Hầu Hoan, giống như lời hắn đã nói, Hạ Hầu Quyết mới là hung thủ tạo thành tất cả, nhưng mà... Nàng lại như trước không thể tha thư hắn.

Thành Hâm đã cảnh cáo nàng, nàng căn bản chưa từng hiểu hết mặt tần nhẫn của Hạ Hầu Hoan, nhưng nàng muốn bản chất Hạ Hầu Hoan là tốt, bằng không hắn sẽ không đối với mình tốt như vậy, bất ngờ một đêm phong vân biến săc.

Nhớ lại, toàn bộ ý muốn ăn đều tiêu tán, quăng đi chiếc đũa, cũng không lật đổ chén canh trên bàn, nàng vội vàng cầm lên, lại nhìn thấy đáy chén dính một vật.

Trong cung cực kỳ chú ý, chia chén canh và bát cơm, chén canh tròn sâu, nếu muốn bí mật để cái gì đó vào là chuyện không phải là không có khả năng, nếu như vậy... Tân Thiểu Mẫn từ đáy chén lấy xuống một tờ giấy cùng hai gói thuốc, suy nghĩ mở tờ giấy ra trước, trên giấy viết đơn giản: Trên hội tuyển tú thay Hà Bích báo thù, bao trắng là giải dược, ăn trước.

Nàng xem một lát, đột nhiên nở nụ cười. Thay Ha Bích báo thù? Ý thư muốn nói, bên ngoài đều biết Hà Bích bị Hạ Hầu Hoan ban chết, cho nên nàng cùng Hà Bích tình giống như tỷ muội đương nhiên thay Ha Bích báo thù, trên hội tuyển tú thừa cơ hội hạ độc, sau đó làm bộ thử độc, cuối cùng độc sát Hạ Hầu Hoan?

Nàng cầm lấy gói thuốc khẽ ngửi, hai bao dược đều có vị thạch tín, rõ ràng hai bao đều là độc dược, thủ pháp giống lúc trước đối với Thọ Cầu. Đây là lúc trước Hà Bích lo lắng cho nàng, là nguyên nhân muốn đưa nàng xuất cung. Hà Bích hẳn là nhìn thấu Hạ Hầu Quyết ngay từ đầu liền không liền không suy nghĩ đưa Thọ Cầu xuất cung, chỉ la Hà Bích cùng nàng tình giống như tỷ muội không biết Thọ Cầu đã sớm qua đời, còn một lòng vì nàng tính toán.

Mà hiện giờ, nên tới vẫn tới, nàng nên làm cái gì bây giờ?

Có thể lúc này Hạ Hầu Hoan lấy cái chết Hoàng quý phi bức lui Bàng Hoàng hậu, cướp đoạt binh quyền của hắn, mới có thể không còn kế sách Hạ Hầu Quyết tình kế làm lại, cố sức hạ độc thủ.

Nói đi nói lại, sở dĩ Hạ Hầu Quyết ở Ngọc Ninh cung muốn Hà Bích gánh chịu tử tội, chỉ sợ là bởi vì hắn cho rằng nàng đã được tín nhiệm của Hạ Hầu Hoan, nói cách khác, nếu lúc trước nàng không đi theo Hạ Hầu Hoan về Ngọc Tuyền cung, nói không chừng sẽ không phát sinh việc này. Nghĩ vậy, tinh thần nàng không khỏi càng thêm sa sút.

Nàng nên làm như thế nào? Nàng hạ độc, bản thân cũng sống không được, không hạ độc sẽ khiến Hạ Hầu Quyết sinh nghi, nàng đại khái cũng sống không được lâu lắm... Nếu chung quy đều phải chết, như vậy ít nhất nên để Hạ Hầu Hoan sống sót đi.

Nói đến, hắn đúng là đáng thương, thiên chi kiêu tử ở trong một đêm thành cấm loan, bằng mọi cách bị nhục nhã lăng trì, hắn có thể nào không bóp méo? Mà tạo thành tất cả chính là Hạ Hầu Quyết, cố tình để nàng vô pháp đối phó hắn... Rũ mắt một lần lại một lần xem tờ giấy, giống như đạo bùa đòi mạng, nói cho nàng, sinh mệnh của nàng đang đếm ngược theo thời gian.

Cũng được, cứ như vậy đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải chết, ít nhất hiện tại nàng có thể dùng cái chết của nàng chứng minh sự trong sạch của nàng cho Hạ Hầu Hoan, chứng minh nàng chưa bao giờ phản bội, khiến hắn hiểu được không phải mỗi người đều muốn hắn vào chỗ chết, ít nhất nàng yêu hắn như thế...

Khi tuyển tú muốn ta theo hầu ở Hoa Như điện? Ba ngày sau, Tân Thiểu Mẫn kinh ngạc hỏi.

Nàng đang lo không biết nên dùng cớ gì đi theo hội tuyển tú, không nghĩ tới Chúc Bình An thế nhưng nhắc tới trước.

Đây là ý của Hoàng thượng, ta nghĩ có lẽ Hoàng thượng muốn cho ngươi một cơ hội, ngươi tốt nhất nên nắm lấy.

Chúc Bình An thấp giọng nói.

Cho ta cơ hội? Hắn còn đồng ý cho nàng cơ hội?

Thiểu Mẫn, Hoàng thượng đối đãi ngươi không giống người thường, lúc trước khi Hoàng thượng mang ngươi hồi Ngọc Tuyền cung, ta từng khuyên can nhiều lần, muốn Hoàng thượng cân nhắc, nhưng mà Hoàng thượng căn bản nghe không vô, cố ý muốn giữ ngươi... Hiện thời xảy ra việc này, tuy rằng Hoàng thượng đối với ngươi nhiều ngờ vực, mà ta biết ngươi không phải là cơ sở ngầm của Hạ Hầu Quyết. Chúc Bình An hiếm khi nói ra dụng tâm.

Nguyên nhân chính là bởi vì hắn càng quan sát, càng hiểu rõ hắn là người cực kì thẳng thắn thật, người như vậy muốn trở thành cơ sở ngầm gần như không có khả năng.

Chúc công công, nếu như ngay cả đều có thể nhìn thấu, vì sao hắn nhìn không thấu? Nói đến châm chọc, lúc trước đối với nàng tốt nhất, hiện tại hận nàng thấu xương, lúc trước dò xét, ngược lại là hiểu rõ bản thân.

Có lẽ tình yêu quá sâu hậu cũng nhiều, che lấp mắt Hoàng thượng. Chúc Bình An chăm chú nhìn nàng. Ngươi có thể không biết, năm đó khi Tiên hoàng còn sống, Nhiếp Chính vương đối với Hoàng thương giống như con ruột, bởi vì như thế, Hoàng thượng không cho phép phản bội, hắn thà rằng giết lầm cũng sẽ không tha.

Tân Thiểu Mẫn trầm mặc không nói. Không cần Chúc Bình An nhiều lời, nàng kỳ thực biết, nhưng mà lý trí hiểu được, trên tình cảm vẫn là khó có thể tiếp nhận tàn nhẫn vô tình của hắn. Mặc dù như thế, nàng vẫn sẽ tha thứ hắn, sau đó lại lấy mệnh của nàng cùng Hà Bích bồi tội.

Lúc trước Hoàng thượng đang nổi nóng, nói chuyện khó tránh khỏi đả thương người, nhưng chỉ cần ngươi có tâm sửa chữa, không có việc gì. Chúc Bình An thấy sắc mặt nàng trầm xuống, âm thanh ấm áp trấn an.

Tân Thiểu Mẫn cười cười, Cảm ơn ngươi, Chúc công công. Nàng biết người kia tốt lắm, nàng luôn luôn biết.

Thiểu Mẫn? Nụ cười này khong khỏi khiến Chúc Bình An bất an.

Không có việc gì, chúng ta bắt đầu chuẩn bị chưa?

Đúng vậy, chúng ta đợi theo Hoàng thượng đến điện Hoa Như, trước khi mở tiệc, ngươi thử độc trước... Chúc Bình An nói qua, từ trong lồng ngực lấy ra một bình thuốc nhỏ, đổ ra một viên thuốc. Tuy rằng không biết Nhiếp Chính vương có động thủ ở trên thức ăn không, nhưng ngươi vẫn là ăn thuốc này trước, đây là dược khi ngươi trúng độc, Hoàng thượng cho ngươi ăn vào cứu mạng, ăn trước để ngừa ngộ nhỡ.

Tân Thiểu Mẫn cảm động nhìn hắn, không nghĩ tới hắn lại thay bản thân suy nghĩ chu đáo như thế. Không cần. Nếu nàng không chết, sự việc này liền không kết thúc.

Có thể nào không cần, ăn trước đi, bằng không Hoàng thượng sẽ lo lắng. Vì để bản thân an tâm một chút, hắn dám đem viên thuốc đổ vào lòng bàn tay nàng, tận mắt nhìn nàng nuốt xuống. Tốt lắm, đi thôi.

Chờ một chút, ta phải chỉnh lại bản thân một chút.

Tốt lắm, động tác nhánh chút. Chúc Bình An đi ra ngoài Đông Noãn các chờ.

Một lúc sau, Tân Thiểu Mẫn đi theo bước chân của hắn đến cửa tẩm điện, đợi Hạ Hầu Hoan. Chỉ chốc lát, Hạ Hầu Hoan bước ra tẩm điện, nàng không nâng mặt lên, không cảm giác được tầm mắt gì, chỉ thấy cặp ủng đoàn vân ô đi qua trước mặt nàng.

Nàng không có sai, dược cứu mạng là Chúc công công tự quyết định cho nàng... Khó tránh khỏi cảm thấy thương tâm, bởi vì nàng sớm có thói quen bị ánh mắt của hắn đuổi theo, mà bây giờ, nàng ở trong mắt hắn biến thành không khí, lại làm như không thấy. Nhắm chặt mắt, đem bi thương đến sau đầu, nàng đi theo phía sau Chúc Bình An đến điện Hoa Như.

Bách quan đã sớm tụ tập trên điện Hoa Như, dọc theo hai bên tường điện hai hàng dưới đất, vừa vào điện nàng liền nhìn thấy Hạ Hầu Quyết ngồi ở vị trí thứ nhất phía bên phải, khoảng cách rất gần chủ vị của Hoàng thượng.

Chúc Bình An đỡ Hạ Hầu Hoan ngồi trên chủ vị, hắn lập tức khẽ nhếch mi, cười nói, Ngày hôm nay điện Hoa Như mở huân hương lô, hương vị rất trang nhã.

Bình An, ngày hôm nay gió lớn, trẫm có chút rét run, truyền lệnh đi xuống, sau khi Ngự Thiện Phòng đem hết đồ ăn lên, đóng cửa điện lại, ngươi có thể chờ ở ngoài điện, cho đến khi tú nữ tiến vào thì mở lại. Hạ Hầu Hoan lạnh nhạt nói.

Chúc Bình An nghĩ kĩ, lập tức đáp ứng: Nô tài biết được. Hắn lùi về dưới bậc, suy nghĩ phân phó Tân Thiểu Mẫn, Người Ngự Thiện Phòng đến, ngươi liền trước tiến lên thử độc, không cần mỗi lần đều thử, nhưng mỗi loại đều cần phải thử lại một lần.

Ta biết. Nàng nhẹ gật đầu, đột nhiên bắt lấy tay hắn. Chúc công công.

Như thế nào? Chúc Bình An không hiểu quay đầu.

Cảm ơn ngươi. Nàng cười nói.

Chúc Bình An không hiểu vì sao, suy nghĩ cho rằng nàng là vì chuyện viên dược cứu mạng nên nói lời cảm tạ nói lời cảm tạ với mình, vội nói: Là ý của Hoàng thượng, ngươi muốn cảm ơn liền cảm ơn Hoàng thượng.

Tân Thiểu Mẫn cười không nói gì thêm nữa, đứng ở dưới bậc thềm, chờ thái giám Ngự Thiện Phòng đem từng món đồ ăn đưa vào, nàng mới cất bước lên bậc thềm, liền như ngày trước thay hắn thử độc, nàng đứng bên trường kỷ, ánh sáng đột nhiên tối sầm xuống, nàng nghiêng mắt nhìn lại, mới phát giác tất cả cửa điện đều đóng lại.

Trong điện không có người phản ứng, nàng cũng không để ý, đem gói thuốc vốn giấu ở trong tay áo rộng, lấy tay áo che phủ rót vào trong chén mình, liền cầm đũa lên.

Gắp đồ ăn lên, nhìn bột phấn trong chén, trong phút chốc nàng không động đậy.

Nàng không thể không ăn, không ăn sẽ bị Hạ Hầu Quyết nhìn ra manh mối, nhưng mà muốn nàng ăn... Nàng không khỏi nhớ tới lời Hạ Hầu Hoan nói qua, Hạ Hầu Quyết ở một bên theo dõi hắn ăn đồ ăn có độc, nhìn hắn thống khổ ngã xuống đất mà cười, nhưng mà để bảo trụ tính mạng người khác, hắn vẫn là một lần lại một lần ăn, thì ra khi đó hắn là tâm tình như vậy, không muốn cũng không thể chống cự, nghĩ lại không làm không được.

Nàng ngấn lệ nhắm mắt lại, đem đồ ăn chậm rãi vào trong miệng, nàng không khỏi nhớ tới sau buổi trưa ấy, bọn họ ở trong phòng bếp vui chơi giải trí, nàng tuy rằng chỉ có thể ăn, nhưng nhìn bọn hắn ăn ngấu ăn nghiến, nàng cũng thật đã nghiền, khi đó, nàng thực sự cảm thấy bọn họ là người một nhà.

Nàng thậm chí cho rằng xuyên không đến tận đây, là ông trời thay an bày một gia đình khác, mặc kệ cách nhau rất xa, chỉ cần bọn họ ở đây, nhà của nàng là ở chỗ này, nhưng mà nhà cũng không thấy nữa, bởi vì hắn không thừa nhận nàng là người nhà của hắn rồi...

Hạ Hầu Hoan rũ mắt xem xét Tân Thiểu Mẫn, nhớ tới lần đầu tiên nàng thử độc, không sợ hãi như vậy, ăn thống khoái như vậy, hắn sợ hãi việc ăn, mà bộ dáng nàng thỏa mãn khoái trá ăn đặc biệt hấp dẫn bản thân, dường như chỉ xem nàng ăn, hắn có thể nhận được thỏa mãn giống vậy. Nhưng mà, hắn đã từng có được, nhưng lại đều là giả, giống như năm đó chính mình đã từng hạnh phúc, giống như cảnh tượng huyền ảo, một đêm tan biến ngay cả bóng dáng đều không trở về.

Nhưng giữa đêm nằm mơ, hắn vẫn sẽ nghĩ tới Phụ hoàng Mẫu phi, giống như hiện tại, hắn vẫn như cũ sẽ tưởng nghĩ đến lúc trong nháy mắt gặp nàng ở ngoài kho hàng Ngự Thiện Phòng, nghĩ nàng ở ngoài cung che chở hắn, nói nàng sẽ bảo vệ hấn... Giả dối, hắn lại tin là thật, cho nên đã thua, giao trái tim mình cho nàng.

Cho nên, vào hôm nay, hắn phải kết thúc.

Cửa điện đã đóng toàn bộ, chỉ cần thời gian một ly trà nhỏ, khói độc trong lò liền đủ để lấy đi tánh mạng mọi người ở đây, cho dù không chết, cũng cách cái chết không xa, chỉ có ta đã ăn vào giải dược.

Mà nàng... Vào hôm nay, hắn muốn cùng nàng cáo biệt, chỉ cần nàng chết, tâm của hắn liền sẽ không đau, chỉ cần nàng chết, hắn sẽ không bị nàng chi phối, chỉ cần nàng chết, hắn có thể trở lại bình tĩnh như trước.

Nhưng mà, vì sao hắn đột nhiên nhớ tới tranh cãi ầm ĩ sau giữa trưa, nhớ tới vụ ném hạt dẻ đầy phòng bếp, lấy nắp nồi làm khiên, Thành Hâm nhưng lại trốn được ở một bên, vẻ mặt nàng thật có lỗi nhưng là không còn kế sách... Bọn họ đấu võ mồm mua vui một buổi chiều, đó là tư vị hạnh phúc đã lâu.

Hắn tại buổi chiều kia, quyết định để hai tay bản thân nhuốm máu, chỉ vì bảo vệ cho hạnh phúc cho hắn, nhưng mà nàng mắng to hắn là hung thủ, vì cung nữ kia giận dữ mắng mỏ hắn, xem thường phẫn nộ như vậy...

Rõ ràng là nàng phản bội hắn, rõ ràng là nàng đáng chết, nàng dựa vào cái gì trách cứ hắn?

Là nàng đáng chết, nàng phải chết, đem nàng triệt để xóa đi, coi nàng như chưa từng xuất hiện, hắn chưa từng yêu, như vậy tâm của hắn là có thể trở lại bình tĩnh như xưa, không hề vì nàng hao tổn tinh thần thống khổ.

Đúng, quyết định của hắn là đúng, nhưng vì sao trước mắt nàng lại mơ hồ rồi?

Muốn nhìn thấy nàng rõ ràng, lại sợ đem nàng khắc vào trong trí nhớ... Hạ Hầu Hoan chuyển đôi mắt, một lần lại một lần nói cho bản thân, làm như vậy là đúng, mạng của hắn quá nhiều người hy sinh bảo vệ, hắn phải vì phụ trách những sinh mệnh mất đi này, hắn sống sót, hắn muốn trọng chưởng quyền to...

Một bóng dáng đột nhiên lẻn đến bên cạnh hắn, hắn còn chưa giương mắt, tay đã bị nắm giữ, là bàn tay mềm mại nhỏ bé trong ký ức của hắn, nhưng giờ phút này lại lạnh như băng đến dọa người.

Đại ca, hương nhang trong điện có độc, ngươi chạy nhanh đi!

Hắn chậm rãi giương mắt, mơ hồ mắt nhìn thấy nàng không chút nào che lấp che lấp lo lắng kinh sợ.

Vì sao? Nàng không phải phản bội hắn sao? Trước mắt diễn trò cho ai xem? Hương nhang trong lò độc là hắn tự mình để vào, không người nào biết được, nàng khẩn trương như vậy là thật tâm lo lắng vì hắn?

Thấy hắn không nhúc nhích, Tân Thiểu Mẫn cho rằng hắn không tin mình, bất chấp đau đớn sau khi uống thuốc độc bản thân, thầm nghĩ dắt hắn đi mau. Đại ca, tin ta lúc này, ta thật sự sẽ không hại, ngươi chạy nhanh... Nháy mắt, trong cơ thể nổi lên đau đớn cùng với một cỗ tinh ngấy, máu từ trong miệng nàng bật ra, nàng bị sốc, không thể tin được độc tính lại hung mãnh như vậy, quá độc ác, muốn nàng hạ độc, lại vẫn hạ độc hương, Hạ Hầu Quyết có thể nào đáng giận như thế?!

Thiểu Mẫn? Hạ Hầu Hoan ngẩn ra nhìn nàng.

Đại ca... Đi mau... Hương có... Độc... Nàng dùng hết khí lực nói qua, từ miệng từ miệng bật ra, bóng tối tràn đầy trời đất kéo đến, nàng đưa tay lại không bắt được hắn. Đi mau... Thân hình nghiêng qua, liền hướng trên người hắn ngã xuống, đẩy ra trường kỷ, tiếng vang vĩ đại khiến mọi người chú ý.

Hạ Hầu Hoan mặc kệ tiếng nghị luận phía dưới, hắn rũ mắt xuống, nước mắt rơi xuống trong nháy mắt, hắn rõ ràng nhìn thấy Tân Thiểu Mẫn miệng mũi không ngừng chảy ra máu, hắn đưa tay lau đi, nhưng càng nhiều máu loãng chảy ra, dường như muốn đem máu trong cơ thể đều chảy ra, hắn ôm nàng lên, Bình An, mở cửa điện, truyền ngự y, mau! Thanh âm hắn chứa lệ gào thét xuống dưới.

Chúc Bình An nghe vậy, lập tức sai người mở cửa điện, vừa thấy Hạ Hầu Hoan ôm Tân Thiểu Mẫn bước nhanh chạy tới, mà máu loãng nhiễm lên quần áo hai người, hắn vội vã hô: Truyền ngự y, mau!

Hạ Hầu Hoan giống như là phát cuồng, không kịp chờ ngự y đến, ôm Tân Thiểu Mẫn một đường chạy đến ngự y quán.

Ai? Ai tới cứu nàng, ai tới cứu nàng?

Hắn là ngu xuẩn cỡ nào mới mắc thêm lỗi lầm lần nữa! Như thế nào dại dột cho rằng chỉ cần giết nàng, hắn có thể khôi phục lại bình tĩnh?!

Máu của nàng nhiễm ẩm long bào của hẮN, thân thể lạnh như băng như thế nào cũng không ấm, hắn bắt đầu hoài nghi trong phút giây này người chết sẽ là ai... Hắn không thể bình tĩnh, hắn không thể suy xét, hắn cảm thấy bản thân sắp điên rồi, sợ hãi bao quanh hắn , hắn mới giật mình thấy, cùng lúc nàng chết đi, chẳng khác nào mưu sát mình.

Ý thức mơ hồ, giống như lúc trước nàng xuyên không tới, tất cả có vẻ không chân thật, nàng muốn chạy trốn, lại bị kéo rơi xuống dưới, bên tai vang lên tiếng nói chuyện, giống như từ xa đến gần.

Hạ Hầu Hoan, ngươi thật sự điên rồi!

Thành Hâm, đừng nói nữa!

Ngươi cư nhiên đem độc giấu vào trong lò huân hương, nếu không phải Bình An cho nàng dược cứu mạng, nàng sớm chết rồi!

Trong lúc lờ mờ, Tân Thiểu Mẫn minh bạch, thì ra độc hương không phải là Hạ Hầu Quyết động tay chân, mà là hắn... Cho nên mới đóng cửa điện, hắn cũng muốn giết nàng.

Nàng muốn cười, khóc, thì ra hắn hận nàng, hận đến muốn giết nàng... Một khi đã như vậy, nàng sẽ thành toàn hắn, sẽ thành toàn hắn... Ý thức tan rã, nàng bị cuốn vào trong bóng tối vô biên vô hạn, không bao giờ thanh tỉnh nữa.

Thành Hâm, vì sao nàng khóc? Hạ Hầu Hoan đem Tân Thiểu Mẫn một phen kéo vào trong ngực, thần sắc điên cuồng quay đầu lại hỏi.

Thành Hâm vốn là một bụng lửa giận, nhìn thấy vẻ mặt Hạ Hầu Hoan có vài phần điên cuồng, không khỏi ngẩn người.

Thành Hâm, có phải hay không ngự y dùng dược không đúng? Nàng còn có không cứu được không? Ngươi mau tới đây thay nàng bắt mạch, mau!

Hạ Hầu Hoan vốn là mềm mại hỏi, đến cuối cùng giống như mất đi khống chế quát: Cứu nàng!

Thành Hâm nhanh miệng hướng giường bên. Ngươi không phải muốn giết nàng sao? Một khi đã như vậy cần gì phải cứu nàng?

Điện Hoa Như xảy ra chuyện, ồn ào cả hoàng cung người người đều biết, chỉ vì Hạ Hầu Hoan ôm Tân Thiểu Mẫn ngất đi chạy qua hơn phân nửa hoàng cung đến ngự y quán, đem ngự y nắm chặt bắt trị liệu. Mà đồng thời, điện Hoa Như truyền ra có quan viên thân thể không khoẻ, hoài nghi thức ăn có vấn đề, nhiều lần truy hỏi lại phát hiện là hương nhang có độc.

Có ai lợi dụng hương nhang hạ độc? Nghe Chúc Bình An đề cập tình huống lúc đó, hắn có thể đoán rằng người chính là hắn!

Thiếu Mẫn vốn là không cần thiết đến điện Hoa Như thử độc, nhưng mà hắn muốn Chúc Bình An mang nàng đi trước, hắn yêu cầu đóng cửa điện lại, ý định độc sát mọi người ở đây, ngay cả Thiếu Mẫn cũng không buông tha!

Trẫm... Thần sắc Hạ Hầu Hoan hoảng hốt nhìn sắc mặt Tân Thiểu Mẫn trắng như tờ giấy. Trẫm là thật muốn giết nàng, nghĩ rằng chỉ cần giết nàng, trẫm sẽ không thống khổ, nhưng mà khi nàng gọi đại ca, muốn trẫm đi mau, khi nàng phun ra máu tươi vẫn là thúc giục trẫm đi mau, tâm trẫm... Như là ngừng lại. Hắn cảm thấy trong nháy mắt đó, người chết chính là hắn.

Thành Hâm tiếp tục thay nàng bắt mạch, mày rậm cau chặt. Đây là độc thạch tín... Không phải ngươi dùng độc hương sao?

Hạ Hầu Hoan vỗ về gò má của nàng. Ngự y nói nàng trúng thạch tín, nhưng trẫm hạ độc không phải là thạch tín...

Cho nên trong thức ăn thật sự bị hạ độc rồi?

Hạ Hầu Hoan không nói, một hồi cửa điện bị đẩy ra, Thái Đấu bưng chén thuốc tiến vào, trên tay còn mang theo một phong thơ.

Hoàng thượng, ty chức vốn định đến Đông Noãn các tìm chút manh mối, đã thấy phong thư này đặt ở trên bàn Đông Noãn các, nét chữ chưa thấy qua. Thái Đấu trước đem chén thuốc đặt ở trên bàn, lại giao lá thư cho Hạ Hầu Hoan.

Hạ Hầu Hoan tiếp nhận đọc, phía trên phong thư chữ viết cực kì ẩu, quả thực giống như trẻ con tập viết, nhưng Hạ Hầu Hoan vừa thấy mở đầu thư liền nở nụ cười. Thì ra chữ Thiểu Mẫn xấu như vậy... Hắn cười, nước mắt lại chậm rãi rơi xuống, dọc theo đĩnh mũi thanh tú, một giọt một giọt rơi xuống.

Chúc Bình An thấy thế, vội vàng lôi kéo Thái Đấu đi ra ngoài cửa.

Thành Hâm đi lại nhìn, sắc mặt ảm đạm không nói, chỉ vì trên thư viết: Đại ca, ta đến cùng nên làm như thế nào, ngươi mới tin tưởng ta? Có phải hay không muốn ta lấy cái chết? Nếu làm như vậy có thể để ngươi tin tưởng

/28

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status